Chap 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4.1

Tuyết rơi liên tục ba ngày liền tới tận sáng thứ bảy thì ngừng hẳn. Người ta nói tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, cũng không ngoa chút nào.

Chị Lý đã tăng nhiệt độ của lò sưởi trung tâm trong cả nhà lên hai độ và cố định ở nhiệt độ không đổi là 28 độ, nhưng khi bước qua cửa ở tầng một, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy gió lạnh.

Bên ngoài hôm nay nắng chói chang, chiếu sáng rực rỡ cả khu vườn, tuyết đọng trên mặt đất phản xạ ra ánh sáng có chút nhức mắt, gió cũng đã dịu đi.

Tiêu Như Tâm gần đây rất bận rộn với việc mua lại và sáp nhập một công ty, bà thường về nhà rất muộn, không gặp gỡ ai và khi trở về cũng không rẽ qua nhà lớn.

Buổi sáng bà đã gửi một tin nhắn WeChat cho Vương Nhất Bác dặn dò hắn đừng quên bữa tối hôm nay - bà đã giúp hắn hẹn gặp tiểu thư nhà họ Trương.

Hôm nay Tiêu Chiến cũng phải ra ngoài, May đã chọn ba cửa hàng cho hiệu sách của anh, hai trong số đó dự định cho thuê và sẽ phải trả lời họ vào thứ Hai tới. Để Tiêu Chiến dễ chọn một cửa hàng hơn, May đã hỏi anh liệu thứ Bảy anh có thể đi xem qua một lượt hay không.

Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác da, so với dáng vẻ đi làm thường ngày trông có vẻ thoải mái và trẻ trung hơn một chút, tóc cũng không quá chải chuốt, mặc dù phần tóc mái che mất một phần vầng trán cao nhưng vì thế khiến hắn càng thêm trẻ.

Tiêu Chiến đã sớm ngồi ở phòng khách chờ, thấy hắn đi xuống lầu, liền cười hỏi: "Đẹp trai như vậy?"

Chị Lý đang thu dọn đồ đạc bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Nhất Bác đẹp trai quá, nhìn còn trẻ nữa!"

Vương Nhất Bác cười cười, gật đầu, không nói gì.

"Tài xế sẽ đưa anh đi trước, sau đó đón em." Hắn quay đầu, nói với Tiêu Chiến.

"Không cần đâu, không phải cũng tiện đường sao? Tài xế nói có thể đưa em qua đó, lại đi đón May rồi đi đến cửa hàng." Tiêu Chiến dường như đã tính trước lộ trình.

Vương Nhất Bác sửng sốt, cũng không nói nhiều, hỏi anh chuẩn bị xong chưa, sau đó gọi tài xế đến đón.

Dựa theo sắp xếp của Tiêu Như Tâm, lát nữa hắn phải đi đón tiểu thư Trương gia trước, sau đó cùng cô ấy uống cà phê, lại đi dạo phố, ăn cơm.

"Tại sao không cứ thế đi ăn thôi?" Lúc đó hắn đã hỏi lại Tiêu Như Tâm.

"Sắp xếp như vậy tiện cho các con bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn." Mặt Tiêu Như Tâm có chút bóng nhờn sau khi tẩy trang vì mệt mỏi và căng thẳng, nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ và tươi sáng. Bà lại mỉm cười, còn ấm áp bổ sung một câu: "Con cũng có thể xem có hợp hay không."

Lúc đó Vương Nhất Bác đã nghĩ: Nửa câu sau của Tiêu Như Tâm, vĩnh viễn chỉ để nói cho có mà thôi.

Không lâu sau, tài xế lái xe đến, gọi điện cho Vương Nhất Bác. Hắn và Tiêu Chiến cùng nhau đi từ cửa hông đến gara.

Gió lạnh bên ngoài rõ ràng hơn trong nhà, phả vào mặt đau rát, Tiêu Chiến hít một hơi lạnh, nhíu mày, có chút chán ghét kêu "lạnh" một tiếng, khóe môi hơi cong lên nhìn không giống với đang than thở chút nào.

Vương Nhất Bác liếc xéo rồi quay lại, hắn khác với Tiêu Chiến, rất khó để hắn biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt. Hắn chưa từng có quá nhiều biểu cảm, có lần May đã mạnh dạn nói rằng Vương Nhất Bác thực sự rất khó đoán.

Nhưng Tiêu Chiến lại hoàn toàn khác, anh có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình mọi lúc mọi nơi, thích, không thích, hơi chán... Trên khuôn mặt đẹp của anh, biểu hiện của bất kỳ loại cảm xúc nào cũng hoàn toàn hợp lý.

"Hệ thống sưởi đã Ok chưa?" Người lái xe phía trước hỏi sau khi chắc chắn rằng cả hai đã ngồi vào chỗ. Y liếc qua kính chiếu hậu ở giữa, hai người phía sau có chút khoảng cách.

Vương Nhất Bác hỏi người bên cạnh: "Anh còn lạnh không?"

"Không còn lạnh nữa."

Tài xế khởi động xe, chậm rãi lái xe ra khỏi ga ra, tuyết đọng ở giữa đường đã được quét dọn sạch sẽ, để lộ ra mặt đường vô cùng thông thoáng, bãi cỏ hai bên vẫn còn phủ một lớp tuyết dày, đây đó có vài lỗ thủng, trông như chăn bông chất lượng không tốt.

Nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh, Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Anh cảm thấy tuyết ở bên kia, trông giống như cái chăn bị thủng lỗ chỗ." Tiêu Chiến chỉ vào bãi cỏ bên ngoài, mắt anh cong cong, cười đến vui vẻ.

Vương Nhất Bác cảm thấy sức tưởng tượng của Tiêu Chiến thật phong phú, nhưng hắn không bày ra cảm tưởng gì, chỉ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt.

Hắn cùng Tiêu Chiến ngồi trên chiếc xe này, mục đích khác nhau, tâm trạng cũng hoàn toàn khác biệt.

"Hôm nay hai người hẹn làm gì?" Tiêu Chiến lại hỏi, giọng anh khá nhẹ nhàng.

"Thì đi dạo phố, ăn cơm." Vương Nhất Bác trả lời ngắn gọn.

"Cô ấy tên gì? Mặc dù khi nhỏ hay gặp, nhưng anh quên hẳn rồi." Tiêu Chiến cố suy nghĩ, song vẫn không nhớ ra tên của cô bé con lai kia.

Khi cô bé còn nhỏ thường hay tới Tiếu gia chơi, lúc đó cha của Tiêu Chiến vẫn đang điều hành công ty, hợp tác làm ăn với ba cô bé khá tốt, quan hệ cá nhân giữa hai người cũng rất thân thiết.

Hồi đó những người lớn còn hay trêu đùa, gọi nhau là sui gia.

Thật ra ký ức của Tiêu Chiến về cô bé đó rất mơ hồ, chỉ nhớ mình không thích cô bé đó lắm, có lẽ là vì cô bé rõ ràng nhỏ hơn so với anh hai tuổi, nhưng lại thừa hưởng gien của mẹ người Nga, dáng người của cô phát triển vượt trội, cao hơn Tiêu Chiến nửa cái đầu, còn gọi Tiêu Chiến là "nhóc con" .

"Anna." Vương Nhất Bác qua nửa ngày, mới hồi đáp.

"A đúng rồi, Anna, Trương Anna." Tiêu Chiến chợt nhớ ra, trợn tròn mắt, nói: "Dường như tên tiếng Nga của cô ấy cũng là Anna gì gì đó."

Vương Nhất Bác không đáp lời anh.

Xe từ từ ra khỏi nội khu, mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng người không ra đường nhiều lắm, các cửa hàng dọc hai bên đường nhìn tương đối vắng vẻ. Nhiệt độ trong xe có chút tăng lên, Tiêu Chiến cởi áo khoác màu xám, rất tùy ý khoác lên trên đùi.

"Cô anh bảo em hẹn hò với cô ấy?" Tiêu Chiến lại hỏi, hôm nay anh có vẻ nói hơi nhiều.

Vương Nhất Bác để tay ở trên đệm ngồi, năm ngón tay gập hướng vào bên trong, hắn vẫn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "ừm" một tiếng xem như là trả lời.

"Vương tổng, sắp tới tiệm cà phê mà ngài và tiểu thư Trương hẹn nhau, bên đó không thể đậu xe, tôi dừng xe ở bên đường rồi thả anh xuống đó được không ạ?" Tài xế nói với Vương Nhất Bác, y nhìn nhìn qua điều hướng, hỏi.

"Được, cảm ơn anh."

Xe đổi hướng, chuyển làn rồi giảm tốc độ và tấp vào lề.

Tiêu Chiến ngồi ở bên ngoài, anh phải xuống xe để Vương Nhất Bác xuống trước.

Anh chỉ mặc một chiếc áo len, đẩy cửa xe ra, toàn thân co ro trong gió lạnh tựa ở cạnh.

Vương Nhất Bác bước xuống, vừa mới đứng vững, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Chiến đang ở rất gần hắn, mũi cóng đến mức đỏ lên, có lẽ là bởi vì không khí lạnh kích thích xoang mũi, trong hốc mắt lớn cũng dâng lên một tầng nước mỏng.

Hình ảnh này khiến cho Vương Nhất Bác không tự chủ được nghĩ đến đêm đó, hắn uống rượu quá nhiều, đè Tiêu Chiến xuống giường hôn, lúc hắn ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt rất giống hiện giờ của anh.

"Lạnh quá." Tiêu Chiến xuýt xoa dậm chân. Vương Nhất Bác mới chợt nhận ra, đi về phía trước, để Tiêu Chiến vào lại xe.

Cửa xe rất nhanh bị đóng lại, xe phóng vút đi ngay, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía lối băng qua đường.

May sống ở phía nam thành phố, rất gần công ty.

Lúc Tiêu Chiến sắp đến, anh gọi cho cô, May nhanh chóng nhận máy. Tiêu Chiến cho xe đợi bên đường tầm năm phút.

Cô rất chuyên nghiệp, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ đằng trước, quay sang chào hỏi tài xế.

"Chào Tiêu thiếu gia." Từ ghế trước cô quay đầu lại mỉm cười chào Tiêu Chiến.

"Cô gọi tôi là Tiêu Chiến là được." Tiêu Chiến nói, cũng lịch sự mỉm cười đáp lại, chính là nụ cười không ai có thể từ chối của riêng anh.

"Sao có thể gọi thẳng tên như vậy, vẫn là không được." May vô cùng ngạc nhiên, vội vàng từ chối.

"Cô bao nhiêu tuổi?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

"Hai mươi bảy."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nhìn khuôn mặt tròn trịa có chút non nớt của cô, cuối cùng vẫn nhịn được không nói ra câu "Cô cứ gọi tôi là Chiến Chiến".

"Sao vậy?" May không rõ vì sao Tiêu Chiến lại hỏi cô như vậy, hỏi lại anh.

"Không có gì, cô trông giống như mới vừa tốt nghiệp đại học." Tiêu Chiến trời sinh giỏi nói lời hoa mỹ.

May tin là thật, vừa vui vừa kinh ngạc vội vàng nói đâu có đâu có.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh nhìn về phía cái ghế trống không bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới Vương Nhất Bác trong đoạn đường vừa rồi, vô cùng trầm mặc.

Hắn trông rất không vui, thực ra trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến rất muốn nói với Vương Nhất Bác: Trong chuyện này, em có thể không theo ý cô anh.
Nhưng anh không làm thế.

Bởi vì Tiêu Chiến có thể phản kháng, nhưng Vương Nhất Bác thì không, bởi mối quan hệ giữa hắn và cô anh không đến từ huyết thống cùng gen, mà là từ "lợi ích và ân nghĩa", Tiêu Như Tâm nuôi dưỡng Vương Nhất Bác như con nuôi, trả cho cha hắn gần mười năm chi phí nằm viện, đương nhiên Vương Nhất Bác có nghĩa vụ phải đáp ứng mong đợi của bà.

"Tiêu thiếu gia, về chuyện cửa hàng, anh có muốn xem sơ đồ mặt bằng trước không? " May lại từ phía trước quay người lại, lấy ra một cái iPad, nhập password, vuốt mấy cái, mở Album ảnh, sau đó đưa ra phía sau.

"Ok, cám ơn cô." Tiêu Chiến nhận lấy, nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ giọng nói: "Thú thật... tôi xem không hiểu."

Anh chỉ có thể hình dung sơ bộ về mặt bằng, cụ thể thế nào vẫn còn cần đi đến xem trực tiếp mới biết được, Tiêu Chiến cũng không có trình độ về hình học không gian tốt đến vậy.

May hơi sửng sốt, cảm thấy Tiêu Chiến giống giống như trong tưởng tượng của cô.

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tiêu Chiến vẫn vuốt sang phải hai lần, sau khi xem sơ đồ ba căn nhà, anh đang định trả lại thì nhìn thấy một tấm hình bên dưới.
Tiêu Chiến nâng chiếc ipad vốn đang nằm úp sấp không dễ nhìn ra phía trước, anh vuốt ra sau thì thấy toàn bộ hình ảnh.

Tấm hình được chụp trong một phòng họp, trên chiếc bàn họp dài có rải rác vài cuốn sổ đen và một số tờ giấy tư liệu A4, mặt trên còn có thể mơ hồ nhìn thấy một số ký hiệu đánh dấu màu đỏ.

Bên cạnh bàn có ba bốn nam nữ trẻ tuổi, đều đeo thẻ làm việc, Vương Nhất Bác ngồi ở chính giữa, hắn mặc cả cây vest, tóc vuốt lên gọn gàng, trước mặt đặt một chiếc bánh sinh nhật không lớn lắm, chiếc bánh đã bị người ta khoét mấy miếng, còn lưu lại dấu tay khá mất vệ sinh, có một phần kem của chiếc bánh nằm trên ngón tay của một trong những nhân viên nữ, một phần ở trên chóp mũi của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thực sự không thích cảm giác của thứ này trên mặt, nó rất dính, nhưng trong hình Vương Nhất Bác trông có vẻ không hề ghét chuyện này, hắn cười rất tươi, đuôi mắt nheo lại, hai má cũng hơi gồ lên, để lộ một hàng răng rất thẳng tắp.

Ảnh chụp ngày 5 tháng 8 năm nay, là sinh nhật của Vương Nhất Bác.

"Sắp đến cửa hàng đầu tiên rồi." May mở miệng nhắc nhở.

Tiêu Chiến định thần, vuốt trở lại bức ảnh sơ đồ nhà, sau đó đóng màn hình, đưa iPad cho May.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tuyết trên đường đã được dọn gần hết, hầu như không còn nhìn thấy vết tích của bão tuyết từng phủ xuống suốt một tuần nay.

Ánh mặt trời vẫn rất rực rỡ, người trong xe không thể cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài nên ánh sáng dù có chút chói mắt nhưng lại khiến người ta có ảo giác thời tiết vô cùng ấm áp.

Hệt như Vương Nhất Bác, ở Tiêu gia, luôn tạo cho người ta ảo giác rằng hắn vô vị, nhưng khi Tiêu Chiến vừa nhìn thấy tấm hình kia, trong nháy mắt cảm thấy tất thảy rất không chân thực.

Anh nhớ ngày hôm đó Tiêu Như Tâm nói chuyện với mình về việc mở hiệu sách.

Vương Nhất Bác lúc đó đang xã giao ở bên ngoài, chưa về nhà ăn cơm, chị Lý thì qua tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây nơi Tiêu Như Tâm ở để thay chăn bông và ga trải giường, chỉ còn lại có cô cháu họ ở phòng khách.

Tiêu Chiến hiếm khi dành thời gian ở một mình với Tiêu Như Tâm, bà rời Tiêu gia từ sớm, sau này bởi vì cha mẹ của Tiêu Chiến gặp chuyện không may nên mới trở về, tiếp đó lại bận rộn chuyện kinh doanh của gia tộc, nên càng không có thời gian.

"Chiến Chiến, cháu đã quyết định chưa?" Tiêu Như Tâm uống một muỗng tổ yến do chị Lý nấu cho mình rồi hỏi, bà trông có chút lo lắng, chăm chú nhìn Tiêu Chiến.

"Dạ, cháu cảm thấy có thể thử xem." Tiêu Chiến gật đầu, cười nói: "Xem ra còn tốt hơn so với đi làm ở công ty."

"Thế thì không được, nếu như chị dâu biết cô bắt cháu đến công ty làm việc, nhất định mỗi ngày sẽ vào trong mộng mắng cô." Tiêu Như Tâm hơi cường điệu nói, khoát tay cười: "Chị ấy thương cháu nhiều như vậy."

Nghe bà nói về mẹ của mình, nụ cười vốn treo trên mặt của Tiêu Chiến trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường.

"Chiến Chiến, cháu còn nhớ đến em Anna, con gái của chú Trương không?" Tiêu Như Tâm đổi đề tài, bà uống xong tổ yến, thả lỏng thân thể dựa vào ghế sô pha, mái tóc cuộn lại có chút rối tung.

"Nhớ ạ." Tiêu Chiến gật đầu.

"Ừm, cô muốn để Nhất Bác hẹn hò với con bé." Tiêu Như Tâm quay đầu, nhìn Tiêu Chiến: "Con bé vừa trở về từ Anh quốc, lần trước gặp mặt một lần, cả học thức lẫn bề ngoài đều không tệ, cô nhớ hồi nhỏ cháu khá thân với con bé."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Cháu không biết nhiều về chuyện của công ty, những năm qua Trương gia quả thực giúp chúng ta không ít việc, sau này có một hạng mục cũng dự định hợp tác cùng bọn họ. Nếu Nhất Bác có thể ở bên Anna, thì càng thêm dệt hoa trên gấm." Tiêu Như Tâm tiếp tục nói một mình, dường như trông hơi mệt, nên bà khẽ vươn vai.

Tiêu Chiến nhìn cô mình, một lúc sau, mới nói ra một câu: "Nếu như Vương Nhất Bác không thích cô ấy thì sao?"

Tiêu Như Tâm vươn vai được một nửa thì dừng lại, dì đột nhiên cười rộ lên, cười hơi lớn tiếng, cười một lúc mới thu cánh tay về, dùng ngón tay véo nhẹ mặt của Tiêu Chiến, giống như khi anh còn nhỏ.

"Chiến Chiến của cô sao lại thế hỏi câu ngốc như vậy chứ?" Bà vừa cười vừa nói.

Chính thời khắc ấy, Tiêu Chiến mới hiểu được.

Tiêu Như Tâm yêu ba của Vương Nhất Bác, nuôi con ông là một bên tình nguyện của bà, mà phần tình nghĩa này có thể có bao nhiêu yêu ai yêu cả đường đi, e rằng chính bà cũng không thể chắc chắn.

Tiêu Như Tâm dẫu sao cũng là con gái của Tiêu gia, trong dòng máu bất kể có sáu phần si tình, thì còn lại bốn phần chính là dục vọng kiểm soát cùng ích kỷ bẩm sinh.

"Có một con hào phía sau cửa hàng này, mặc dù hơi ồn, thế nhưng lượng người qua lại cũng không tệ. Người thuê gần đây nhất đã bỏ hợp đồng thuê vì công việc kinh doanh phát triển, nên cần cửa hàng có mặt tiền lớn hơn." May dẫn Tiêu Chiến đi đến một cửa hàng để xem trước.

Cửa hàng này thiết kế lấy ánh sáng tốt, mặc dù tổng thể diện tích không lớn, nhưng có hai tầng, nhìn rất có phong cách.​

"Cửa hàng tiếp theo ở đầu kia phố buôn bán, khá sầm uất, nhưng chỉ có một tầng, cửa hàng bên cạnh thì khá tạp nham, cái gì cũng có bán." May đứng gần cửa, vừa cúi đầu lật xem tư liệu trong ipad vừa nói.

Tiêu Chiến đi một vòng, bên trong cửa hàng đã được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc của người thuê mới đây gần như không còn lại gì, chỉ là sơn tường đã loang lổ bóc ra, cửa sổ thủy tinh cũng không được sạch lắm.

"Chọn cái này đi." Anh nói.

"A?" May kinh ngạc ngẩng đầu, có lẽ cô không nghĩ Tiêu Chiến sẽ quyết định nhanh như vậy, còn đang định giới thiệu hai cửa hàng khác cho anh.

"Ừ, cửa hàng này ổn rồi." Tiêu Chiến lại lặp lại lần nữa.

"Vâng."​May gật đầu, đóng lại ipad.

Cô vào công ty này đã nhiều năm, từ năm ba đại học bắt đầu làm thực tập sinh, chưa từng đổi việc, trước làm trợ lý của Tiêu Như Tâm, sau đó được phân làm trợ lý cho Vương Nhất Bác.

Cô từng gặp Tiêu Chiến mấy lần, nhưng không tiếp xúc nhiều, đều là khi đi Tiêu gia đưa văn kiện tương đối khẩn cấp cho Vương Nhất Bác.

Trong trí nhớ của cô, gần như không có ấn tượng gì về Tiêu Chiến, mặc dù anh rất lịch thiệp, hiền hoà, chưa từng lộ ra thái độ kiêu căng hống hách giống như các thiếu gia tiểu thư nhà giàu mà cô đã từng gặp.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn cho cô một loại cảm giác rất "lạnh", nhất là khi anh nhìn đối phương, thi thoảng anh lại tỏ ra hờ hững, rốt cuộc không biết là do anh cơ bản không quan tâm hay là thái độ khinh thường một cách khó hiểu.

Ở những người khác, hai biểu cảm này hoàn toàn có thể phân biệt dễ dàng, nhưng trên khuôn mặt của Tiêu Chiến, nó lại vô cùng dễ gây hiểu lầm.

"Cô muốn uống cà phê không?" Tiêu Chiến từ lầu hai xuống, tiếng giày nện trên sàn gỗ phát ra âm thanh tương đối rõ ràng, anh bước tới trước mặt May, đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx