[Quyển 1] Chương 3: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng về chuyện của mẹ, An không thể hỏi thẳng người nhà hoặc bạn thân được. Bác Hạnh thì như vậy đó. Con Lan, bạn thân An, dù nhà gần mà cũng có thấy hé răng nửa lời đâu?!

Cái này phải bắt đầu từ người ngoài trước. An xác định mục tiêu đầu tiên là chị Lý. Chị ấy chắc chắn là biết chuyện rồi. Cơ mà vẫn khá kín tiếng. Phải khai thác có chiến thuật mới được. Đầu tiên là phải ấn thích mấy bài viết của chị ấy trên fabo này. Còn phải nhắn tin vào mấy bài đăng khoe con đã. Hai b̀a hôm còn phải nhắn tin trên zulu khen chị Lý xinh đẹp các kiểu nữa. Cốt lõi là tâng bốc, tâng bốc nữa, tâng bốc mãi.

Nói chuyện tầm tuần rồi thì An mới gợi về việc của mẹ.

An An: Mà em nói chứ, chắc chị nhầm chuyện mẹ em bị ông đánh với ai rồi.

An An: Hôm trước em hỏi bác Hạnh, bác còn bảo sẽ mắng vốn ai đặt điều nữa ấy.

Xem chị ấy bảo sao!

An An: Mà em nói chứ, chắc chị nhầm chuyện mẹ em bị ông đánh với ai rồi.

An An: Hôm trước em hỏi bác Hạnh, bác còn bảo sẽ mắng vốn ai đặt điều nữa ấy.

Phamly: Đặt điều là sao. Vớ vẩn. Chị chỉ có nói thật thôi.

Phamly: Chị nói em nghe, vụ mẹ em bị đánh ấy, cả xóm biết. Có phải mình chị đâu.

Phải thúc thêm nữa!!

Phamly: Đặt điều là sao. Vớ vẩn. Chị chỉ có nói thật thôi.

Phamly: Chị nói em nghe, vụ mẹ em bị đánh ấy, cả xóm biết. Có phải mình chị đâu.

An An: Đâu nào, bác Hạnh em bảo chỉ ngày còn bé bị ông đánh thôi, chắc chị nhầm chuyện ngày mẹ em còn bé chứ gì?

Phamly: Vớ vẩn, chị có bị lú đâu.

Phamly: Tối hôm ấy đánh mẹ em đến mức vỡ đầu, phải lên bệnh viện cơ mà.

Phamly: Cả xóm nó còn đồn ầm lên là mẹ em bị ông em đánh chết ấy.

An nhìn thấy cái gì thế này!!!

Phamly: Đặt điều là sao. Vớ vẩn. Chị chỉ có nói thật thôi.

Phamly: Chị nói em nghe, vụ mẹ em bị đánh ấy, cả xóm biết. Có phải mình chị đâu.

An An: Đâu nào, bác Hạnh em bảo chỉ ngày còn bé bị ông đánh thôi, chắc chị nhầm chuyện ngày mẹ em còn bé chứ gì?

Phamly: Vớ vẩn, chị có bị lú đâu.

Phamly: Tối hôm ấy đánh mẹ em đến mức vỡ đầu, phải lên bệnh viện cơ mà.

Phamly: Tin nhắn đã được thu hồi.

Phamly: Nãy chị gõ nhầm nhé, nhưng việc mẹ em bị đánh em hỏi cả xóm ai chẳng biết. Có phải mình chị đâu.

Phamly: Bác em giỏi thử đến mắng coi, xem ai mắng ai.

An lặng cả người. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng An. Không thể có chuyện này được. Vô lý. Vớ vẩn. Hỏi ai bây giờ, hỏi ai??? Đúng rồi con Lan!!!.

"Mày nói thật đi. Tao biết chuyện rồi. Tao không ngờ là mày lại giấu tao?!!" An gay gắt.

"Ơ con này, mày dở à. Ai làm gì mày. Tao giấu mày cái gì. Vắt tay trên trán đi xem có bỏng không? Chứ tao nghi đầu mày sắp nấu lẩu được rồi đấy." Lan cười.

An hét lên :"Tao không đùa, tao không có đùa. Tao đang nói về chuyện của mẹ tao! Sao mày giấu tao."

Lan ngừng cười :"Sao mày biết, tự nhiên đứa nào kể cho mày. Mà tao cũng có cố ý đâu. Vốn chuyện cũng không khẳng định mà."

An giận dữ :"Nhưng có đúng là mẹ tao bị ông tao đánh không?! Có đúng không?! Mày ở sát nhà tao thế mà mày không bảo tao một câu à."

Lan cũng cuống rồi :"Thì tao bảo sao được, vốn mẹ mày trước nay cũng không làm sao mà. Mà mẹ mày còn dặn tao không được kể với mày nữa. Chưa kể ai biết hôm đấy mẹ mày lại bị đánh vỡ đầu đâu. Tao chỉ thấy bên nhà mày ầm ầm, rồi hò hét đưa ai đi đâu đấy. Sáng hôm sau tao qua thăm thì mẹ mày kêu là bình thường, còn không cho tao kể với mày. Thì tao biết làm sao?"

An khóc :"Mẹ tao cấm, xong mày cũng câm luôn. Mày câm luôn. Mày bảo tao, có phải tao đón mẹ lên từ sớm không?! Hả?!"

Lan cũng cáu rồi :" Đón bằng mắt đấy mà đón. Mày nuôi mẹ mày bằng gì, mẹ mày cái gì? Mắt thì yếu, bằng cấp thì không có. Chính vì mẹ mày biết, là có lên cũng chẳng cách nào sống được, nên mới cứ ở quê." Giọng Lan cũng hoà hoãn dần :"Mà mày nghĩ thông đi, bác Huệ cũng mất được hơn năm rồi, giờ mày moi chuyện ra cũng để làm gì đâu."

An sẵng giọng :"Mày đừng có mà nói cái kiểu đấy. Không phải mẹ mày nên mày đâu thương, đâu xót đâu. Tao chỉ cần mày trả lời tao một câu cuối thôi. Sau khi ông tao đánh, bao nhiêu hôm sau mẹ tao mất."

Lan cũng cố vớt vát :"Chuyện không như mày nghĩ đâu, mày đừng cả nghĩ làm gì."

"Tao muốn mày trả lời tao" - An hét lên.

"..." - Lan lí nhí.

"Tao chẳng nghe thấy cái gì hết. Mày nói to lên xem nào" - An tiếp tục lên giọng.

"Hai ngày, tao nói là hai ngày" - Lan trả lời.

Rồi điện thoại của An rớt xuống rồi sập nguồn hẳn.

Ngay tối hôm ấy, An về quê. Chạy về nhà ông bà ngoại, An căm hận mà nhìn mấy người vốn là ruột thịt của nàng. Bà Huệ cũng là con, là em của họ mà sao họ có thể làm thế được. Một giọt máu đào hơn ao nước lã cơ mà?!! An chất vấn. Mọi người lặng im mà chẳng nói gì. Rồi nàng hỏi ông ngoại nàng. Thoạt đầu ông không nói gì, song lúc sau, ông gằn lên rồi mắng:

"Mày đang làm gì thế. Phận làm con làm cháu mà dám gân cổ lên mà mắng ông mày hả. Không ai dạy mày hay sao. Mà tao quên, mày làm gì có bố."

Ngừng một lát, ông nói tiếp: "Mà chả có ai bảo là vì tao đáp cái điếu mà con Huệ nó chết cả. Mà dù có là thế thật thì làm sao nào. Tao là bố nó, là ông mày. Không có tao đẻ ra nó thì cũng chả có mày đứng đây đâu. Biết trước có ngày này, tao bóp chết con Huệ từ lúc nó mới đẻ."

Lúc này thì An điên thật rồi. An gào lên.

"Thế thì từ giờ tôi chả còn là con cháu nhà này nữa. Sau này mấy người có chết thì cũng đừng có bò đến trước mặt tôi. Tôi khinh. Mộ mẹ tôi, sau này tôi cũng chuyển. Lúc còn sống mấy người đã hành hạ bà như thế thì đến lúc chết chả biết còn làm cái gì nữa."

Nói rồi, An đạp cửa rồi chạy ra khỏi nơi từng là nhà của mình. Lúc bỏ đi, An vẫn còn nghe văng vẳng tiếng khóc của bà ngoại và lời chửi liên tục của ông:

"Thế thì mày cuốn xéo m* mày đi, mang cả con mẹ mày đi luôn. Phản rồi. Phản rồi. Con với cái."

Khách quan mà nói thì kể từ ngày học đại học, nhà ở quê cũng chả mấy khi An về. Mẹ là người duy nhất kết nối An với nơi ấy. Bà mất rồi, lại còn vì người nơi ấy mà mất. An cũng chả thiết!!

Rồi An cắm đầu vào mà học mà làm. Hai năm sau, cũng đúng ngày ra trường, An dành dụm đủ tiền để đưa mẹ đi. An không đủ tiền mua chỗ đắt nhất nơi mình sinh sống, nhưng đủ để đưa mẹ tới gần mình.

Tới tận thời điểm ấy. An nhận ra mình bơ vơ. Mình không có nhà. Mình mồ côi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro