CHAP 61. TÀN NHẪN LẦN HAI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại Paris, sau một đêm dài trời lại thay màn trời đêm đen tối thành màu xanh đầy sức sống tươi mới, Nhân Mã sau khi VSCN xong thì cùng Thiên Yết đi xuống ăn sáng, chỉ là sắc mặt của không tốt cho lắm.

Từ tối qua tới giờ, mặt anh chẳng lấy có một nụ cười với cô.

Nhân Mã nhìn những thức ăn đã được phục vụ đem lên bày lên bàn, Foie gras (gan ngỗng kiểu Pháp), gà nấu nho khô Pháp, bánh mì Pháp, Pate gan gà kiểu Pháp, rượu vang Pháp, cả dĩa bánh macaron nữa chứ.

Tất cả đều là đặc sản của nước Pháp.

Nhân Mã nhìn thôi cũng đã thèm, muốn chảy cả nước bọt.

-Đều là cho hai chúng ta ăn sao?-Nhân Mã chỉ từng món trên bàn hỏi

-Phải.-Thiên Yết cầm chiếc khăn trắng trên bàn, động tác linh hoạt để trên đùi mình

-Vậy, tôi có thể ăn chúng phải không?

-Ừ.

-Tôi không khách sáo.

Nhân Mã chỉ chờ một chữ ừ này của anh thôi, nãy giờ cô chờ lâu lắm rồi.

Nhân Mã không cần thể diện ăn một cách thoải mái.

Thiên Yết hơi cong môi, thói quen cách ăn uống anh đã sớm quen thuộc, mặc kệ người khác nói gì thì anh không quan tâm nữa, miễn cô ăn thấy thoái mái là được rồi.

Nhân Mã đang ăn rất ngon thì từ đâu một chiếc khăn đưa đến miệng mình chậm rãi lau giúp miệng cho cô, Nhân Mã sững sờ ngước mặt nhìn Thiên Yết đang dùng khăn lau miệng mình.

Nhân Mã đỏ mặt, ngẩn người nhìn Thiên Yết, anh chua đáo, dịu dàng, ấm áp đến thế. Có phải những ngày qua cô đang trong một giấc mơ dài, còn là một giấc mơ đẹp không? Nếu thế, cho cô mãi trong đó đi, đừng ép cô bước ra giấc mơ đó.

-Em xem ăn đến dính dầu mỡ lên miệng.-Thiên Yết vừa càm ràm vừa lau miệng giùm cô

-Có, có hả? Để tôi tự lau.-Nhân Mã ngượng mặt đỏ lựng, lấy chiếc khăn từ tay anh tự lau miệng mình

Thiên Yết tay rơi vào không trung một lúc, sau đó chậm rãi thu về, tâm tình vài phần không tốt.

Lau miệng mình xong, muốn ăn thêm nữa nhưng không hiểu sao lại không thể ăn, hình như cô làm anh buồn thì phải? Anh có lòng tốt lau miệng giúp cô thế mà cô lại...

-Sao không ăn nữa? Không ngon sao?-Thiên Yết thấy cô cứ cúi đầu nhìn chén mình, không gắp thêm thức ăn nữa hỏi

Nhân Mã lắc đầu ngoe nguẩy, buông đũa xuống, nói:

-Không ăn nữa, tôi no lắm rồi.

-Ừ.

-Khi nào, chúng ta về Nhật?-Nhân Mã uống một ít nước hỏi anh

-Sáng mốt.

-Có chuyện này...-Nhân Mã đặt ly nước xuống bàn, ngập ngừng nhìn anh

-Việc gì?

-Cái đó... anh không định thăm ba anh thêm lần nữa sao?-Nhân Mã phải thu hết can đảm mới dám hỏi anh

-Không.-Thiên Yết không suy nghĩ nói ra một chữ

Nhân Mã hơi thở dài, lại không muốn chọc anh thêm đành im lặng.

Không khí xung quanh như im bặt, chỉ nghe tiếng thở đều đặn của anh, tuy không có gì là tức giận, buồn bực hay là đau lòng nhưng cô hiểu rõ anh đang đấu tranh bên trong bản thân mình rất nhiều.

Như trải qua nửa thế kỉ, Thiên Yết mới thôi im lặng, đứng dậy nói một câu rồi bỏ đi.

-Đi, tôi dẫn em đến lâu đài Versailles.

Versailles???

Lâu đài đó rất đẹp nha, lại nổi tiếng nữa, nếu đến Paris phải đến Versailles một lần. Chuyến đi lần này cô quá lời rồi còn gì?

Nhân Mã hí hửng liền với tay cầm chiếc macaron mới đuổi theo anh.

Versailles là lâu đài dành cho vui và hoàng hậu ở Paris, vua Louis XIII, XIV, XV, XVI đều ở Versailles, cả tòa lâu đài đều chạm trỗ dác vàng, điêu khắc kiến trúc thời cổ xưa.

Nhân Mã mặt không thể biểu lộ ngạc nhiên hơn nữa nhìn lâu đài Versailles, sau đó liền chạy vào trong xem.

-Oa, oa...-Nhân Mã chạy đến lung tung, ngay cả tường cũng được cô xem rất cặn kẽ, đã vậy đến sàn nhà cũng chẳng tha

Thiên Yết đi phía sau, bất giác cười, bó tay với cô.

Nhân Mã cùng Thiên Yết đi một lát thì đến phòng Gương, gọi nó là phòng Gương vì xung quanh nó có rất nhiều chiếc Gương.

Nếu chỉ dùng từ đẹp, tráng lệ, nguy nga thì vẫn chưa đủ đối với lâu đài Versailles.

Sau một màn "ôm, hôn, lưu luyến, nuối tiếc" Versailles,Nhân Mã cúi cùng cũng thỏa hiệp rời khỏi lâu đài, cùng anh đi dạo phố Paris.

Cô tưởng Thiên Yết dẫn cô đi đâu chơi nữa, ai mà ngờ lại dẫn đến trường đua ngựa. Nhân Mã vốn không biết cưỡi ngựa nên ngồi ở chiếc bàn nghỉ có chiếc dù trắng che nắng, ngồi từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc.

Nhìn anh cứ như một hoàng tử trong truyện cổ tích, cưỡi ngựa oai hùng đi tìm công chúa của mình.

Thiên Yết dùng ngựa lại gần chỗ, Nhân Mã liền nhanh trí cầm chiếc khăn đưa cho anh lau mồ hôi, nào ngờ anh nói một câu hết sức nhẹ nhàng:

-Con ngựa đằng kia, em lên nó rồi chúng ta đua.

-Tôi, không biết cưỡi ngựa.-Nhân Mã bày ra mặt bộ tôi giỏi đến mức này sao? Vận động ngoài chạy với bơi ra cái gì tôi cũng dở

-Vậy tôi dạy em.

-Nhưng mà cưỡi một mình không an tâm lắm.-vẫn là từ chối không cưỡi tốt hơn, mắc công cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi

-Cùng nhau sẽ không sợ nữa.-Thiên Yết đưa tay cho cô, ánh mắt kiên định có cảm giác an toàn.

-Cùng nhau? Nhưng anh...

Nhân Mã không hề có ý định đồng ý, muốn viện cớ nhưng nhìn thấy sắc mặt không cho cô cự tuyệt của anh liền im thin thít, chỉ còn cách đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo, liền kéo cô lên ngựa. Nhét dây cương vào trong tay cô, bao bọc lấy tay cô.

Tim Nhân Mã một hồi đập nhanh, mặt đỏ cả lên.

-Cơ thể thả lỏng một chút, cưỡi ngựa phải nghiên cứu tiết tấu, cưỡi sai tiết tấu, rất có khả năng bị ngã.

Anh bắt đầu đi chầm chậm, đợi cô thả lỏng một chút, mới gia tăng tốc độ, ngựa bắt đầu chạy chậm, từng cái xóc nảy lên, rất vui vẻ. Bởi vì có anh ở phía sau bảo vệ cô, cô không cảm thấy lo sợ chút nào, cực kỳ có cảm giác an toàn. Chỉ là, cơ thể của hai người dán nhau rất chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Không biết có phải do mặt trời chiếu rọi, làm cho cả người cô nóng lên, cả người đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng.

Không thể không nói, hai người cùng cưỡi một con ngựa, quả thật là việc rất mệt mỏi.
Cô cố gắng tập trung chú ý cưỡi ngựa, cảm nhận gió đang thổi phần phật bên tai, tự do vô tư, vô cùng vui vẻ. Một khi đã hòa nhập vào, có một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, đơn giản chỉ muốn rơi vào tình yêu với niềm vui của làn gió. Nhìn thấy cô lộ ra nhiệt tình từ đáy lòng, nụ cười vui vẻ, Thiên Yết cũng bị cuốn hút, cũng rất lâu rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.

Hai người cưỡi ngựa hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, không nỡ xuống ngựa lại là Nhân Mã

-Không muốn xuống.-Nhân Mã không chịu nói

-Đừng bướng nữa, lúc nãy em còn sợ không muốn lên, giờ đã không muốn xuống.-Thiên Yết đúng là hết cách với cô

-Có thể, lần sau anh đi cưỡi ngựa cho tôi đi cùng không?

-Ừ, sẽ dẫn.

-Quá tốt rồi!!!

Cô quá vui mừng, lúc xuống ngựa không để ý, chân đạp vào khoảng không, vẫn anh may kịp thời đỡ lấy cô, bốn mắt to nhỏ nhìn nhau, mặt của cô rất nhanh đỏ như cà chua, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp hai mắt.

Như trải qua hàng ngàn thế kỉ, Nhân Mã mới giật mình đẩy anh ra, đứng vững trở lại, mặt đỏ như trái cà chua chín, cúi đầu nói:

-Tôi, dắt ngựa vào chuồng.

Nói xong cô thật hận bản thân mình.

-Để người làm dắt là được, em đi thay đồ đi, mồ hôi ướt hết rồi.-Thiên Yết buồn cười nói

-Tôi biết rồi.

Nhân Mã nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

Thiên Yết buồn cười nhìn theo cô, cô luôn bày ra dáng vẻ dư hơi, tinh quái, rõ ràng một giây trước hình như rất buồn bã, một giây sau lại biến thành một con chuột nhắt đánh quài không chết, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Về điểm này, cô khiến anh phải bội phục.

Trong một ngày, anh dẫn cô đi tham quan các địa điểm lớn nhỏ tại Paris, bao gồm quảng trường Concorde, Khải Hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris. Cô chơi đến vô cùng vui vẻ, quả thật vui đến quên cả trời đất. Một ngày trôi qua, hồn nhiên không biết mệt. Sắp đến hoàng hôn, mới phát hiện tay chân rã rời.

Hai người dọc theo đại lộ Champs-Élysées đi dạo chầm chậm, đi qua cả cửa sổ nhộn nhịp sang trọng, đi đến con đường sỏi đá có lịch sử lâu đời. Hai bên đều mang kiến trúc cổ xưa, được bao phủ bởi cây cối. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh và coffee, mùi hương của nước hoa.

-Tôi, tôi không xong rồi, tôi muốn nghỉ một chút.-Nhân Mã than mệt, ngồi ở bên đài phun nước nghỉ ngơi, Thiên Yết cũng ngồi cùng cô

Anh không khỏi mỉm cười, vừa nãy là ai dư sức, còn bắt anh chụp hình, còn ăn cái này mua cái kia, bày ra rất nhiều kiểu, còn cho rằng cô còn  có thể đi nhiều hơn, thì ra cũng biết mệt.

-Nhân Mã, là cậu sao?

Đột nhiên từ xa vang lên một giọng nói nữ, thanh âm mượt mà dễ nghe lại pha chút gì đó tinh nghịch.

Nhân Mã giật mình ngẩng đầu nhìn, lại thấy Song Tử đang đứng trước mặt mình, nụ cười hiền hòa trên môi.

-Song Tử, sao cậu ở đây?-Nhân Mã có chút bất ngờ cùng vui mừng đứng lên

-Ba tớ đi công tác bên này nên mình đi theo, sao cậu cũng ở đây?-Song Tử cười vui vẻ đáp

-À mình qua đây có tí chuyện.-Nhân Mã gãi đầu nói

-Vậy sao? Ah, người bên cậu chẳng phải là hội trưởng sao?-Song Tử như là vô tình bắt gặp sự hiện diện của Thiên Yết, liền giả hốt hoảng kêu lên

Nhân Mã miễn cưỡng cười, nên nói sao đây?

Thiên Yết từ đầu đến cuối đều quan sát Song Tử, không hiểu sao anh luôn cảm thấy cô ta có gì đó giả tạo cùng nguy hiểm.

-Chào anh hội trưởng, em tên Song Tử là bạn của Nhân Mã.-Song Tử nở nụ cười nhìn Thiên Yết nói

-Ừ.

Thiên Yết ừ một tiếng thay cho lời chào, tùy tiện qua loa nói.

Song Tử hơi bực tức, dù sao cô ta cũng chào anh thì anh cũng đáp lễ lại một câu chào chứ?

-Song Tử, gặp được cậu ở đây tớ vui lắm, chúng ta cùng đi đi.-Nhân Mã vội lên tiếng

-Tốt quá, tớ còn buồn vì không có ai đi tham quan Paris cùng mình, có cậu thì vui quá.-Song Tử cười tươi khoác cánh tay Nhân Mã

-Hay quá, đi thôi.

Nhân Mã cũng cười tươi đáp, sau đó cả hai khoác tay nhau đi.

Thiên Yết ánh mắt đen hơi động, lạnh lùng nhìn Song Tử đang cười nói vui vẻ bên cạnh cô, trong lòng không mấy vui vẻ, là anh đa nghi sao?

Bầu trời  Paris sập tối, màn đêm bao quanh cả "kinh đô ánh sáng" nhưng mà những ánh đèn cao tầng, những ánh đèn chớp nhoáng trên tán lá cây cao vút cả ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời cao. Mọi thứ đều sáng rực, đều đẹp đẽ như cái tên của nó "kinh đô ánh sáng."

Cả buồi chiều hôm nay, Nhân Mã cùng Song Tử đi chơi rất vui, cả hai đến Disneyland Paris chơi, còn đi đến tiệm bánh Du Pain et Des Idées ăn các loại bánh ngon nổi tiếng có ở Paris trong tiệm bánh này. Buổi đi chơi thật sự rất vui!!!

-Song Tử, hôm nay tớ rất vui, có thể đi cùng cậu thật sự rất thích.-Nhân Mã hoàn toàn từ tận đáy lòng nói

-Tớ cũng thế.-Song Tử cười đáp

Nhân Mã lúc này mới để ý Thiên Yết nãy giờ vẫn luôn đi phía sau cả hai, vậy mà cả chiều từ khi gặp Song Tử, cô quên mất sự hiện diện của anh.

-A, Thiên Yết anh có mệt không?-Nhân Mã quay sang nhìn anh hỏi

-Không.

Thiên Yết đáp, mặc dù anh nghi ngờ Song Tử  nhưng mà từ chiều đến giờ cô ta chỉ là đi chơi với Nhân Mã ngoài ra không có ý đồ gì cả.

-Để tôi đi mua nước cho anh, Song Tử cậu cũng uống nhé.-Nhân Mã tâm trạng rất tốt

-Được.-Song Tử đáp

-Không...

Thiên Yết còn định bảo không cần nhưng cô đã chạy đi đến một tiệm nước gần đây.

Thiên Yết khẽ lắc đầu, cô luôn tự ý làm mọi ý mà chẳng nghe ý kiến của anh gì cả.

-Anh Thiên Yết...-Song Tử dáng vẻ ngây ngô gọi tên Thiên Yết

Thiên Yết hơi nhíu mày nhìn Song Tử, ý bảo có việc gì.

-Khi nãy chúng ta chưa có dịp nói chuyện, có thể nói chuyện với nhau không?-Song Tử cười ngọt ngào hỏi

-Có gì nói đi, đừng nói nhiều nữa.-Thiên Yết nhàm chán nói

-Anh hình như rất có ác cảm với em?

-Thế thì sao?-Thiên Yết thờ ơ hoàn toàn không có ý muốn trả lời

-Là vì anh nghĩ em tiếp cận Nhân Mã có mục đích sao?

-Đó là cô tự suy nghĩ.-Thiên Yết lạnh nhạt đáp

-Thế, anh yêu Nhân Mã sao?-Song Tử thanh âm sắc bén hỏi

-Có liên quan đến cô không?-Thiên Yết hơi giật mình, nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh

-Em chỉ hỏi thế thôi, Nhân Mã là một cô gái tốt, anh không yêu bạn ấy thì đừng trêu chọc bạn ấy.

-Cô biết gì mà nói?-Thiên Yết lãnh đạm đánh ánh mắt sắc lạnh qua cho Song Tử

Trêu đùa cô sao? Làm gì có lần hai? Anh bảo vệ yêu thương cô không hết thì làm sao trêu đùa cô chứ?

-Thật sự là em không biết nhưng mà Nhân Mã nói với em bạn ấy yêu anh Ma Kết, anh Ma Kết cũng yêu bạn ấy, chỉ vì sợ anh hủy hợp đồng mới nói yêu anh nghe theo anh thôi.-Song Tử lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đánh vào tâm can của Thiên Yết

-Cô nói cái gì? Nhân Mã nói thế sao?-Thiên Yết có chút kích động gắt gao hỏi

-Anh phải tin, chuyện hợp đồng ký kết bạn ấy đều nói rõ em biết, cả việc anh từng yêu chị Ân Di, chuyện anh và anh Ma Kết, cậu ấy còn nói người cậu ấy yêu là Ma Kết, không phải anh.-Song Tử nói thầm cười

Thiên Yết như con thú dữ bị chọc giận, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh, những bí mật đó không phải cô cũng nói cho ai biết cả, trừ phi là người cô cực tin tưởng. Giờ phút này Thiên Yết đã bị lời nói của Song Tử tác động vào, không nhìn thấy nụ cười đắc ý của cô ta.

Nhân Mã cầm ba ly nước trên tay, vui vẻ quay lại chỗ lúc nãy, lại thấy cả hai đang nói gì đó, định tiến lên kêu thì đã bị giọng nói của Thiên Yết làm đứng lại.

-Cô nói đúng, tôi phải tin cô, những chuyện đó không phải dễ dàng nói cho ai biết cũng được. Đã thế tôi nói cho cô biết, tôi chẳng qua như lời cô nói chơi đùa Lâm Nhân Mã, có trách thì trách cô ta là người Ma Kết yêu, thứ của Ma Kết tôi nhất định không để cậu ta có.

-Anh sao lại có thể làm thế?Nhân Mã tốt đến thế sao anh lừa gạt bạn ấy?

Song Tử hốt hoảng kêu to, cô ta đã sớm thấy Nhân Mã quay lại vừa vặn lúc Thiên Yết nói câu lúc nãy, trong lòng cười chiến thắng.

_Lộp... bộp...

Ba ly nước trên tay của Nhân Mã rơi xuống nền đất, cô thất thần nhìn tấm lưng rộng lớn của Thiên Yết, hai tay run rẩy. Hai lần, đã hai lần, vì sao lần nào cũng là thế này? Đều để cô biết sự thật tàn khốc này.

Thiên Yết giật mình quay đầu lại, sắc mặt tối sầm.

Cô đã nghe sao? Không được, cô không được nghe lời lúc nãy anh nói, đó là do anh kích động mới nói thế.

-Nhân Mã...

Song Tử giả hốt hoảng gọi tên cô.

Nhân Mã bây giờ cảm thấy mọi thứ đều tan vỡ, khung cảnh sáng rực dưới ánh đèn đêm phút tốc tối tăm đi, lòng ngực cô phập phồng, không khí như bị rút cạn gần như làm sao nghẹt thở.

-Thiên Yết, tôi hỏi anh... lời lúc nãy... là thế nào?-Nhân Mã bờ môi run rẩy hỏi anh

-Nhân Mã... không phải... không phải...-Thiên Yết chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi thế này, anh sợ cô hận anh càng thêm cách xa anh

-Không phải? Đồ tồi, một lần chưa đủ sao? Tôi luôn nói với mình anh sẽ không gạt tôi nữa, vậy mà... vậy mà vẫn có lần thứ hai?Thiên Yết... chẳng phải tôi bảo anh đừng làm tôi ngộ nhận sao?-Nhân Mã như phát điên la toáng lên, nước mắt dài nhanh chóng rơi ra khỏi hốc mắt đỏ hoe

-Không phải...Nhân Mã... nghe anh giải thích đi...-Thiên Yết gấp gáp đi đến níu tay cô, gần như cầu xin cô chịu nghe anh nói

-Thiên Yết... anh có biết tim tôi rất đau không? Vì trả thù Ma Kết mà anh đem tôi ra làm trò đùa... lúc trước tôi yêu anh bao nhiêu thì bây giờ tôi đối với anh càng hận bấy nhiêu...Nhân Mã tôi sẽ không bao giờ lại yêu anh, ngu ngốc lần thứ ba.

Nhân Mã hất tay Thiên Yết ra, nước mắt càng tơi nhiều, chan hòa cả khuôn mặt.

-Xin lỗi... xin lỗi... nhưng mà em nghe anh nói đi...

Nhân Mã đau đớn cõi lòng lắc đầu vô lực, cô đối với anh đã không còn niềm tin rồi, chuyến đi đến Paris này, cuối cùng cũng chỉ vui vẻ được ba ngày, cô quá ngu ngốc lại nói với bản thân rằng Nhân Mã mày tin lời Thiên Yết một lần nữa đi, tiếp tục yêu anh ấy đi, đến cuối cùng, mọi cố gắng của cô đều bị chính anh đánh tan lần hai.

Nhân Mã nhìn Thiên Yết trong màn nước mắt, giây phút nghe câu nói đó, tim cô gần vỡ vụn, lòng ngực như bị tảng đá lớn đè lên rất khó thở.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra che đi đôi mắt nhòe lệ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro