chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh nặng nề mở mắt ra. Ánh mắt hắn có chút vô thần nhìn trần nhà màu trắng.

" Nước..."

Lam Hoán cùng Lam Trạm ngồi ở gian ngoài nhẹ thấy âm thanh nhanh chóng khẩn trương lên mang theo ấm nước chạy vào bên trong.

Ngụy Anh chống tay nhỏ của hắn xuống, nâng thân mình lên ngăn cho cơn ho cứ đọng ở cổ họng. Lam Hoán đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của hắn tận lực vỗ về giúp hắn thuận khí, Lam Trạm giúp hắn uống nước.

Sau khi thanh tỉnh một chút, Ngụy Anh nhìn hài tử bên cạnh mình, hắn lập tức đẩy Lam Hoán ra rồi lùi sâu vào góc giường run rẩy: " Các ngươi....các ngươi...."

" A Tiện...là ta...là Lam Hoán của ngươi đây.." Lam Hoán bò vào hòng muốn bắt lấy tay Ngụy Anh, Lam Trạm cũng làm hành động tương tự. Nhưng đều bị hắn tránh né.

" Các ngươi...vì cái gì...tha cho ta đi...làm ơn đấy..." Ngụy Anh nghẹn ngào, hai hàng nước mắt lã chã rơi khiến hai hài tử đau đớn không thôi. Bỗng Lam Trạm tiến tới ôm hắn vào trong lòng, giọng nói non nớt có chút run rẩy: " Ngụy Anh...thật xin lỗi, là lỗi của ta...ngươi đừng như vậy, ta rất đau. "

Đột nhiên Ngụy Anh im lặng, ngơ ngác mà nhìn hai người.

Kiếp trước, hắn biết bản thân thích hai người này, may mắn Lam Hi Thần đã tỏ tình với hắn trước, y cũng bảo đệ đệ thích hắn. Hắn rất vui a.

Bọn họ đều muốn đưa Ngụy Vô Tiện rời khỏi Loạn Táng Cương, nhưng hắn lo lắng Ôn Tình bọn họ, cũng sợ bản thân liên lụy hai người này, liên lụy Lam gia nên hắn không đồng ý. Từ ngày có Lam Hi Thần, y đều bí mật đưa tới ít tiền bạc, dược liệu đồ ăn hòng làm hắn cùng Kỳ Hoàng một mạch có cuộc sống ồn áp hơn. Nhưng mà Lam Hi Thần không biết, cơ thể Ngụy Vô Tiện vốn đã oán khí nhập thể nặng, lại không có Kim Đan hộ thể. Oán khí ăn mòn lục phủ ngũ tạng hắn dần dần cho nên có tốn bao nhiêu thảo dược lại dưới sự chăm sóc của Ôn Tình cũng không khá khẩm mà càng gầy hơn.

Nhưng cuối cùng sự việc không như mong đợi, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cả ba trở tay không kịp.

Lam Hoán ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hắn mà đau lòng : " A Tiện, tha thứ cho chúng ta được không? Là chúng ta sai, không bảo vệ tốt ngươi, lúc đó còn không đứng về phía ngươi...A Tiện, ta không cầu ngươi tha thứ ta nhưng có thể tha thứ A Trạm được không? Lúc đó...A Trạm là bị người ta hạ cổ trùng mới như vậy. "

" Tha thứ? Tha thứ cái gì....tất cả đều là lỗi của ta..?tất cả đều là ta sai...là ta giết chết Kim Tử Hiên, hại chết Ôn Tình, Ôn Ninh... Ô ô ô...Lam Hoán...buông tha cho ta đi...ta xin các ngươi...xin các ngươi...ta không muốn ở đây nữa....mặc kệ ta đi a...."

Lam Trạm nhịn không được nữa đẩy Ngụy Anh ngã xuống giường, hung hăng cúi xuống chặn lấy miệng nhỏ của hắn. Hành động bất ngờ của Lam Trạm khiến Lam Hoán không kịp trở tay. Ngụy Anh trừng lớn mắt dãy dụa. Nhưng lực tay người Lam gia luôn luôn lớn, cho dù là trẻ con cũng đều được luyện tập từ nhỏ. Hơn nữa với thể chất hiện tại của Ngụy Anh không thể nào phản kháng nổi. Muốn thoát cũng không được, hắn đành bất lực tiếp nhận nụ hôn của người phía trên.

Lam Hoán đỏ mắt, nhưng không dám gián đoạn đệ đệ, chờ đệ đệ buông Ngụy Anh ra vì hết hơi thì y chen ngang vào. Ngụy Anh run rẩy bám chặt vạt áo y. Bất chấp cơ thể nhỏ bé, Lam Hoán hôn Ngụy Anh đến mức hắn thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Đợi đến khi lý trí quay lại thì Ngụy Anh đã hôn mê từ lúc nào.

" A Tiện. " Lam Hoán sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mà nỉ non. : " A Tiện, tin tưởng ta cùng A Trạm. Nhất định sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa. "

Lam Trạm có chút gấp gáp từ phía cửa sổ bịch bịch chạy tới: " Huynh trưởng. Đến rồi. "

Y nhíu mày nhảy xuống giường đi cầm Sóc Nguyệt. Lam Trạm đi lại ôm Ngụy Anh lên, mặc dù Lam Trạm hiện tại là sáu tuổi, hơn Ngụy Anh một tuổi nhưng do Ngụy Anh đã lưu lạc gần hai năm, có thể gầy gò ốm yếu nên với một đứa bé như Lam Trạm y, ôm Ngụy Anh là không thành vấn đề.

" Huynh trưởng, giờ chúng ta đi đâu?" Lam Trạm ôm Ngụy Anh đi theo Lam Hoán xuống tầng, đi đến chỗ lão bản trả tiền phòng thì nhanh chóng rời đi.

Hai người vừa đi ra ngoài đường một đoạn nhỏ thì có một đám người mặc đồ tím đi vào khách điếm. Lam Hoán liếc nhìn bọn chúng thì kéo đệ đệ vào một tiệm y phục gần đó mua hai chiếc áo choàng cho bản thân cùng đệ đệ rồi đi ra.

Hai người chạy đến một ngọn núi bên ngoài Di Lăng mà thở dốc. Lam Trạm vẫn không quên vỗ về người trong ngực đang khó chịu. Lam Hoán thấy đệ đệ mệt nhọc thì đi tới tiếp nhận Ngụy Anh, y khó chịu nói: " Kiếp trước Giang tông chủ thông cáo tìm A Tiện năm năm mới thấy. "

" Từ hôm qua đến giờ chúng ta đều thấy có người Giang gia nấp một góc nhìn chằm chằm Ngụy Anh...huynh trưởng, chuyện này..."

Lam Hoán cắn lấy ngón trỏ bị gấp khúc suy tư, đột nhiên y nghe từ phía xa có tiếng bước chân dồn dập. Y trừng lớn mắt sững sờ: " A Trạm, nhanh đi, bọn họ đuổi tới rồi. "

" Huynh trưởng, huynh mang Ngụy Anh đi trước, để ta cản bọn họ. "

" Ngốc à! Hiện cơ thể đệ còn không có Kim Đan, nếu đệ xảy ra chuyện A Tiện phải làm sao! "

" Nhưng hiện tại huynh không bảo vệ Ngụy Anh...hắn..."

Y cắn răng: " Đáng chết, chúng ta sơ suất, đáng lý nên tìm thúc phụ đi cùng. Bây giờ với sức lực của ta không mang được ba người cùng ngự kiếm. "

" Huynh trưởng, nơi này vị trí gần Loạn Táng Cương." Lam Trạm nhìn bầu trời có chút tối đen do oán khí bao phủ. Lam Hoán vui mừng: " Chúng ta đi, kiếp trước huynh trưởng cũng có chút nghiên cứu Quỷ đạo. Bây giờ đến Loạn Táng Cương ít ra có chút trợ giúp. "

Hai người nhanh chóng chạy đi, nhưng dù sao cũng là trẻ con, chân ngắn không thể so với một đoàn người trưởng thành. Hai người nhanh chóng bị bao vây trên đỉnh núi sát biên Loạn Táng Cương. Lam Hoán đưa Ngụy Anh cho Lam Trạm còn bản thân rút kiếm ra vào tư thế phòng thủ.

Một người mặc y phục gia bào Vân Mộng Giang thị đi ra, Lam Hoán kinh ngạc: " Giang tông chủ? "

Giang Phong Miên dừng lại nheo mắt nhìn: " Ngươi là....hóa ra là Lam tiểu công tử. Không biết Lam tiểu công tử làm gì ở chỗ này? "

Lam Hoán mỉm cười: " Cái này thì phải hỏi Giang tông chủ đang làm gì rồi. "

" Dĩ nhiên là ta muốn đi tìm cố nhân chi tử rồi. Không biết Lam tiểu công tử có thấy một tiểu khất cái y phục rách tung tóe hay không? "

" Nếu theo Giang tông chủ nói thì có rất nhiều. Không biết Gianh tông chủ muốn nói tới tiểu khất cái nào? "

Giang Phong Kiêm cười nhạt nhìn đứa nhỏ đang được Lam Trạm ôm: " Dĩ nhiên là đứa nhỏ phía sau rồi. Lam tiểu công thẻ không ngại đem A Anh trả cho ta chứ? Dù sao ta cũng tìm A Anh rất lâu. "

Lam Trạm cùng Lam Hoán nhanh chóng đề phòng: " Cái này thì không được rồi. "

" Thế thì làm phiền rồi. " Nói rồi Giang Phong Miên ra lệnh cho môn sinh đi tới bắt Ngụy Anh. Lam Trạm lập tức né người, rút ra cái dao găm bên hông giơ tới phía trước, Lam Hoán thì chật vật giao chiến với mấy người phía trước. Cảm thấy khó ăn, Giang Phong Miên rút kiếm ra đâm tới vai trái Lam Hoán, thân thể trẻ con thiếu linh hoạt, Lam Hoán nhanh chóng bị thương. Lam Trạm phía sau cũng không khác là bao. Giang Phong Miên đi tới tách Ngụy Anh ra. Đồng thời đâm một kiếm vào bụng Lam Trạm.

" A Trạm! " Lam Hoán hốt hoảng lao tới, cơ thể gồng lên, nắm tay nắm chặt. Một đoàn oán khi chui vào tay y, ánh mắt y sắc lẹm đến lợi hại. Y dồn hết sức lực phóng oán khí đánh bay Giang Phong Miên rồi bao tới đỡ lấy Ngụy Anh ngã xuống.

Ăn đau, lại còn ngửi thấy mùi máu tanh, Ngụy Anh nhíu mày mở mắt ra. Đập vào mắt hắn chính là máu trào ra từ khuông miệng Lam Hoán khiến hắn lập tức tỉnh táo.

" Hoán! Hoán, ngươi sao vậy! " Rồi lại nhìn tới Lam Trạm lết thân tới chỗ hai người: " Lam Trạm....Lam Trạm...là kẻ nào...là kẻ nào...aaaaaa...."

Lam Trạm nhào lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy của hắn mà vỗ về: " Ngụy Anh, Ngụy Anh. Đừng sợ...chúng ta không sao...huynh trưởng ..."

" Huynh trưởng không sao. " Lam Hoán lắc đầu xoa lấy má Ngụy Anh, y cắn môi lại tiếp tục cầm Sóc Nguyệt lên, nhìn Giang Phong Miên khuôn mặt dữ tợn: " Giang tông chủ! Hóa ra đang là cách các ngươi tìm cố nhân chi tử sao? Hóa ra là ngươi suốt một năm qua cho người hành hạ A Anh đến mức thế này. Ngươi có tư cách gì mang A Anh về! Có tư cách gì? "

Nghe thấy một tiếng Giang tông chủ, cơ thể run rẩy của Ngụy Anh cứng đờ, hắn quay đầu nhìn phía sau. Lúc nhìn thấy thật sự là Giang Phong Miên, hắn thở không nổi.

Vì cái gì? Vì cái gì a? Ta ro ràng kiếp trước làm đủ mọi thứ cho các ngươi...vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như vậy!

Oa oa...Hắn bật khóc. Nhưng khi nhìn thấy Giang Phong Miên muốn đâm tới Lam Hoán, hắn nhanh chóng đặt tay lên miệng thổi một tiếng, oán khí bay tới. Tẩu thi gần đó nhào tới chặn đòn đánh của Giang Phong Miên. Lam Hoán ôm lấy Ngụy Anh, đỡ lấy Lam Trạm muốn ngất xỉu lên. Muốn nhân lúc này bỏ chạy thì bị mấy môn sinh cản lại.

" Hoán...buông ta ra đi, chỉ càn giao ta cho bọn họ...các ngươi sẽ được thả ra. "

" Không được A Tiện! "

Y ôm Ngụy Anh bị dồn lùi ra phía sau sát mép vực. Ngụy Anh thở dốc, rơi nước mắt: " Đừng vì ta...đừng vì ta mà làm bị thương bản thân..."

" Ngụy Anh, chỉ cần ngươi ở, ta cùng huynh trưởng mới thật sự vui vẻ. "

Lam Hoán mím môi: " A Tiện, A Trạm, bây giờ chúng ta chỉ còn nước nhảy xuống. "

Chỉ là cả ba chưa kịp nhảy thì đột nhiên ba sợi dây leo lớn từ dưới vực Loạn Táng Cương lao lên trên quấn lấy cả ba kéo xuống.

Giang Phong Miên chém chết con tẩu thi cuối cùng thì chạy tới. " Ngươi đâu! "

" Tông chủ! Không phải chúng ta, lúc nãy đột nhiên có một con quái vật từ dưới vực lao lên đem cả ba đứa đều kéo xuống dưới! "

Ông ta cắn răng: " Chậc, vậy mà không mang được người về! Cũng tốt, nghe nói Loạn Táng Cương quái vật vô số, có bị kéo xuống cũng sẽ chết. Cũng chẳng có kẻ nào biết được chuyện ta làm nữa. Đi về. "

Đám người đi rồi. Dưới đáy vực tỏa ra một ánh sáng nhạt. Lam Hoán, Lam Trạm, Ngụy Anh bị kéo xuống lại đột nhiên bị một cái màng bao tới giống như cả ba đi vào bên trong một cái kết giới.

Vì hao kiệt linh lực trầm trọng, ba đứa nhỏ đã lâm vào hôn mê từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro