Hãy tôn trọng phần mộ của người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Chí không ngờ được rằng sẽ gặp lại Châu Mi một lần nữa trong bữa tiệc xã giao của Đào Dĩnh.
  Hôm đó anh ấy tới muộn, trên bàn đã qua ba tuần rượu, Châu Mi có chút chuếnh choáng, có vẻ như đã trang điểm rất đậm, cô đang ngồi giữa đám người trung niên đang nâng ly cạn chén, trông không quá nổi bật.
  “Lương tổng là người bận rộn, cuối cùng cũng chịu đến rồi.” Đào Dĩnh dường như có chút bất mãn với Lương Chí, còn chưa đợi anh ấy ngồi xuống , bèn lấy một bình rượu đầy đẩy tới trước mặt anh, như có ý mời anh tự phạt ba chén.
  “Đào Chủ nhiệm mời ăn cơm, sao lại dám không tới được.” Anh ấy luôn rất lịch sự với Đào Dĩnh.
  Cho dù còn một số chi tiết vẫn chưa thương lượng, việc tổng công ty quyết định tới đây thành lập nhà máy mới là chuyện ván đã đóng thuyền. Đến lúc đó việc phê duyệt dây chuyền sản xuất, phê duyệt đất đai xây dựng nhà xưởng, thẩm định đánh giá bảo vệ môi trường, rất nhiều bước then chốt đều cần cô ta đứng ra làm trung gian giải quyết.
  Lịch sự thì lịch sự, nhưng đối với phụ nữ cư xử khéo léo như Đào Dĩnh, Lương Chí không có thiện cảm, đối với những loại rượu mời chưa hiểu rõ lý do, anh ấy cũng sẽ không uống, cho nên giả vờ không nhìn thấy, vừa ngồi xuống một bên vừa chào hỏi những người ngồi bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Châu Mi.
  "Những người khác cậu đều quen biết rồi, tôi không giới thiệu nữa, vị này là Chu tổng của Giai Thái...... vị này là Lương tổng của Schneider." Đào Dĩnh nở nụ cười với Châu Mi, sau khi Lương Chí đi vào còn chưa uống một giọt rượu, sự bất mãn của cô ta tỏa ra từ nụ cười trên khóe miệng.
  Lúc nhìn thấy Lương Chí đi vào phòng bao, Châu Mi cũng có chút kinh ngạc. Bạn trai cũ biến thành khách hàng tiềm năng, cô cười có chút mất bình tĩnh, nhưng tâm tình cũng rất nhanh bình tĩnh lại, rót đầy ly rượu của mình: "Lương tổng, lại gặp mặt rồi, tôi xin cạn ly trước, anh thì tùy ý nhé."
  Con buôn, dung tục, hoàn hảo.
  Lần này ngược lại rất thẳng thắn, không còn giả vờ không quen biết, Lương Chí chau mày cười, chậm rãi rót rượu cho mình, kỳ thực chỉ muốn không thèm để ý đến cổ tay trắng nõn thon thả của cô trên bàn rượu.
  "Thật trùng hợp." Vị ấm nóng cay nồng lan đến trong dạ dày, đầu óc ngược lại rất tỉnh táo.
"Ồ, hai người quen nhau à?" Đào Dĩnh ngước mắt lên, liếc nhìn Châu Mi rồi lại mỉm cười.
  "Em với Lương tổng là bạn cùng trường, cách đây không lâu có gặp mặt, hôm nay lại gặp nhau." Châu Mi không đợi Lương Chí mở miệng, liền giải thích trước với Đào Dĩnh một phen.
  Đào Dĩnh mặc dù là người sảng khoái, nhưng rất đa nghi, không thích người khác giở trò sau lưng mình. Ví dụ như công ty mà cô ta tiến cử , cô ta không giới thiệu cho anh, mà anh tự mình tìm cách khác tiếp cận, chính là phạm vào điều cấm kị của cô ta.
  “Bạn cùng trường, có duyên a, vậy thì không cần phải đi một...” Trên bàn không biết có người nào nịnh một câu, bầu không khí cũng nóng lên, mấy người còn lại cũng phụ họa, có lẽ bạn học, bạn cùng trường trong mắt người hai mươi mấy tuổi là một từ ngữ đơn thuần, nhưng trong mắt người ba bốn mươi tuổi lại biến thành sến sẩm cùng ám muội.
  Đào Dĩnh đứng lên, muốn tự mình rót rượu cho bọn họ, cô ta có chút bất mãn với Lương Chí, hôm nay vì không muốn bỏ qua cho anh, mà không màng đến sự sống chết của Châu Mi.
  Châu Mi cũng không ngốc, nói tự mình cạn ly, nhưng hai chén đều chỉ rót đầy tám phần.
  Bàn tiệc này ăn bảy món mặn, tám món chay, hơn chín giờ rưỡi, mới ăn tới ba bốn món, Đào Dĩnh cũng uống đủ rồi, nhìn Lương Chí mặt không biến sắc, không biết tửu lượng của anh tới đâu, cũng không có ý định tiếp tục uống nữa.
  Tới gần mười giờ, mọi người lục đục ra về, Châu Mi vừa ăn hoa quả giải rượu, vừa mở App tìm lái xe thuê quen thuộc, còn chưa chốt đơn vì không biết Đào Dĩnh đi cùng xe với ai.
  “Đào tỷ, chị có lái xe không, nếu không em đưa chị về nhé.” Chuyện này Châu Mi đã làm rất nhiều lần đến thuộc đường luôn rồi.
  “Đến khách sạn 4S, nhưng chị với em không cùng đường mà, em quay về sớm đi, tránh lần sau mẹ em gặp chị lại cằn nhằn.” Đào Dĩnh ngược lại lại bất ngờ từ chối.
  “Đào Chủ nhiệm, để tôi đưa chị về...” Có một người nào đó đi đến.
  Đào Dĩnh quay người lại phía sau: “Tôi với cậu càng không thuận đường.”
  Chỉ còn lại Lương Chí, anh có tài xế riêng đi cùng, cho nên không có gì bất tiện.
  “Để tôi tiễn Đào Chủ nhiệm nhé.”
  Đào Dĩnh vỗ vai anh: “Tiểu Lương, cảm ơn nhé.”
Lương Chí bị cô ta vỗ cảm thấy có chút khó chịu, nếu cùng nhau ngồi trên xe, không thể để cô ta ngồi một mình ở ghế sau, nếu như có hai người phụ nữ, anh ấy sẽ có lý do ngồi vào ghế lái phụ.
  “Cũng không còn sớm nữa, Châu tổng có muốn đi cùng không?”
  Bọn họ suy cho cùng là bạn cùng trường, Lương Chí hỏi như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
  “Tiểu Châu, đi cùng không?”
  Châu Mi xác nhận ánh mắt của Đào Dĩnh, có chút dọa người, lắc lắc đầu: “Cảm ơn, Lương tổng, tôi đã gọi lái xe thuê rồi, đang trên đường đến, để người ta đi một chuyến vô ích thì không tốt chút nào.”
  Cô nói xong liền vội vã mở App lên lần nữa và đặt chỗ, vừa nhìn thấy phải đợi bốn mươi phút nữa, tâm tình có chút u ám.
  Một hàng người cùng nhau đi xuống sảnh khách sạn, những người khác đều lần lượt rời đi, Đào Dĩnh hỏi Châu Mi có cần đợi cùng cô một lúc không, Lương Chí không nói gì, Châu Mi vội vàng nói: “Đào tỷ, hai người cứ đi trước đi, tài xế một lát nữa là đến rồi.”
  Đào Dĩnh vốn chỉ khách khí hỏi như vậy, Lương Chí lại hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới.”
  Châu Mi nhìn điện thoại, thời gian chờ đợi vẫn là bốn mươi phút.
  “Sắp tới rồi, tôi sẽ bảo họ đi lấy xe.” Nói rồi lấy vé xe đưa cho người gác cổng, còn không quên thúc giục nói: “Lương tổng, Đào tỷ, hai người nhanh về đi.”
  Xe của Lương Chí đã đợi sẵn ở bên ngoài, vừa đúng lúc tàn tiệc, xe lui tới rất nhiều, tài xế phải nhường đường mấy lần.
  “Được, Vậy chúng tôi đi trước.”
  Lương Chí mở cửa xe cho Đào Dĩnh, mặc dù đang là mùa hè, nhưng đêm khuya vẫn có chút mát mẻ, anh ngồi vào trong xe, nhìn vào trong đại sảnh, Châu Mi vẫn còn đứng ở đó, duyên dáng yêu kiều, nhìn không ra là đã uống nửa cân rượu.
  “Tiểu Châu chính là như vậy, thật sự, luôn sợ làm phiền người khác... Lúc còn đi học cô ấy cũng như vậy sao?” Đào Dĩnh cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
  Lương Chí ừm một tiếng, không muốn cùng Đào Dĩnh nói chuyện về Châu Mi: “Có lẽ là vậy, cũng không nhớ nữa.”
  Thực ra anh nhớ rất rõ Châu Mi rất thích làm phiền người khác, nhất là sau khi cô ấy quen anh, cô ấy luôn làm phiền người cô ấy thích, người cô ấy không thích thì sẽ tránh xa, hai loại tình huống này, Lương Chí đều đã trải qua.
“Tiểu Châu cũng không dễ dàng gì, tôi nhìn thấy cô ấy đã nỗ lực học hỏi như thế nào, nhìn cô ấy còn trẻ nhưng so với các lão già bốn, năm mươi tuổi còn đáng tin cậy hơn, đơn đặt hàng của công ty nào giao cho công ty của cô ấy từ trước đến nay đều chưa bao giờ xảy ra sơ suất.”
  “Tôi nhớ cô ấy tốt nghiệp đại học cũng tầm mười năm rồi, mà làm ra được quy mô như vậy, thật hiếm có.”
  “Cũng không phải là của một mình cô ấy, Giai Thái vốn dĩ là do mẹ cô ấy thành lập, sau đó bà ấy bị bệnh, liền giao vào tay cô ấy, lúc đó không ai nghĩ một cô gái còn trẻ như vậy lại không làm phá sản công ty.”
“Vậy sao, đó là chuyện từ khi nào vậy?”
  “Đã mười năm rồi...”
  Lương Chí không nói gì nữa, Đào Dĩnh nhìn anh một cái, mặc dù không biết tuổi thật của anh, nhưng chắc là trẻ hơn cô ta, nhưng vì ít nói, khiến người khác khó hiểu, không dễ ứng phó.
  “Cho nên, Lương tổng nể tình bạn học, không cần phải chiếu cố để người ta sinh nghi, không cần nhiều, sau này giao cho công ty của cô ấy một phần năm đơn hàng đóng gói vật liệu là đủ rồi.”
  Lương Chí nhìn Đào Dĩnh một cái, hiểu rồi, chả trách hôm nay Châu Mi đối với cô ta bảo gì nghe nấy, cũng không biết lợi nhuận của Giai Thái có bao nhiêu phần có thể rơi vào túi của mẹ con Chu Mi.
  “Tôi thường không hỏi về việc mua sắm vật liệu, nhưng việc đấu thầu và gửi mẫu đều được công khai...”
  Đào Dĩnh cười cười, con người Lương Chí này, không bỏ ra chút vốn thì không thể nuôi lớn được: “Phải, phải, chuyện của Châu tổng để cô ấy tự mình giải quyết, tôi chỉ là không sửa được cái tật này, cứ luôn coi cô ấy là một tiểu cô nương, liền muốn giúp một tay.”
  Xe đi qua một con đường vòng, Đào Dĩnh thuận thế ngả về phía Lương Chí liền bị anh cản lại.
  Thực ra Lương Chí cũng không có gì ngạc nhiên.
  Về phần Đào Dĩnh vì sao luôn thích mời anh ăn cơm, cố gắng khiến người khác chuốc say anh, ở cùng một lúc, anh sớm đã nhìn ra, bởi vì không thể trở mặt, cho nên chỉ có thể trốn tránh, nhưng đã qua tuổi ba mươi còn bị một người phụ nữ đã có chồng coi là tiểu thịt tươi mà nhớ nhung, thật sự là ảnh hưởng tới khẩu vị.
  Lương Chí không cho rằng bản thân mình cao quý, đứng dưới góc độ của Đào Dĩnh, cũng có thể hiểu được đạo lý hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Cho nên anh tôn trọng cuộc hôn nhân của người khác, cũng giống như tôn trọng phần mộ của họ.
  “Lương lão đệ, nói thật với cậu, tôi và nhà tôi tự quản chuyện của mình, sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương.”
  Đường cao tốc vào ban đêm vắng vẻ, tốc độ xe rất nhanh, cảm giác có chút bị thổi bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro