[Quyển 1] Chương 4: 20 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:  20 năm

Từ đó, cuộc sống của An dường như không chân thực với ngay cả bản thân cô. Sâu thẳm trong lòng, An đau đáu nỗi niềm về cái chết của bà Huệ. Thời gian đầu, cô cho đây là lỗi của ông ngoại. Ông ấy thực sự đã đánh bà Huệ, chuyện này không thể chối cãi được. Tiếp đó, cô nghĩ mình là nguyên do cho cái chết của mẹ. Nếu cô không là con rơi, cuộc sống bà Huệ chắc chắn đã khác. Mẹ con cô sẽ sống hạnh phúc mãi bên nhau, được mọi người yêu thương. Nếu mà thế, sẽ chẳng dẫn tới cơ sự ngày hôm nay. An hận ông ngoại, hận cái mác con hoang của bản thân. Nhưng trên hết, cô hận người đàn ông đã lừa dối mẹ mình, nhẫn tâm đẩy bà vào cảnh không chồng mà chửa.

Mang theo những suy nghĩ ấy trong đầu, An trải qua những năm tiếp theo một cách vô định. Thời gian đầu, điều này không có vẻ là vấn đề lớn. Tuy nhiên, từng ngày trôi qua, và rồi An thấy, suy nghĩ ấy nong ra một lỗ hổng nơi trái tim cô, ngày một rộng ra, bành trướng, bỏ lại trong nàng một nơi tăm tối không thể lấp đầy.

Vì thế, Nguyễn Bình An bắt đầu sa vào những mối quan hệ yêu đương. An cần ai đó chứng minh rằng sự tồn tại của cô là có giá trị. Rằng cô đáng để được yêu thương. Rằng cô là cái gì đó hơn một đứa con hoang gián tiếp giết chết mẹ mình. Nhưng nó không hiệu quả. Kết quả duy nhất cho từng ấy cuộc tình chỉ là khiến con tim thêm cằn cỗi. Rằng người ta rồi cũng bỏ An mà đi. Rằng cô chẳng là gì ngoài một vài phút đê mê, mà chóng tàn. Cô cảm thấy mình thật rẻ rúng.

An cần một cái gì đó khác, một cái gì đó lớn lao, rộng dài đến độ có thể choáng hết cả con người cô, cả tâm hồn cô. An bắt đầu tìm sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Nhưng kết quả vẫn là số không tròn trĩnh. Lan - cô bạn thân từ ngày bé - chỉ có thể mang đến cho An những nụ cười ngắn ngủi vô thưởng vô phạt . Bác sĩ tâm lý chỉ có thể lặp lại yêu cầu mong cô mở lòng mình, mong cô hãy chia sẻ. Làm như An đã không cố vậy, nhưng việc bóc trần bản thân như vậy làm An thấy trần chuồng, non nớt và yếu đuối. Nó khiến cô như quay về cái ngày mẹ cô mất vậy. Nhỏ bé đến bất lực.

Hai mươi tám tuổi và là một phụ nữ thành công, An thấy mình sở hữu một căn nhà của riêng mình, nhỏ nhưng trống rỗng. Trống rỗng như chính cuộc sống của cô, không mối quan hệ, không ràng buộc, không chốn về. Mỗi ngày, khi về tới phòng, An phải bật tivi lên để nơi cô ở có chút sinh khí. An mắc kẹt trong chính cuộc sống của mình. Có một thời gian, An nghĩ, bản thân nên kết thúc nhanh chóng một chút, chứ cuộc đời sao mà dài quá. Cô không dám tự sát. Mẹ cô hi sinh cả cuộc đời mình để vun đắp nên con người Bình An. Cô chết nghĩa là mọi công sức, hi sinh của mẹ cô đều hoang phí hết. Cô quá đau khổ để sống tiếp, lại quá tiếc nuối để kết liễu đời mình.

Tuy nhiên, theo một cách khó hiểu, chính người đàn ông đó - bố đẻ của An - lại là người cứu cô ra khỏi chính hoàn cảnh ấy. Một ngày, An tình cờ nhìn thấy bố mình trên tivi, phong độ, lịch lãm, cuộc sống hạnh phúc, tương lai rộng mở. Rồi An nghĩ, sao ông ta có thể sống hạnh phúc như vậy khi mình đang khổ sở thế này? An bắt đầu tìm kiếm thêm thông tin về ông ta. An không đủ chuyên nghiệp cho những chuyện thế này. Cô tìm đến thám tử tư. Bao nhiêu tiền cũng được, cô muốn biết càng nhiều thông tin càng tốt về bố đẻ của mình.

Hoá ra, trong thời điểm quen với bà Huệ, ông ta cũng đang cặp kè với hai người phụ nữ khác. Một người ở tỉnh S. Một người cũng ở tỉnh H. Nếu xét về mặt thời gian, bà Huệ may thay, lại không phải kẻ thứ ba. Vào lúc quen bà Huê, ông ta vừa mới du học về. Và hơn hết, là chưa lấy vợ. Nên thực tế mà nói, An là trưởng nữ của ổng. Nếu như ổng có, dù là một xíu trách nhiệm thôi, mọi việc đã không như bây giờ. Sao ông ta lại để mẹ nàng bơ vơ và khiến An mang danh con hoang suốt khoảng thời gian đó? An vẩn vơ nghĩ. Rồi ý nghĩ lớn dần thành một tư tưởng. Mình không thể như vậy mãi được. Mình phải thoát ra khỏi cái cảnh này, mình phải thoát khỏi tiếng con hoang, mẹ mình phải được thừa nhận. Rồi An tìm cho mình một mục đích để tồn tại, cô thấy mình đang sống.

Mục tiêu đó, như một lẽ dĩ nhiên, trở thành kim chỉ nam cho mọi hành động của Nguyễn Bình An sau này. Đồng thời, cũng là nguồn gốc sâu xa cho cái chết của cô.

Trước khi lên kế hoạch bất kì điều gì, An phải hiểu tường tận được bản thân cũng như đối thủ. Cô tự đánh giá bản thân là một đứa con ngoài dã thú, không sức uy hiếp về mặt tài chính, không đủ nổi tiếng để hấp dẫn về mặt danh lợi. Cách duy nhất ông già An chịu nhận lại con, tóm lại, thì chỉ có thể là ông ta phải làm hoặc muốn làm mà thôi. Muốn ông ta bắt buộc phải làm, An phải nắm được thóp của ổng. Làm ông ta muốn nhận con, An phải trở nên có giá trị. Cả hai cái nàng đều không có, vậy thì phải tạo ra.

Vậy là 7 năm sau, ở tuổi 35, khiêm tốn mà nói, An cũng có thể coi là một nữ doanh nhân thành đạt. Tuy nhiên, nó còn xa mới đến cái đích của cô. Trong thời gian này, An cũng phát hiện, cô cũng chả phải là đứa con rơi rớt duy nhất của ổng. Ba trai và bốn gái. Có hai người thậm chí là do cùng một mẹ sinh ra. Số lượng chắc cũng đủ thành lập đội tuyển Futsal "Hội những đứa con rơi có cùng bố". Và bọn cô làm thật, dù cái tên không phải thế này. Bọn cô tự gọi nhau là "Hội anh chị em". Mọi người giúp đỡ nhau trong cuộc sống, những lúc khó khăn. An cũng không ngờ mình sẽ tìm được người thân theo một cách kì cục thế này.

Tuy nhiên, An chưa bao giờ buông tay với mục tiêu ban đầu của mình. Hương, một người chị em khác của An đã từng khuyên cô buông tay. Vì dù theo chiều hướng nào, đích đến của cô chẳng có gì tốt đẹp cả. Trích nguyên văn lời bà ấy nói thì là "Tự buộc bản thân với một đống bầy nhầy, bại hoại biết đi không thể làm em tốt hơn được, chứ chưa nói là nhận nó làm bố". Không phải cô không hiểu, nhưng mà nó đã trở thành một phần trong cô rồi. Cô chỉ là không thể vứt bỏ lẽ sống của mình, vứt bỏ dưỡng khí của mình.

Qua một mối làm ăn, An biết được ông già nhúng tay trong một vụ mua và sáp nhập công ty. Cũng không có gì lạ khi một kẻ lắm tiền muốn hầu bao mình thêm nặng. Nhưng linh tính mắch bảo An chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài. Sử dụng mối quan hệ của mình, cô cố móc nối quan hệ với bạn làm ăn của ông già. Ừ thì ăn uống, ừ thì hẹn hò, An chính ra cũng chả để ý nhiều lắm. Nhưng Hương thì cực kì tức giận về truyện này. Chị ấy cảnh cáo, nếu An dám sử dụng cả bản thân mình thì bả sẽ không thèm nhìn mặt An nữa. Nguyễn Bình An không thấy việc này có gì sai trái cho lắm, tên giám đốc nọ cũng khá là đẹp mã và chiều chuộng, cô cũng không thiệt thòi gì. Tuy nhiên, Hương không thích và truyện liên quan đến ông già cũng không tiến triển gì, thế nên, An bỏ. Tuy nhiên, ngay trước lúc An kịp chia tay, cô có thứ nàng muốn.

Hóa ra, dù chưa có vợ, nhưng tên giám đốc kia cũng có vợ chưa cưới rồi. Vợ hắn, mới hay làm sao, lại là con gái chủ tich tỉnh Z. Bà cô này tuy xinh gái, nết na, nhưng vẫn không giữ nổi cương của chồng chưa cưới. Thế nên, thằng chả thỉnh thoảng vẫn lén lút tán tỉnh mấy em gái ngon nghẻ, như An chẳng hạn, để giải khuây. Tuy nhiên, tức nước thì vỡ bờ. Hôm đó, An đang uống với hắn ở Grand Plaza thì vợ hắn bắt được. Không có mấy màn hắt nước hay chửi bới um xùm gì cả. Dù sao cũng là người có danh tiếng, ai cũng khá là nể mặt nhau. Đặt một phòng của khách sạn, ba người ngồi "thảo luận" xung quanh vấn đề tình cảm và chung thủy. Nói cho chính xác hơn là An ngồi nghe còn hai người này thuyết trình.

"May mà mình nghe lời bà Hương" – nàng nghĩ. "Tôi nghĩ mình không có truyện gì ở đây nữa đâu nhỉ?" liếc nhìn hai người, An nói tiếp "Anh, có vợ rồi thì làm ơn đừng mèo mả gà đồng nữa. Còn cô, thôi chửi bới tôi đi, tôi lấy sự nghiệp ra để thể, tôi chưa cho chồng cô leo lên giường đâu. Mà khuyên cô thật lòng, đừng cưới thằng khốn này mà làm gì. Chưa lấy đã thế này, lấy về rồi còn ra cái gì." Nhìn hai người lặng yên, nàng tiếp tục: "Vậy nhé, tôi đi trước, hai người giải quyết nốt." Nói xong, nàng thẳng lưng bước ra khỏi cửa.

"À mà quên" An chợt thốt lên, nàng quay. "Bốp, bốp" – "một cái tát là vì anh khiến tôi thành kẻ phá hoại nhà người ta, cái còn lại là vì anh lừa tôi". Tiếp theo, An đi thẳng mà không hề quay lại. Tiếng khóc của cô vợ cũng cùng lúc vang lên. Và truyện lúc này mới bắt đầu trở nên hấp dẫn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro