Chap 140: Lâm Thiếu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Títttttt!!!! Títtttttttt!!!!!!!!

Tiếng còi xe inh ỏi, kéo tôi về thực tại sau mớ suy nghĩ hỗn độn về cuộc nói chuyện cùng với Cao Bá Lĩnh!

Haizzzz ... Khẽ thở dài, Ngạo Thần ngồi cạnh tôi đang nói chuyện điện thoại với ai đấy!!?

Ngồi trên xe đi đến nhà hàng, mắt tôi nhìn dòng xe nối đuôi nhau chạy dài trên quốc lộ, mà lòng tôi thì mãi suy nghĩ đến những lời nói của Cao Bá Lĩnh... Nắng chiều kéo nhau rọi trên nền đất, đường chân trời phía xa xa màu đỏ cam thật đẹp, chim rũ rượi rủ nhau về tổ, tư nhiên hình ảnh này làm tôi nhớ lúc xưa, ...

Thời gian trôi qua nhanh quá, mới còn là một cô gái nhỏ ... Nhưng nay đã trở thành một thiếu nữ, không biết chuyện tương lai sẽ như thế nào??? Liệu mình và Ngạo Thần có hạnh phúc như xưa không??? ..... Cha mẹ ... Thiên Thiên??? ... Cao Bá Lĩnh thật tốt...

"Nghĩ gì?"

"Cao Bá Lĩn-" chưa nói hết câu tôi cảm thấy có gì đó sai sai? Ánh mắt đang hướng ra cửa xe bỗng liếc nhìn biểu cảm người đàn ông bên cạnh, lòng như tơ vò!!!

"Anh ta sao?" Ngạo Thần cau mày, nhìn tôi với giọng điệu tôi phải nghiêm túc trả lời câu hỏi này, nếu không đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn!!??

"Không có gì?"

Về đến nhà, Ngạo Thần có chuyện cần nói riêng với tôi và bảo tôi đợi ở phòng đọc sách,

Ngồi lên sofa, tôi xoay xoay hai ngón cái lại đợi hắn,

"Thất Thất!"

"....." Tôi quay sang nhìn hắn thay cho câu trả lời,

Bỗng hắn nhìn tôi thở dài,

"Em hãy quên đi những thứ không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống sau này, để có cuộc sống tốt hơn đi! Có những thứ ... Ta phải quên từ lúc bắt đầu kìa!. Thiên Thiên cũng vậy!"

Tôi chau mày khi nghe đến tên em gái mình, Ngạo Thần biết gì ư?

"Không!Anh còn có cha, có mẹ, có một đứa em? Anh đâu có hiểu cảm giác của tôi, một người đã mất tất cả từ nhỏ, thậm chí còn không biết được mặt của cha mẹ mình là ai??? Tại sao phải quên đi chứ!"

"Thất Thất! Em chưa bao giờ thắc mắc vì sao tôi có đứa em trai cách xa quá so với tuổi của tôi à? "

"Vì sao?"

"Có những chuyện, chúng ta nên dừng lại, đừng tiếp tục tìm kiếm có lẽ hay hơn?"

"Ngạo Thần! Anh nói úp úp mở mở như thế thì sao tôi lấy nắp vung úp kịp cùng anh? Một là anh nói ra ... Hai là anh đừng nói, tự tôi sẽ tìm!!"

"Nếu tôi nói, tôi biết hết chuyện của gia đình em? Thì em sẽ nghe tôi, đừng quá xen vào cuộc sống của Thiên Thiên nữa, có được hay không?" Ngạo Thần kéo cà vạt, một tay đút túi, một vay định với lấy hộp thuốc trên bàn, nhưng nhìn thấy tôi nhìn nên anh ta thở dài lại thôi ....

"Ngạo Thần! Anh cho tôi biết về gia đình tôi được không?"

"Gia đình em không phải người ở đây! Có khả năng quê cha mẹ em ở Pháp, nhà em có ba người con, một anh trai và hai người em gái sinh đôi, cha mẹ bị đắm tàu nên mất, anh hai em cũng trên chuyến tàu đó, nhưng mà .... Chưa tìm thấy xác, còn em và em gái thì lén đi theo mà không ai biết, lên đến cửa tàu thì bị bảo vệ chặn lại và không cho lên tàu.... Lúc đó trời bỗng mưa rất to, hai người chạy đi tìm chỗ nấp, em gái em thì tôi không biết làm gì, nhưng em không thấy em gái thì đứng giữa trời khóc thất thanh .... Và sau này? Như em cũng đã biết rồi đấy!"

Mình còn có anh trai nữa, cha mẹ mất trong vụ đắm tàu sao? Mưa? Đúng !! Mình nhớ mình khóc rất nhiều trong trời mưa rất to!!! Hơi thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp, nặng nề, mắt tôi bắt đầu lấp lánh ....

"...."

Bỗng thấy Ngạo Thần ngồi trước mặt mình từ lúc nào, hai tay đặt hai bên nệm ngồi rồi nhìn tôi khẽ thở dài,

"Biết em khóc! Đã không nói!"

"Ngạo Thần! Anh đưa em đi gặp Thiên Thiên có được không?" Dùng hai bàn tay búp măng của mình đặt lên mu bàn tay to lớn của hắn, tôi dùng ánh mắt thỏ con nài xin ...

"...." Hắn bỗng chau mày, định nói gì đó? Tôi liền cúi người đầu đặt lên vai hắn !!

"Xin anh!? Em chỉ muốn biết tình trạng Thiên Thiên bây giờ! Giờ chỉ còn Thiên Thiên là người thân duy nhất!" Nói xong tôi ngước lên nhìn hắn, hắn nhìn tôi suy nghĩ một hồi, rồi quay đi đăm chiêu, thoáng một chút buồn bực ....

"...."

Mình nói sai gì sao?

"Xin anh! Giờ ngoài .... Anh và Thiên Thiên ... Thì em chẳng còn ai thân thích cả?"

Hắn nghe xong khẽ tằng hắng, rồi gật đầu đồng ý!!!!!

Cái tên ưa nịnh nọt này!!!!!

*****++++++++**********++++++*****

Đưa tôi đi một vòng thành phố, chỗ con hẻm nhỏ xe không vào được, Ngạo Thần xuống xe và mở cửa cho tôi,,

Cầm chân váy kéo lên, tôi bước xuống xe, nhìn vào đôi búp bê đang mang, tôi hồi hộp quá!!!

"Hứa là chỉ gặp lần này thôi đấy! Sau này chuyện của Lâm Thiếu và Thiên Thiên, tự bọn họ giải quyết!!! Đi hết con hẽm này, căn nhà cuối cùng bên trái"

Tôi không trả lời, vì tôi nghĩ rằng .... Tôi không hứa điều này được!

Lom khom người chuẩn bị đứng lên, hắn chặn hai tay ngang cửa, nhướn một bên mày, đợi tôi trả lời !!!

Đưa mắt nhìn hắn, tôi khẽ thở dài, áp môi gần bên vành tai hắn rồi nhả một chữ xúc tích ...

"Không!" Sau đó, tôi luồn dưới cánh tay hắn rồi phóng như tên, tay vén váy lên, chạy thục mạng, ở sau nghe hắn gọi gì đó tôi không quan tâm!!!

Vừa chạy vừa nghĩ cảnh Ngạo Thần đuổi theo, tôi cảm thấy thật buồn cười, cứ lo cắm đầu cắm cổ mà chạy liền đụng hai ba bị thịt to lớn trước mặt, sắp ngã thì có người phía sau đỡ dậy!!!

Nụ cười đã tắt, nhìn người trước mặt này không biết tôi có nên cười tiếp không???? Mà nếu được cười ... Tôi sẽ cười trong nước mắt mất ...

Xung quanh tôi toàn tay to bặm trợn, không xăm trổ cũng thẹo đầy mình, còn trước mặt tôi là ....

"Thiên Thiên! Em đi cùng ai đấy?"

Lâm Thiếu !!!!!!

Cái tên đáng ghét này!!! Mà sao mặt anh ta bị bầm thế kia????

"Thả cô ấy ra!" Giọng Ngạo Thần cất lên, đưa mắt nhìn hai vai tôi bị tên đàn em của Lâm Thiếu giữ lại,

Lâm Thiếu bước lại nắm bã vai tôi kéo về phía anh ta, rồi nhìn Ngạo Thần khiêu khích !!

"Không đấy! Có giỏi thì qua đây mà lấy!" Rồi bật cười nửa miệng,

Cái tên khốn kiếp Lâm Thiếu này! Anh ta kẹp chặt tôi, khiến tôi không thể cử động được,

Bị điên à! Một mình Ngạo Thần sao đấu lại với một đám côn đồ bặm trợn này chứ!???

"Lâm Thiếu! Anh mà làm anh ấy bị thương tôi cào nát mặt anh đấy!!!!"

Lâm Thiếu nghiến răng ken két, nhếch mày ra hiệu cho đàn em ra tay ~~

.... Chưa kịp dứt câu thì Ngạo Thần bắt đầu dứt nhau rồi!!!

Nổi da gà khi nghe tiếng đánh nhau, giữa khung trời chiều ảm đạm như thế này, một toán người đánh không nhân nhượng, tôi còn nghe tiếng xương như bị gãy ra, ....

"DỪNG LẠIIIII! TÔI BẢO CÁC NGƯỜI DỪNG LẠI NGAYYYYYY!!!!! Lâm Thiếu! Anh bảo người của anh dừng lại!! Làm ơn~~~~ hu hu hu ~~~~ "

Ngạo Thần!!! Không! Không! Không!!!! Anh không được làm sao???

Lâm Thiếu bóp hai cái má của tôi, quay nhìn thẳng vào mắt anh ta,

"Anh nói với em rồi! Em quen thằng nào, anh giết thằng đó!!!"

Lúc Lâm Thiếu không để ý, tôi dùng chân đá vào chổ hiểm của anh ta, tuy lực tôi không mạnh .... Nhưng tôi mong là thiên thần "vô sinh" sẽ gặp anh ta vào tối nay!!!!!

**********-*-"""""-"-"--"-"-"-"-"--"+"""""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro