Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Hôm sau Tiêu Chiến không thể nào thuận lợi thức dậy, Vương Nhất Bác sau nửa đêm lại vần vò anh thêm lần nữa, anh mơ mơ màng màng rên la, rên đến khản cả cổ, Vương Nhất Bác mới kết thúc.

Cũng may ở lần làm sau, hắn không bắn ở bên trong, nhưng lại cực kỳ nghịch ngợm bôi tinh dịch khắp mông Tiêu Chiến, chơi đùa xong lại dùng khăn giấy lau sạch cho anh, rồi mới ôm anh vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm, ngoài trời tuyến rơi mù mịt, mở điện thoại ra, tin tức đều là về trận tuyết lớn vào dịp Tết âm lịch, nhắc nhở mọi người chú ý an toàn khi đi chúc Tết.

Vương Nhất Bác kéo mở cửa sổ, quang cảnh bên ngoài vô cùng mỹ lệ, tuyết bay dày đặc khắp trời, khiến cho mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên sáng sủa lạ thường, thậm chí có chút chói mắt.

Tiêu Chiến còn đang ngủ, ngay khi Vương Nhất Bác mở cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào với cường độ rất mạnh, anh tỏ vẻ khó chịu kéo chăn trùm lên đầu mình, một lát sau, bởi vì có chút bứt rứt, vén chăn lên, lăn qua lăn lại mấy lần, mở mắt ra, liền thấy Vương Nhất Bác đứng ở bên cửa sổ, đang nhìn anh cười.

"Cười cái gì? " anh hỏi, âm thanh phát ra khỏi miệng mang theo chút khàn khàn, lại lộ ra chút bực bội vì bị ánh sáng quá mạnh đánh thức.

Vương Nhất Bác đi tới, hôn anh một cái, thân thể hắn vừa hay chặn một phần ánh sáng nhức mắt, Tiêu Chiến lại nhịn không được nhắm hai mắt lại, lầm bầm một câu: "Anh muốn ngủ tiếp."

Nói xong, liền vươn tay kéo Vương Nhất Bác vào trong chăn.

Giấc ngủ này kéo dài tới tận hai giờ chiều.

Vương Nhất Bác bị điện thoại của May đánh thức, hắn vốn không định nhận, nhưng May dường như có việc gấp, chuông chờ rất lâu.

Hắn buông Tiêu Chiến ra, nghe điện thoại, May đang khóc lớn.

"Chuyện gì xảy ra? " Vương Nhất Bác im lặng nghe một lúc, rồi cất tiếng hỏi.

"Sếp..." May có lẽ là quá thương tâm, nói không ra lời, cô vừa nói được một tiếng, lại bắt đầu khóc: "Em... phải làm sao bây giờ..."

Trong ấn tượng của Vương Nhất Bác, mặc dù có một số thời điểm May tỏ ra yếu đuối, nhưng sẽ không đến nỗi không thể khống chế cảm xúc như này, hơn nữa nếu như không phải xảy ra chuyện lớn, cũng không đến mức gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác để khóc lóc, dù sao cô vẫn còn có vị hôn phu của mình.

Nghĩ tới đây, hắn nửa ngồi dậy, dỗ dành: "Em đừng khóc nữa, nói xem đã xảy ra chuyện gì?"

Vào lúc này Tiêu Chiến nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, anh chớp chớp mắt, nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giơ cho anh nhìn màn hình điện thoại, mấp máy môi cho anh biết là ai gọi tới.

May không thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô vẫn khóc lóc thêm một lúc nữa, mới bắt đầu nấc nghẹn nói ra nguyên do: Vị hôn phu của cô ngoại tình.

Mọi chuyện phát sinh rất đường đột, không, phải nói là phát hiện rất đường đột.

May đã lên kế hoạch ngày hôm nay về quê với vị hôn phu của cô, quãng đường lái xe mất khoảng hai giờ, cô đã chuẩn bị một số quà, dự định mang theo, trước khi May chuẩn bị xuất phát, muốn mang theo một chiếc áo lông dày hơn, chiếc áo lông này năm nay vẫn chưa từng mặc, cô luống cuống tay chân tìm kiếm trong tủ quần áo, và tìm thấy chiếc điện thoại di động mà bạn trai cô để trong tủ.

Điện thoại nhất định là mới có, không phải hãng mà bạn trai cô đang sử dụng, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, sau khi bật máy, liền thấy tin nhắn trên đó.

Đầu năm nay, mọi người đều sử dụng WeChat, làm gì còn ai nhắn tin nữa.

Bên gửi tin nhắn ngắn là một chuỗi số điện thoại, rõ ràng không lưu tên trong danh bạ liên lạc, trông có vẻ rất xa lạ, nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược, trên đó viết: Nhớ anh, mùng 5 có thể đi cùng em không?

Thời gian gửi là 4 giờ đêm hôm qua.

May lúc đó không kịp phản ứng, bạn trai cô đợi trong chốc lát, không thấy cô đi ra nên bước vào, liền thấy cô ngồi xổm ở trên thảm trải sàn, cầm cái điện thoại kia trong tay, nước mắt giàn giụa.

Không có gì để giải thích, bởi tất cả lời giải thích đều có vẻ rất tàn nhẫn.

May một mình lái xe rời khỏi nhà, cô gần như lái khắp mọi nơi thường đi đến trong thành phố này, nhưng bởi vì sắp Tết nên không có cửa hàng nào mở cửa, trong thời điểm nhà nhà quây quần bên nhau, phố lớn ngõ nhỏ đều vô cùng quạnh quẽ.

Cô vì bạn trai mới tới thành phố này, bình thường đều bận rộn làm việc, hoà thuận với đồng nghiệp tốt, nhưng không tính là bạn thân, hầu như cuộc sống của cô đều vây quanh bạn trai.

Cô ngồi trong xe ngây ngốc suốt nửa tiếng, sau đó gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe May khóc lóc kể lể một lúc, sau khi nghe xong, hỏi cô định đi đâu, cô nói mình cũng không biết.

"Em khoan đi đâu đã, mười phút nữa anh gọi lại cho em. " Vương Nhất Bác nói với cô rồi mới ngắt điện thoại.

Giọng May trong điện thoại rất lớn, căn phòng lại cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Chiến áp sát vào Vương Nhất Bác, anh cũng đã nghe được toàn bộ nội dung vừa rồi.

"May đang không ổn lắm. " Vương Nhất Bác nói với anh: "Cô ấy phát hiện hôn phu của mình ngoại tình."

Tiêu Chiến cũng ngồi dậy theo, anh nói: "Anh nghe được rồi, cô ấy một mình ở bên ngoài sao?"

"Vâng, lái xe ở bên ngoài."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta mua vé máy bay trở về tìm cô ấy đi."

Đề nghị này quả thật có chút làm người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng Vương Nhất Bác chỉ nghĩ không quá một phút đồng hồ, liền gật đầu, nói được.

Sau đó hắn lại gọi cho May, bảo cô tìm một hotel, hắn cùng Tiêu Chiến sẽ ngồi máy bay trong hai giờ để quay về đó gặp cô.

Tiêu Chiến vốn muốn đi dạo một vòng thành phố này, nhưng anh lần đầu tiên không thể như nguyện, liền cùng Vương Nhất Bác ngồi chung lên máy bay quay về, nhưng anh không hề cảm thấy có gì không ổn.

Trong lúc chờ máy bay, Vương Nhất Bác lại gọi cho May hai cuộc điện thoại, xác nhận xem cô đã đặt phòng khách sạn chưa, cùng với đã đến khách sạn chưa, hắn lo May làm chuyện điên rồ, còn muốn cô chụp ảnh phòng khách sạn, mới yên tâm.

Tiêu Chiến nghĩ, cái "tốt" của Vương Nhất Bác, cũng không chỉ thuộc về riêng mình anh, hắn có cái loại tính chất "tốt" rất phổ biến, có lẽ không quá tình người, có chút lạnh lùng, nhưng đối với người mà hắn để ý tới, vẫn nhất mực quan tâm.

Không biết vì sao, Tiêu Chiến cảm thấy đặc điểm này vô cùng quyến rũ.

"Anh có uống cà phê không? Em đi mua nhé?" Trong phi trường có một quán Starbucks, sau khi Vương Nhất Bác lấy thẻ lên máy bay, quay ra hỏi Tiêu Chiến.

"Không uống, em cũng nghỉ ngơi một chút đi. " Tiêu Chiến lắc đầu trả lời hắn.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, sân bay mùng 2 Tết không có nhiều người, thành phố này vốn cũng không lớn, sân bay lại càng nhỏ.

Tiêu Chiến nhích lại gần Vương Nhất Bác, anh kéo áo khoác ngoài chặt hơn.

"May là cô nhi, rất khổ, lớn lên trong gia đình nhận nuôi. " Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng nói.

"Sao?"

"Cô ấy vì muốn có được cuộc sống tốt hơn, vừa đi học vừa đi làm, học phí cũng phải vay tiền, làm việc hai năm mới trả hết. " Vương Nhất Bác nói, ho khan, "khi vừa mới theo Amanda, còn bị chị ta nói cả ngày mang theo một cái túi màu đen, kỳ cục."

Trong khi chờ máy bay, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác kể về cuộc đời của May.

Đây hẳn là điều mà May đã tâm sự với Vương Nhất Bác sau khi làm việc với hắn, câu chuyện không phải dễ nghe, cũng không cảm động, mang theo nỗi khổ do thiếu thốn vật chất, Tiêu Chiến nghe xong thấy rất khó chịu.

Lòng thương hại của anh cứ thế dâng lên.

Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, không thể nào đồng cảm với bất cứ mảnh đời nào bởi vì phải trả tiền nợ chỉ có thể ngày ngày ăn mì gói để tồn tại trên thế giới này, cũng sẽ không hiểu nỗi khổ tâm của người ngay cả sinh nhật của mình là ngày nào cũng không biết.

Trước đây anh cảm thấy, Vương Nhất Bác đã là người khó khăn nhất mà anh có thể "gặp được", bởi vì thân thế, bởi vì rất nhiều bất đắc dĩ, mà bây giờ, dường như lại có người có cuộc đời còn cay đắng hơn, ở ngay trước mắt anh.

"May rất tốt. " Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, anh cảm thấy buồn buồn trong lòng.

"Đúng vậy, cô ấy rất chăm chỉ, làm việc không thể ngày đêm, em dự định ngoài tiền lương, hạng mục mới cũng sẽ chia cho cô ấy một phần hoa hồng. " Vương Nhất Bác nói xong, kéo tay của Tiêu Chiến, nhìn anh, nói: "Anh đừng khó chịu."

Thật ra hắn vừa nói xong câu này, lập tức thấy hối hận.

Người như Tiêu Chiến, sao có thể hiểu về nỗi khổ như này, càng không thể nói tới việc đồng cảm.

Con người chính là như vậy, nói là đầu thai tốt cũng được, nói chung sẽ có những người sinh ra đã ở vạch đích, còn có người sinh ra là một kẻ mồ côi, hoàn toàn không có gì trên đời.

Có người sinh ra đã có thể ngồi trong Bentley, có người sinh ra lại không biết ngày sinh của mình.

Tiêu Chiến không nói chuyện tiếp, anh cúi đầu suy nghĩ, không đợi Vương Nhất Bác mở mở lời an ủi, giọng nói trên phát thanh cũng đã bắt đầu giục mọi người lên máy bay.

Vương Nhất Bác đứng lên, hắn kéo Tiêu Chiến, mang theo anh cùng đi vào cabin.

May ở trong khách sạn mà lúc trước cô đã gửi cho Vương Nhất Bác.

Chờ đến khi hai bọn họ chạy tới, cô đã khá thảm hại, tóc hơi rối, cũng có thể do gió thổi, sắc mặt nhiều phần căng cứng, thần thái cũng ngẩn ngơ.

Mở cửa sững sờ trong chốc lát, cô mới phản ứng được, gọi một tiếng sếp, hô một tiếng thầy Tiêu, sau đó để cho hai bọn họ vào phòng.

Vương Nhất Bác mở miệng trước, hắn hỏi May: "Em ăn cơm chưa?"

May lắc đầu, cô đương nhiên ăn không được, Vương Nhất Bác đi tới chỗ điện thoại bàn trong phòng, muốn gọi cho lễ tân phục vụ chút đồ ăn, nhưng điện thoại không biết xảy ra vấn đề gì, gọi không được, hắn suy nghĩ một chút, để Tiêu Chiến cùng May ở lại trong phòng, còn mình đi xuống gọi đồ ăn.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiêu Chiến cảm thấy hơi nóng, anh cởi áo khoác dài, treo vào tủ quần áo, không tùy tiện để ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống ghế đối diện May.

May trông thật sự thảm hại, đầu cúi thấp, biểu cảm trên mặt cực kỳ căng thẳng cùng bất lực, xem ra cô bị đả kích rất lớn.

Tiêu Chiến thật ra không biết an ủi người khác, cuộc đời của anh cho tới bây giờ chưa từng gặp phải thời khắc như vậy, anh sự thực rất thiếu loại kinh nghiệm xã hội này.

Anh giật giật môi, muốn cố gắng nói ra điều gì đó, May đối diện ngẩng đầu nhìn sang, không biết có phải là bởi vì khoảnh khắc đó ánh mắt của Tiêu Chiến quá dịu dàng hay không, May khóc.

Cô nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy, sau đó nước mắt chảy xuống, có lẽ là trước kia cũng đã khóc thật lâu, May trông rất buồn bã, không ngừng dụi mắt, làm thế nào cũng không ngừng rơi nước mắt được.

Cô vừa khóc vừa hỏi Tiêu Chiến một câu rất vô nghĩa: "Tại sao tình yêu lại thành như thế này?"

Tiêu Chiến vẫn không biết nên nói gì, anh cảm thấy lúc này an ủi, hay nói gì cũng rất tàn nhẫn. Anh đứng lên, đưa khăn tay qua, để ở bên cạnh May, ngồi trở lại trên ghế, im lặng, chỉ để mặc cho cô khóc.

Con người đang ở thời khắc đau khổ nhất, mọi lời an ủi thực ra đều phí công vô ích.

Một lát sau, Vương Nhất Bác đi lên, hắn mở cửa liền thấy Tiêu Chiến cùng May ngồi đối mặt nhau, May khóc rất thảm, Tiêu Chiến thì lúng túng không biết làm sao.

Hắn đi tới, một tay đặt ở trên vai của Tiêu Chiến, vỗ nhè nhẹ, nói: "Điện thoại khách sạn hỏng, em gọi đồ ăn rồi, thuê một căn phòng ở dưới lầu, anh có phải về nhà không?"

"Anh ở cùng em. " Tiêu Chiến dứt khoát.

Anh cũng không phải lo Vương Nhất Bác ở cùng May chung một khách sạn, anh chỉ đơn thuần muốn ở bên hắn nhiều hơn.

Vương Nhất Bác trông rất có kinh nghiệm an ủi người khác, hắn nói với May rất nhiều, trong đó phần lớn là đang nghĩ cách cho cô, May cũng không biết có nghe lọt tai không, một hồi gật đầu, một hồi lại lắc đầu, nói vài lời lại bắt đầu khóc.

Sau đó đồ ăn được mang vào, không ai ăn được mấy, cứ như vậy đồ ăn một lúc bắt đầu nguội lạnh.

May cần thời gian để bình tâm, sau khi Vương Nhất Bác xác nhận cô không có suy nghĩ cực đoan nào, bèn để cô tạm thời một mình, mang theo Tiêu Chiến rời đi.

Đi thang máy đến phòng mà Vương Nhất Bác thuê ở tầng trệt, hắn nắm tay Tiêu Chiến đi trên hành lang.

Tiêu Chiến trông tâm tình có chút mất mát, đây đương nhiên là bởi vì May, anh tỏ vẻ rất đồng cảm với những trải nghiệm vừa qua của cô.

Sau khi vào phòng, Vương Nhất Bác đóng cửa lại, xoay người ôm lấy Tiêu Chiến.

Thẻ cửa vừa mới cắm vào, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn không tính là sáng.

"Anh đừng buồn. " Vương Nhất Bác nói, giọng của hắn có chút bất đắc dĩ.

Loại ý nghĩ này quả thật vô cùng ích kỷ, nhưng hắn thà để Tiêu Chiến ở trong lồng kính, chỉ biết bên ngoài có mưa, nhưng không biết cảm giác bị dầm mưa sẽ rất lạnh, biết quan tâm, sẽ phát sốt.

Bởi dù anh có thể bàng quan nhưng không phải tất cả mọi người cũng sẽ giống như anh, có cuộc sống không buồn không lo như vậy, nhưng cũng không cần anh phải nếm trải quá nhiều cay đắng.

Bởi vì những suy nghĩ bi quan, luôn khiến người ta cảm thấy vô vọng.

"Anh cảm thấy May rất đáng thương, lại cảm giác mình thương hại cô thật không đúng. " Tiêu Chiến nói, giọng của anh cũng mềm hẳn đi.

Lời như vậy cũng chỉ có thể nói cho Vương Nhất Bác nghe.

"Cô ấy là một người rất lạc quan, sẽ khá hơn thôi, rời khỏi người kia mới có thể tốt hơn được. " Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dùng cặp mắt rất xinh đẹp nhìn Vương Nhất Bác, nói với hắn: "Có phải anh phiền phức lắm không? Rõ ràng là chuyện của người khác, còn phải để em an ủi anh."

Vấn đề này nếu như hỏi những người khác, đáp án có lẽ là khẳng định, quả thật có chút đáng ghét.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ tiến tới, hôn Tiêu Chiến, lần nữa nói ra ý nghĩ của hắn.

Hắn nói: "Em vĩnh viễn sẽ không cảm thấy anh đáng ghét."

Vương Nhất Bác từ lâu đã chấp nhận hết mọi thứ không hợp thời của Tiêu Chiến.

Tựa như Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến vì hắn dầm mưa, dù cho Tiêu Chiến biết dầm mưa sẽ bị sốt, anh cũng nhất định sẽ nguyện ý.

Trong đáy mắt của Tiêu Chiến có những giọt nước trong suốt, nhưng anh không khóc, càng giống như là phản xạ từ ánh đèn trên đỉnh đầu.

Anh nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Anh không muốn ở khách sạn, cùng anh về nhà đi."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, trả lời anh: "Được."

Dù muốn hay không thì hắn cũng phải đối mặt với rất nhiều thứ, chí ít ở bên Tiêu Chiến, sẽ không còn phải cô đơn nữa.

May tiếp tục ở lại khách sạn, Vương Nhất Bác đã thanh toán tiền phòng cho cô đến tận mùng mười, vì Tết thì không thể nào thuê nhà, hắn muốn May đợi qua Tết rồi tính.

Vào buổi tối, tâm trạng của May đã đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ được một lúc, nói không được vài câu thì trong mắt lại đong đầy nước mắt, Vương Nhất Bác kéo theo Tiêu Chiến lại đi tới phòng cô một lần, rồi mới cùng Tiêu Chiến rời khỏi khách sạn.

Lúc nay tuyết đã ngừng rơi, nhưng mặt đường đã không còn thích hợp để lái xe.

Bọn họ đón một chiếc taxi, xe đi khá chậm, phải tốn thêm nửa tiếng so với bình thường mới trở về Tiêu gia.

Khu biệt thự với con đường vây quanh núi trông rất khác biệt, cho dù là Tết cũng vẫn có bảo vệ túc trực, tuyết có đóng dày hơn nữa cũng vẫn sẽ có người nhanh chóng dọn ra con đường rộng đủ cho xe chạy, không để cho cư dân nào khó chịu vì chuyện đi lại.

Từ khách sạn về tới đây, Vương Nhất Bác có một loại ảo giác tiến vào "Thế ngoại đào nguyên" (*).

Giá nhà rất cao, khu dân cư luôn sạch sẽ, có bảo vệ gác cổng 24/24 quanh năm, còn có hệ thống an ninh được tuyên bố là hàng nhập khẩu, khiến mọi thứ ở nơi này đều vô cùng "đắt đỏ", không dính chút tục khí ngoài dân gian.

Xe bên ngoài chỉ có thể dừng ở ngoài cổng, không cho phép đi vào.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xuống xe ở cổng chính, rồi mới từ cổng đi vào trong.

Gió lạnh thổi qua, Tiêu Chiến trông có chút lạnh, anh nhích lại gần Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói một tiếng lạnh, Vương Nhất Bác vươn tay, cầm tay anh, bỏ vào trong túi.

"Vừa nãy khi anh chờ em nói chuyện với May, đã định nhờ em mua một món đồ." Tiêu Chiến đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Anh muốn nhờ em giúp anh mua một chiếc áo khoác cashmere, mẫu dành cho nữ. " Giọng nói của Tiêu Chiến ở trong màn đêm rất dịu dàng: "Muốn tặng cho May, cô ấy từng nói rất muốn."

"Rất đắt. " Vương Nhất Bác nói.

"Rất đắt. " Tiêu Chiến lập lại một lần.

Nói xong nở nụ cười.

Xa xa nhìn sang, ngôi biệt thự trước mắt kia, có mấy căn phòng còn bật đèn ngủ, phòng khách tầng một thì tối om.

Ở dưới hoàng hôn cùng tuyết đọng, toà kiến trúc bắt chước kiểu dáng Âu châu, trông khá giống một tòa thành, Tiêu Chiến không khỏi nhớ tới giấc mộng trước kia.

"Anh từng có một giấc mơ. " Anh nói với hắn.

"Giấc mơ gì?"

"Mơ thấy anh đi du lịch, đi tới phía trước một tòa thành, không biết vì sao, khi sắp tới gần, nhìn thấy cầu treo hai bên vách núi không có lan can, anh rất sợ không dám đi tiếp."

"Nhìn từ hướng này, nhà của chúng ta rất giống như tòa thành kia." Tiêu Chiến nói, giọng của anh mang theo ý cười.

Vương Nhất Bác cầm tay của Tiêu Chiến ở trong túi, siết khá chặt, không tiếp lời anh.

Hai người bọn họ đi tới cửa, Tiêu Chiến mở cửa, phòng khách tối đen một mảnh, đèn cảm ứng rất nhanh bật sáng.

Chị Lý giờ này hẳn đã ngủ rồi, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có gió thổi từ điều hòa không khí, Tiêu Chiến thay giầy, đi vào trước, anh tới bên sô pha, bật một chiếc đèn.

Phía sau không có tiếng bước chân, anh xoay đầu nhìn lại, thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa không hề nhúc nhích.

"Làm sao vậy? " Tiêu Chiến đi tới, khó hiểu nhìn hắn.

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác có chút phức tạp, không biết vì saohắn đột nhiên nghĩ tới bản thân hai năm trước, khoảnh khắc lần đầu tiên bước chân vào toà biệt thự này.

"Em không muốn vào sao? " Tiêu Chiến lại hỏi, sau đó anh dừng một lúc, cố gắng đọc hiểu cảm xúc trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, cười cười, lại nói: "Vậy thừa dịp chị Lý chưa phát hiện, chúng ta trở về khách sạn được không?"

Giọng điệu của anh rất bình thản, chân thành hỏi người mình yêu, không có chút gì bất mãn hay tức giận.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, hắn bất ngờ bước về trước một bước, ôm lấy anh, ở ngay trước cảnh cửa có chút "nguy hiểm".

Hắn gục đầu ở trên vai của Tiêu Chiến, rất nhẹ rất nhẹ thở ra, sau đó lại cười thành tiếng.

"Vĩnh viễn sẽ không để cho anh bị dầm mưa. " Vương Nhất Bác nói.

"Lần trước để anh dầm rồi." Tiêu Chiến cũng ôm lấy hắn, cười nói, khiến người ta phân không rõ là giận hay là làm nũng.

Những lời nói kiểu này thực ra rất lỗi thời, phần lớn tinh anh sẽ không đáp trả như thế.

Nhưng nó giống như sự thiếu hiểu biết cùng thờ ơ của Tiêu Chiến với thế giới cùng sự dịu dàng duy nhất trong nhà, vĩnh viễn khiến cho Vương Nhất Bác xao động.

Đương nhiên, thông minh như Vương Nhất Bác, cũng sẽ không biết, lúc Tiêu Chiến nói ra những lời này, trong mắt lóe ra lệ quang, anh lại một lần nữa vô cùng chắc chắn một việc: Anh tuyệt đối không phải chỉ muốn vì Vương Nhất Bác mà "dầm mưa thêm lần nữa" .

Anh có thể vì hắn dầm mưa hết lần này tới lần khác.

Nhưng mà, trong chớp nhoáng này Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, cả hai bọn họ, sâu sắc nhận ra một sự thật: Sẽ không có ai cả ngày ngồi Bentley, cũng chẳng có người ngày nào cũng dầm mưa.

Mệnh đề tình yêu quá lớn, đối với những người khác nhau đương nhiên có những cách hiểu khác nhau, nhưng dù nó có là gì đi chăng nữa, đối với hai bọn họ mà nói, yêu là sợ bóng sợ gió một hồi.

(*)

Thế Ngoại Đào Nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.

Thế Ngoại Đào Nguyên còn là tên công viên quốc gia nổi tiếng ở Quế Lâm. Nó chủ yếu bao gồm hồ sen, hồ Yến Tử, hang Yến Tử, và có cả một bộ lạc nguyên thủy sinh sống tại đây. Tuy là một khu thắng cảnh nhân tạo, nhưng Thế Ngoại Đào Nguyên lại tận dụng được hết mọi cảnh quan tự nhiên tuyệt đẹp sẵn có trong khu vực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx