Nút thắt số 3: Vệ tinh quay xung quanh Mặt Trời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nút thắt số 3: Vệ tinh quay xung quanh Mặt Trời (2)

“Kể từ bây giờ, ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trước cuộc sống của Jessca Jung.” – Diêm Vương ra lệnh.

“Ý ngài là tôi phải trông chừng cô ta suốt 24/24?”

“24/7 thôi, ngươi phải để người ta có chút không gian riêng tư chứ.” – Diêm Vương mặt lạnh nhìn Tiffany.

*Đổ mồ hôi*

“Con người tiếp nhận linh lực đã khó, để đào thải linh lực khỏi cơ thể họ còn mất thời gian hơn. Nói tóm lại, cho đến khi linh lực tiêu trừ hết, ngươi phải luôn ở bên cạnh Jessica Jung phòng trừ bất trắc.”

“Vậy khoảng bao lâu linh lực mới được tiêu trừ.” – Tiffany lo lắng hỏi.

“Còn tùy vào cơ địa mỗi người. Nhưng, dựa vào lượng linh lực hiện tại có trong cơ thể Jessica Jung, chắc cũng chỉ tầm hai, ba năm gì đấy.” – Diêm Vương cười nửa miệng.

*Chết sững*

.

.

.

.

.

.

Bệnh viện F

Phòng bệnh số 022

“…chính vì vậy, từ giờ tôi sẽ là người trông chừng kiêm bảo hộ của cô. Trong vòng hai, ba năm tới, rất mong nhận được sự chiếu cố và tinh thần hợp tác từ cô.” – Tiffany giải thích một hơi tất thảy sự việc, mặc kệ Jessica có nghe (hay hiểu) những điều cô nói không.

Chỉ khổ cho Jessica, tự dưng từ đâu xuất hiện một cô gái lạ mặt, không tên không tuổi, đã thế còn xổ một tràng bằng thứ ngôn ngữ chẳng-biết-có-phải-tiếng-Hàn?!

Suy nghĩ đầu tiên của cô: Hóa ra mình còn mắc cả chứng hoang tưởng!?

Phải mất hơn chục giây ngơ ngác + bàng hoàng + nuốt trôi thứ ngôn ngữ quái đản của cô gái cũng quái đản không kém, Jessica mới bình tĩnh đáp lại:

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin câu chuyện hoang đường này từ một người mới gặp lần đầu?”

“Chính vì chẳng quen biết, tôi càng không có lý do gì để lừa cô.” – Tiffany quả quyết.

“Bằng chứng?”

*Gãi đầu, gãi tai*

*Bóng đèn bật sáng*

“Đơn giản thôi, cô thử chạm tay vào thành giường xem.” – Tiffany mỉm cười.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tiffany cuối cùng cũng tìm ra cách chứng minh.

“Đâu có chuyện gì xảy ra.”

“Cứ từ từ, giờ cô thử tưởng tượng cảnh thành giường bị lõm vào, bẻ cong hay đại loại như vậy xem.”

Im ắng ~

“Nhắm mắt vào dễ tập trung hơn.”

Thành công đi! Thành công đi!

Nội tâm Tiffany không ngừng cầu nguyện. Nếu lần này chẳng có chuyện gì xảy ra, cô thực không biết mình phải kiếm cái lỗ nào đủ rộng để chui đây.

Jessica nhìn Tiffany, rồi lại nhìn bàn tay đang chạm vào thành giường lạnh ngắt.

Cô gái đó, trông chẳng đáng tin chút nào

Nhưng, không hiểu sao, trong lòng Jessica lại dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, thôi thúc cô làm theo lời Tiffany.

Thôi kệ, thử một lần cũng đâu chết ai.

Jessica chậm rãi nhắm mắt, hít thở thật sâu, không ngừng tập trung tưởng tượng tới viễn cảnh kinh hoàng chuẩn bị xảy đến.

Giường à, đừng trách vì sao ta độc ác.

Bỗng, cô cảm thấy tay mình run lên từng đợt, một luồng khí mát lạnh khẽ truyền xuống lòng bàn tay.

Chấn động…

Thành giường đã biến dạng…à không, cái hình hài này không còn là thành giường nữa rồi.

“Giờ cô đã tin tôi chưa?” – Tiffany thích thú nói.

“…” – Jessica đờ đẫn không trả lời.

Đáng tiếc, Tiffany còn chưa kịp thỏa mãn trước phản ứng của Jessica thì lại nghe thấy cô nàng lầm bầm.

“…hơn một tuần rồi mình chưa đi làm, coi như đi tong lương thưởng tháng này; rồi còn phải thanh toán tiền viện phí, thuốc men… giờ kiếm đâu ra để đến bù tiền giường đây?”

Có điều, Jessica dường như quá đắm chìm trong suy tưởng, cô không để tâm đến tiếng kêu vui tai mỗi lúc một to hơn, hay gương mặt kinh hãi phải biết của người đối diện.

Chấn động ban nãy, không chỉ ảnh hướng đến thành giường nói riêng, mà là toàn giường nói chung.

Rầm!!!

Chiếc giường sập xuống, kéo theo Jessica bất ngờ hạ cánh hôn sàn gạch…

…. tất cả cùng đè lên đống dây nhợ xấu số.

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Câu nói cuối cùng của Tiffany, chính thức đánh dấu chấm hết cho “vở kịch” đầy ngang trái: Thảm cảnh phòng bệnh số 022.

-o0o-

Yoona rất hiếm khi trang điểm.

Gương mặt mộc của cô để tự nhiên đã là quá đẹp rồi.

Vả lại, mĩ phẩm đâu tốt cho da.

Yoona, chính là mẫu người điển hình của việc luôn biết quan tâm, chăm sóc cho bản thân (và sắc đẹp của mình).

Nhưng coi như lần này cô phá lệ, ăn mặc, chải chuốt cầu kỳ hơn một chút.

Bởi lẽ, hôm nay là ngày hẹn của cô và Yuri.

Cũng lâu lắm rồi, kể từ lần cuối cô đi chơi với Yuri…

-o0o-

“Unnieeeeeeee! Nếu không nhanh lên chúng ta sẽ trễ buổi chiếu phim mất.” – Yoona trề môi, kéo dài giọng.

Thật quá đáng, đi chơi với người ta mà cứ chúi mũi vào điện thoại.

Đấy, chưa kể chẳng buồn để ý xem người ta ăn mặc thế nào, nói chi đến khen lấy một câu.

“Đợi chút, unnie có tin nhắn.”

Yuri cười khổ, có lẽ lại tin nhắn của đồng nghiệp nữa rồi. Mang tiếng là ngày nghỉ, ấy vậy từ sáng đến giờ, cô có được rảnh rang phút nào đâu!? Nếu không phải trót hứa hôm nay đưa con bé đi chơi, chắc lúc này cô vẫn đang ở nhà kháng chiến trường kỳ với cái laptop rồi.

Chỉ là, lần này cô đã đoán sai. Đó không phải tin nhắn của đồng nghiệp. Đó là tin nhắn của kẻ mang nickname…

Sica baby.

“Unnie sao vậy?” – Yoona ngạc nhiên khi thấy Yuri đứng im như phỗng, trân trối nhìn vào màn hình điện thoại.

“À… không có gì, nhưng chắc unnie phải tới bệnh viện có chút việc. Nếu trễ giờ chiếu, em cứ vào xem một mình, không cần đợi unnie đâu.”

Lời nói của Yuri như một đòn giáng mạnh vào trái tim Yoona.

Đau…

“Là tin nhắn của Jessica unnie? Chẳng phải hôm nay unnie ấy xuất viện rồi sao, hay lại có chuyện gì?” – Cô cắn chặt môi, cố gắng làm bộ lo lắng.

“Ừ, mà cũng không hẳn vậy. Biết nói thế nào nhỉ, cậu ấy bảo sẽ tự về, không cần unnie đến đón nhưng…như…ng…”

Yuri gãi đầu không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng cô lấy điện thoại ra…

“Đây em xem…”

From: Sica baby

Yuri yêu dấu ^ ^!

Mình đã về nhà an toàn, cũng không gặp đứa bé lơ ngơ nào giữa đường để phải cứu. Nói chung, cậu cứ yên tâm mà đi chơi với Yoona vui vẻ (tiện thể, dạo này con bé thế nào rồi?).

Cảm ơn cậu vì đã luôn chăm sóc mình trong thời gian nằm viện (người ta bảo thế, mình hôn mê nên có biết gì đâu), hay ý định trả giùm mình cả tiền viện phí. Dù sao, chuyện của mình, mình phải tự lo; bệnh của mình, mình phải tự trả; vì vậy, đừng bao giờ mang cái suy nghĩ ngu ngốc ấy lần nữa nhé!

Nói đi cũng phải nói lại, mình không nỡ từ chối thành ý của cậu. Hay là vậy đi, cậu trả giùm mình tiền bồi thường bệnh viện? Đại khái là mình “lỡ tay” làm sập cái giường, xây xát “một chút” máy móc…

Nể tình bạn bao năm nay của chúng ta….

Please help me ~

P/s: tiền lãi sẽ được tính bắt đầu từ thời điểm cậu nhận được tin nhắn này (đừng hỏi mình vì sao tiền lãi lại tăng theo số giờ >”<)

“Thật không ngờ Jessica unnie – một người lạnh lùng, lơ đãng, khó gần, ít nói lại có thể viết ra được cái tin nhắn mùi mẫn đến vậy!” – Yoona cười phá lên, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng.

“Vì vậy hãy thông cảm cho unnie, unnie phải đi ngay bây giờ.” – Yuri chắp tay, cười hối lỗi.

“Unnie đi cẩn thận nhé!” – Yoona mỉm cười, dù có đôi chút thất vọng.

“Ừ, biết rồi!”

Yuri vẫy tay từ biệt Yoona rồi vội vàng chạy ra bãi đỗ xe.

Bỗng, cô quay đầu lại.

“Hôm nay trông em xinh lắm đấy!”

Nhanh nhẹn là việc tốt, nhưng hấp tấp lại không hay.

Tỉ dụ như trường hợp trên, nếu Yuri chịu khó nán lại khoảng 1s, có lẽ cô đã kịp chiêm ngưỡng phản ứng “trăm năm thấy một” của Yoona rồi.

-o0o-

Tại nhà của Jessica

Tiffany không biết phải phát biểu cảm tưởng của mình như thế nào.

Cô đã từng “tham quan” rất nhiều nơi, rất nhiều kiểu nhà: từ những biệt thự ngoại ô sang trọng; những căn hộ, chung cư trị giá hơn tỉ won; những căn nhà bình dân của người có thu nhập thấp; cho đến cả những xó xỉnh như khu ổ chuột… nhưng, cô chưa bao giờ thấy nơi ở nào (là “nơi ở”, không phải “nhà”) độc nhất vô nhị như của Jessica.

Một căn hộ chung cư cao cấp hai tầng, tổng diện tích lên tới trên 200 mét vuông…

Hai từ để nhận xét thôi: trống rỗng

Không-có-bất-kỳ-một-đồ-đạc-nào-ở-chỗ-này-cả.

“Cô vừa mới chuyển tới đây hả?” – Tiffany há miệng kinh ngạc.

“Không, cũng phải được ba năm rồi.”

Jessica còn chỉ lên chỗ mạng nhện bám đầy trần như để chứng minh: Đúng là tôi ở đây lâu rồi đấy.

“Cô có cả căn nhà như thế này mà không đủ trả tiền bồi thường? Đến mức phải bắt tôi giả dạng cô để nhắn tin cầu viện cô bạn Yura hay Yuna nào đấy?”

“Thứ nhất, nhà là tôi uống sữa trúng thưởng. Thứ hai, cô đề xuất ý tưởng, cô phải tự giải quyết. Thứ ba, tên cô ấy là Yuri. Thứ tư, chúng ta nên nói vào việc chính luôn đi.” – Jessica nghiêm mặt, cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.

“Rồi rồi! Tôi sẽ giải thích lại từ đầu, ráng mà nghe cho rõ, tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu.” – Tiffany phẩy phẩy tay.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro