CHƯƠNG 17: "DÌ"?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất một tuần, thì Huy cũng bình tĩnh lại mà đi làm. Thật ra, anh cũng chẳng còn thiết tha gì nữa. Người con gái anh yêu, đã không còn. Tiền bạc với anh bây giờ đều là vô nghĩa. Chỉ mỗi tội, Kim cứ khóc, nói anh có chuyện gì, cô bé cũng sẽ không thiết sống nữa.. nên đành mạnh mẽ bước tiếp..

Vẫn luôn là hình của cả hai, trong phòng ngủ, bàn làm việc, điện thoại, màn hình máy tính,...

"Đợi anh, lo cho Kim xong, anh sẽ đến tìm em." Vẫn luôn là những câu độc thoại như vậy.

Trong cái tầng đó, vẫn chỉ có mình anh. Ngay cả Kim, anh cũng không cho phép lên. Vậy thì, Hân lấy lý do gì để xuống? Toàn bộ hồ sơ, cô làm xong đều đợi đến khi anh ra về, rồi mới lén đặt lên bàn. Lúc nào cũng như vậy.

Cô không dám xuất hiện, sợ làm tổn thương anh thêm... nhưng chẳng đêm nào.. cô ngủ được.. nhớ? 3 năm qua có giây phút nào quên. Hình ảnh anh đau đớn với những bức ảnh đã cũ của cả hai trong căn phòng đầy mảnh vỡ đó.. luôn ám ảnh lấy cô...

Người thật lòng với mình, mình lại không thể giữ..

Sáng nay, anh lại có hẹn với ông Bảo.. nhưng cô, đã rút khỏi dự án này.. để Nhi làm thư ký cho anh.

Kim biết chuyện, cũng chẳng thể làm gì khác..

|Phòng Chủ Tịch|

Trong cuộc gọi về Mỹ cho ông ngoại "Ông ơi, phải làm sao?"

"Sao con nói từ đầu sẽ không xen vào chuyện của anh?" Ông Ngoại nhìn cô cháu gái xinh đẹp, ốm đi nhiều..

"Nhưng để anh Huy như vậy làm sao được hả ông?" Kim đã quá mệt rồi..

"Giữa ba con và anh, con chỉ được chọn 1." Ông Ngoại nói.

Kim nghe xong lại càng đau lòng hơn.. "Sao cái khổ nào cũng là dành cho anh Huy vậy ông?"

"Đời không ai sung sướng mãi, cũng không ai khổ mãi. Ta tin một ngày, thằng bé cũng sẽ vượt qua được thôi." Ông Ngoại an ủi Kim "Tình yêu mà, vốn phải có sóng gió chứ."

"Nhưng ba, ba đã quyết.. sẽ cưới Hân.." Kim biết chuyện này 2 ngày rồi.. vẫn chưa dám nói với anh..

"Ông đã nói không xen vào, là không xen vào. Con cũng đừng." Ông Ngoại khuyên bảo "Con không thể chống lại ba, hay anh hai con được. Huy nó ra đời đủ lâu để biết bản thân mình phải làm gì. Nếu đủ duyên đủ nợ, hai đứa sẽ tự về với nhau thôi."

|Phòng Phó Chủ Tịch|

Từ ngày ở chùa về, trong đầu Hân chấp niệm ngày một lớn thì đúng hơn. Cô không thể buông bỏ khi đã đi một đoạn đường dài như vậy rồi. Có thể, sau khi làm xong mọi việc, cô và người mình yêu nhất, sẽ không bao giờ tồn tại cùng một thế giới nữa. Nhưng, cô vẫn mong, một ngày anh sẽ hiểu, rằng ngoài anh ra, cô chưa từng, chưa từng dành trái tim mình, cho một ai khác.

"Hôm nay em không xuống gặp ông Bảo sao?" Ông Thuận càng lúc càng say đắm Hân hơn bao giờ hết. Ngày nào không gặp được cô, đều ăn không ngon, ngủ không yên.

"Em đã rút khỏi dự án đó rồi mà." Cô cũng chiều theo ý ông ta, luôn luôn là một con mèo nhỏ.

Nhưng mỗi lần ở gần ông ta, nhìn thấy ông ta, hay ngay cả trong tay ông ta đang ôm chặt lấy, trong lòng cô, vẫn luôn chỉ có hình bóng của một người. Luôn ước, phải chi, thật sự là người đó.

Ngày nào về nhà, cô cũng kinh tởm chính mình, luôn nằm trong bồn tắm ngập xà phòng rất lâu, chà xước cả da chỉ vì không muốn lưu lại bất kì mùi hương nào của ông ta trên cơ thể mình.

Mặc dù vậy, nhưng mỗi lần ông ta có ý định xa hơn, cô đều kiếm cớ tránh né. Tuyệt đối, không thể... cô đã sai quá nhiều với người mình yêu... và chuyện thiêng liêng đó... ngay từ đầu... cô đã nguyện, chỉ với một người duy nhất... là anh.

Nhưng đúng là ý trời sắp đặt, có những ngày, duyên chưa cạn, nợ chưa hết, có muốn né, cũng không thể được.

Trưa nay, vẫn như bao cuộc hẹn, Huy vẫn luôn mời ông Bảo và con gái ra ngoài dùng cơm.

Vừa đến nhà hàng, cũng là lúc, ông Thuận cùng Hân bước vào...

Vừa nhìn thấy anh.. cô có hơi sững lại.. nhưng ông Thuận càng nắm chặt tay cô hơn..

Ông Bảo thấy thế, có hơi ngờ ngợ, nhưng vẫn phải chào hỏi "Ông Thuận, đã lâu không gặp, cũng ăn trưa ở đây sao?"

"Chào ông, đã lâu không gặp." Ông Thuận vui vẻ chào hỏi "Hân thích ăn ở đây, nên chúng tôi đến đây ăn."

Phước nhìn Hân một lượt, cũng không ngờ..những lần trước gặp, trong đáy mắt của Hân và Huy, luôn có điều gì đó, rất lạ, Phước vẫn luôn nghĩ, hai người là của nhau. Nhưng nào ngờ.. sự thật... lại như một cú vả vào mặt...

Ngay cả ông Bảo, cũng không dám tin, một cô gái xinh đẹp, tài năng như Hân, lại chọn đi con đường đó.

Huy nhìn hai người tay trong tay tình tứ.. lại nhìn sang ánh mắt cô.. rồi nhớ ra.. cô ấy là Bảo Hân, chứ không phải Khả Như.

"Sẵn tiện vậy, hay mình cùng nhau dùng bữa. Cũng lâu rồi." Ông Thuận là người mở lời "Chắc con trai không phiền đâu nhỉ?"

Huy nghe vậy, cũng chỉ nở một nụ cười, không vui không buồn. Trong giới, ai mà không biết, anh không thuận với ba, chỉ là, mức độ thù hận, thì không ai rõ..

Trong buổi ăn, món nào ông Thuận đụng đũa đến, Huy tuyệt đối không nhìn qua.

"Anh Huy, sao anh không ăn gì đi?" Phước lo lắng hỏi "Dạo này em thấy anh ốm đi nhiều."

"Không sao, anh ổn." Khi Phước gắp thức ăn cho, thì anh lại đưa tay từ chối.

Lúc đó, cô cũng thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh..

Phước cũng không ngoại lệ.. "Anh Huy? Anh có bạn gái rồi hả?"

Ông Thuận nghe đến đây cũng tò mò "Con trai, sao chưa bao giờ nghe con nhắc về bạn gái? Hôm nào tiện, dắt về nhà, cả nhà mình cùng nhau ăn cơm."

"Cô ấy bận lắm, không có thời gian." Huy nhìn ông Thuận "Ba giờ cũng bận mà, DÌ HÂN còn trẻ như vậy, ba nên tập trung vào DÌ đi, đừng nghe đến cô gái khác lại tò mò."

"DÌ HÂN" hai từ anh nói ra, sao nó nhẹ nhàng.. mà với cô, lại nặng nề đến vậy..

Ông Bảo nghe xong, cũng chỉ cười rồi nói chuyện khác cho qua.

Nhưng ông Thuận thì khác, ông ta biết, người lọt được vào mắt Huy, khiến anh sống dở chết dở như vậy, ắt hẳn, phải là tuyệt sắc giai nhân, liền không muốn bỏ lỡ.

"Anh Bảo mà, tuần sau, vừa hay là sinh nhật con gái Út của tôi. Nếu anh và con gái vẫn còn ở đây, chi bằng đến dự cho vui nhé." Ông Thuận mở lời.

"Tuần sau là sinh nhật Kim?" Cô giật mình hỏi, rõ ràng, là đâu phải..

"Ừa, sang tuần con bé 28. Em quên sao?" Ông Thuận xoa tay cô nhắc nhở "Anh đã nói em bớt lo chuyện công ty lại rồi. Tập trung lo cho anh với ba đứa con anh là được."

Phước nghe đến đây, lại nhìn Hân, bằng ánh mắt kinh tởm... không nghĩ người tài như cô, lại chọn con đường nhơ nhớp này để tiến thân. Uổng công đã ngưỡng mộ cô hết lòng..

"Vậy tuần sau, con đưa bạn gái về nha." Ông Thuận vẫn cố tình nhắc.

Huy cũng không vừa gì. Anh luôn cố dặn lòng đó là Bảo Hân, nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ ấy, nụ cười ấy, trăm ngàn vạn lần cũng không thể thoát ra được ý nghĩ người trước mặt, là người trong lòng. Cơn ghen lan đầy trong lòng anh..

"Con không có phước như ba. Cô ấy, rời đi rồi." Huy xoay ly rượu vang trên tay.. "Nếu Phước không chê, bữa đó cùng anh đi được chứ?"

Phước đương nhiên, nghe đến đây, đã quên hết trời mây rồi "Chắc chắn rồi, em cũng muốn gặp chị Kim, chắc là xinh đẹp lắm."

Nhưng chỉ có ông Bảo, mới nhìn ra, bàn ăn này, đầy mùi lửa chiến..

Cho đến lúc ra về, vẫn là ông Thuận muốn bàn bạc riêng với ông Bảo.. Huy cũng vờ như không biết gì, mở lời đưa Phước về trước..

Khoảnh khắc anh mở cửa xe cho cô gái ấy.. ở phía sau.. có một trái tim.. vụn vỡ..

Trong cuộc hẹn riêng, ông Thuận luôn như vậy, là một con cáo già thâm hiểm. Ông không nói thẳng vấn đề, đi đường vòng, từng bước từng bước, lợi dụng sơ hở của ông Bảo, mà tìm ra điểm yếu của dự án...

Hân ngồi kế bên, phần nào hiểu ra được. Suốt thời gian làm dự án cho Huy, cô luôn bị ông Thuận dò hỏi, về báo cáo, kế hoạch, dự thảo.. ngay cả máy tính làm việc riêng, cũng bị ông ta kiểm soát. Nên từng đường đi nước bước của dự án. Ông Thuận đều nắm rõ trong lòng bàn tay..

Đã gần 2 tháng, dự án của Huy thì từng ngày đều đạt được đúng timeline đặt ra, trong khi Hoàng thì loay hoay mãi không xong. Thử hỏi, ông Thuận không lo sao được. Với năng lực của Huy, rõ ràng là những chuyện này, đều dễ như trở bàn tay..

Sau cuộc gặp gỡ đó.. ông Thuận, đã có rất nhiều suy tính trong đầu..

Thứ ông ta muốn ở cậu con trai thứ này, không phải chỉ có cô gái xinh đẹp trước mặt này, mà còn là cả gia sản cậu ta đang có..

Vậy thì, cuộc chiến đó, bắt đầu đi chứ?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sao tui cứ hay bị lười ií, tối đi làm về là khônngg muốnn bậtt máyy lênn thìì làmm saoo đăngg?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro