nãi bao || mộng biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nãi bao || mộng biệt


tác giả: 风初

nguồn: https://ehahahaya.lofter.com/post/30e23eb6_1ccbe8fd1

________________________________


1.


bất tri bất giác, công diễn tốt nghiệp của ngũ kỳ sinh sắp đến gần. hồ hiểu tuệ lúc trước thật sự không ngờ, công ty tồi tàn này cư nhiên có thể sống đến khi ngũ kỳ của em tốt nghiệp, hơn nữa còn có thể tổ chức công diễn tốt nghiệp cho em. lúc du đường bị đóng cửa, hồ hiểu tuệ cảm thấy công ty rách nát này cùng lắm là tồn tại được thêm vài năm. thế nhưng thực sự không ngờ rằng, cái công ty này lại càng ngày càng tốt lên, quả nhiên là thế sự khó lường a!

hồ hiểu tuệ mở túi phòng ra, lag rồi. mọi thứ đều thay đổi, chỉ có túi phòng vẫn lag như ngày nào. sắp tốt nghiệp, mặc dù fan đều tránh đề cập đến hai từ "tốt nghiệp" trong túi phòng, thế nhưng vẫn luôn làm cho mọi người có một cảm giác buồn khó tả.


"hôm nay luyện tập thật mệt mỏi!"

"ngày mai mình lại livestream nhé!"

báo cáo với fans một chút, hồ hiểu tuệ ném điện thoại sang bên cạnh, rơi vào hồi tưởng. ngày ấy mình ôm mộng ấp, hiện tại vẫn còn ở đây sao? hồ hiểu tuệ tự trả lời mình, hẳn là vẫn còn. em vẫn hà khắc với sân khấu như trước, vẫn giống như ngày đó mà để tâm tới từng chi tiết. nhớ lại năm đó, trên sân khấu mắc một sai lầm nhỏ, xuống sân khấu liền có thể khóc nửa ngày, cảm thấy có lỗi với sân khấu, có lỗi với người hâm mộ. bất quá hiện tại cũng không như vậy nữa, không phải đối với sân khấu không còn nghiêm túc, chỉ là hiểu được không có một sân khấu nào là không có khuyết điểm. quá mức khắt khe với bản thân, càng làm sẽ càng khiến mọi thứ rối tung lên.

câu chuyện của quá khứ giống như một cuốn sách, từng trang từng trang được lật trong tâm trí.

ngũ kỳ sinh luyện tập, công diễn xuất đạo, xii, ngốc đội, ân thỏ.

từng đoạn từng đoạn thời gian, mỗi khoảng thời gian đều có những người khác nhau, đến rồi lại đi. có thể đi tới tận bây giờ, còn lại ai đây?




"em luyện tập xong rồi à."

lưu thù hiền xách xiên nướng trở về, hôm nay nàng cùng trần thiến nam đi ra ngoài ăn.

"ừm." thanh âm của hồ hiểu tuệ cảm giác không còn nhiều khí lực.

"đói không? chị có mua một ít xiên nướng này!"

"em không đói, chị ăn đi."

hồ hiểu tuệ không muốn ăn, thực sự là không muốn ăn. gần đây gầy đi không ít, fan mỗi ngày đều ở trong túi phòng thúc giục em nhớ ăn cơm. nhưng không thèm ăn thì còn có thể làm gì đây. hồ hiểu tuệ hiện tại mỗi lần nhìn thấy lưu thù hiền đều chỉ muốn trốn đi, lưu thù hiền càng đối tốt với em, em lại càng muốn chạy trốn.

lưu thù hiền cũng cảm giác được ý nghĩa hành động này của hồ hiểu tuệ, cũng muốn khống chế bản thân không đối tốt với em như vậy nữa. nhưng đối với nàng, việc này hình như đã dung nhập vào trong xương cốt. khi nãy gõ cửa, lưu thù hiền mới phát hiện mình lại gói đồ ăn mang về cho hồ hiểu tuệ.




trong phòng kí túc là bầu không khí xấu hổ này, ở trên sân khấu còn có thể tốt hơn sao. mặc dù hồ hiểu tuệ trên sân khấu vô cùng tích cực nói chuyện với lưu thù hiền, chơi game cũng cố ý tiến đến trước mặt lưu thù hiền, fans cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không dám hỏi hồ hiểu tuệ, chỉ có thể một mực bóng gió thăm dò. dù sao các nàng tránh hiềm nghi lâu như vậy, bây giờ đột nhiên không tránh hiềm nghi nữa, chắc chắn sẽ làm cho mọi người nghi ngờ.

hồ hiểu tuệ làm sao lại không nhìn ra, đám người này tốt xấu gì cũng ở bên cạnh mấy năm trời. có đôi khi, hồ hiểu tuệ cũng sẽ cười tự hỏi mình, các nàng đều nhìn ra, lưu thù hiền có thể nhìn không ra sao? nhưng vì sao nàng không biểu hiện ra ngoài, chung quy vẫn chỉ là một giấc mộng mà thôi.

lưu thù hiền mở livestream, lại cùng fans trò chuyện, một bên vẫn liên tục cười. hồ hiểu tuệ cảm thấy lưu thù hiền vẫn luôn là một người có thể mang lại niềm vui cho người ta. trước kia cũng bao gồm cả hồ hiểu tuệ, có điều hiện tại hình như đã bị xóa đi rồi.




lại đến rạng sáng, lưu thù hiền tắt livestream. hồ hiểu tuệ còn chưa ngủ, dù sao cũng đã thức thâu đêm suốt sáng nhiều năm như vậy, thói quen không sửa được. nhìn quầng thâm nặng nề của hồ hiểu tuệ, hốc mắt lưu thù hiền đỏ lên.

hai người tắt đèn, nằm ở trên giường, cũng không nhắm mắt lại, giống như đều đang chờ mong đối phương nói cái gì đó. nhưng qua thật lâu, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người.

lưu thù hiền xoay người, đưa lưng về phía hồ hiểu tuệ.


"hồ hiểu tuệ nhi, ngủ chưa?"

"vẫn chưa nữa."

"có thể giúp chị gãi lưng không? chị không ngủ được."

"ừm."


hồ hiểu tuệ thò tay vào trong áo lưu thù hiền, gãi lưng cho nàng. lưu thù hiền cực lực ngăn bản thân, không để cho mình phát ra nửa phần thanh âm, nước mắt vẫn chảy, nắm đấm nắm chặt.

không lâu sau, lưu thù hiền ngủ thiếp đi. nhưng hồ hiểu tuệ bình thường ngủ còn nhanh hơn nàng lại không thể. em nằm nhìn trần nhà, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

em ngồi dậy, đến gần lưu thù hiền, hôn lên mặt nàng một cái.

"cảm ơn chị, lão lưu, cùng em mơ một giấc mộng lâu như vậy."




2.


lớn lên luôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. còn chưa từ niềm vui trưởng thành bình tĩnh lại, đã nhìn khắp thế gian muôn hình vạn trạng.

bởi vì là công diễn của ngũ kỳ sinh, cũng không có thành viên nào khác đến.

"từ nay về sau, mình không còn là snh48 hồ hiểu tuệ nữa! xin chào mọi người, mình là hồ hiểu tuệ!"

hồ hiểu tuệ vẫn không muốn khóc trước mặt người hâm mộ, cuối cùng trên sân khấu tươi cười nói ra những lời này.

từ sân khấu đi tới nơi nhận ảnh tốt nghiệp không xa, cũng chỉ có mấy chục bước chân đi nhưng hồ hiểu tuệ mỗi một bước đi đều cảm thấy vô cùng nặng nề. tuy rằng nơi này không tốt cho lắm, nhưng cũng là nơi mang theo ước mơ tám năm của mình, thanh xuân của mình đều dâng hiến cho nơi đây.


đi tới nhận lấy ảnh tốt nghiệp của mình, hồ hiểu tuệ nhịn không được, nước mắt tràn ra. em run rẩy lấy ảnh của mình, treo lên khu vực của thành viên tốt nghiệp danh dự.

một giấc mộng dài, cũng đến lúc nên tỉnh rồi.




lúc ngũ kỳ sinh chụp ảnh chung, vừa vặn xếp hàng với đoàn nghệ tuyền. tiểu sư tử nhiệt huyết này này cũng không khóc được.

từ sau du đường, đến đường gia hưng lộ, quan hệ giữa hai người dần dần xa cách. không phải là quan hệ xuất hiện vấn đề, chỉ là các nàng ở các đội ngũ khác nhau, người bên cạnh đương nhiên cũng không giống nhau, dần dần cũng không còn lời nào để nói. hơn nữa tiểu sư tử vì không muốn ảnh hưởng đến em, chưa bao giờ dám nhắc tới hồ hiểu tuệ trước ống kính.

nhưng sắp tốt nghiệp rồi, quản nhiều như vậy làm gì chứ!

"mét mốt!" (tứk giùm dyx luôn ạ:)))

đoàn nghệ tuyền khiếp sợ quay đầu nhìn hồ hiểu tuệ. hồ hiểu tuệ đặt tay lên vai chị.

"tốt nghiệp vui vẻ!"

nước mắt vừa lau lại ngay lập tức trào ra, đoàn nghệ tuyền ôm lấy hồ hiểu tuệ mà khóc lớn.

"chúng ta đừng rời xa nữa, có được không?"




công diễn xong, đã là rạng sáng. hồ hiểu tuệ mang theo đôi mắt đã sưng lên, thật cẩn thận mở cửa phòng, sợ làm ảnh hưởng đến lưu thù hiền. lại phát hiện nàng ngồi trên giường, ôm tiểu lang, vừa lúc đối mắt với hồ hiểu tuệ. đôi mắt của lưu thù hiền vẫn còn đỏ au.

lưu thù hiền rốt cuộc nhịn không được nữa.

- hồ hiểu tuệ nhi!

nàng xông tới ôm lấy hồ hiểu tuệ, bật khóc nức nở.

hồ hiểu tuệ ôm lấy nàng, xoa xoa lưng của nàng. hồ hiểu tuệ lúc này không muốn khóc, trong lòng ngược lại vô cùng kiên định.

"tiểu ngưu nãi..."

lưu thù hiền nghe thấy càng khóc lớn hơn. hồ hiểu tuệ đành phải ôm lưu thù hiền cho đến khi nàng ngừng khóc.




hai người ngồi trên giường, bầu không khí rốt cục cũng khôi phục trở lại bình thường.

"hồ hiểu tuệ nhi, chị..."

hồ hiểu tuệ ngắt lời nàng.

"tiểu lang cùng với tuế tuế, hay là em mang đi?"

các nàng đã quá quen với suy nghĩ của đối phương, nhìn ánh mắt của hồ hiểu tuệ, lưu thù hiền hiểu được.

nhìn tiểu lang, đã sớm mập lên.

"em mang nó đi, dù sao có thể chị cũng không nuôi nổi nó."

mặc dù lưu thù hiền khi này đã trở thành top, nhưng dù sao một mình nuôi ba con mèo vẫn là quá khó khăn.


"đúng rồi. tối nay chị có mở livestream không?"

"chị không muốn mở."

"mở đi, em cũng mở, xem như là cho nãi bao của chúng ta một cái kết viên mãn."



ngày hôm đó, nãi bao các nàng đồng thời mở livestream, hơn nữa cũng không vì là top mà tránh hiềm nghi, hào phóng thể hiện. em đút cho chị một miếng, chị buộc tóc cho em, làm fans của nãi bao phấn khích tận trời.

hai người livestream liền có tận mười vạn người xem, các nàng cũng đành phải bật cười. tránh hiềm nghi lâu mà fan cp vẫn nhiều như vậy, thực sự ngoan cường đến lợi hại. có đôi khi, lưu thù hiền cũng sẽ chú ý đến cp này của mình một chút, nhưng nhìn thấy fan cắt video đều dùng những đoạn video đã lâu, hiện tại chèo cũng đều là đường cũ, không khỏi mỉm cười.

ngày hôm sau đó, fans nãi bao cũng đều phong thần rồi, bởi vì cảm giác toát ra từ trong mắt hai người, đều không giống như ngày thường. nhìn vào, tất cả mọi người đều chỉ muốn cảm thán một câu "nãi bao là thật!"




3.


sau khi tốt nghiệp, hồ hiểu tuệ mở một quán cà phê ở thượng hải. vốn theo thứ em thích uống hẳn là nên mở một quán trà sữa hoặc bánh ngọt, bất quá không biết vì cái gì, một lần cùng a hân đi uống cà phê liền không thể kiềm chế. mở quán cà phê này, a hân cũng thường xuyên tới đây uống cà phê, thuận tiện quay vlog.

đoàn nghệ tuyền ở lại công ty, người này thực sự rất kiên trì. hồ hiểu tuệ cũng hiểu chị, cho dù thực tế hai người vẫn luôn cãi nhau. sau khi tốt nghiệp, quan hệ của các nàng lại trở về như trước kia, hàng ngày đoàn nghệ tuyền sẽ đến chỗ của hồ hiểu tuệ, một bên cùng hồ hiểu tuệ bát quái chuyện gần đây, một bên uống cà phê.

trần thiến nam cùng các thành viên cũng thường xuyên đến chơi, bất quá mỗi lần đều chỉ là để đấm tiểu lang, cà phê không uống. nhưng lưu thù hiền một lần cũng không tới, hồ hiểu tuệ mỗi lần nhìn thấy đám người trần thiến nam đến, luôn theo thói quen nhìn ra phía sau, muốn tìm bóng dáng quen thuộc kia, rốt cuộc lại thất vọng thu hồi ánh mắt.

bọn họ cũng phát hiện ra vấn đề này, nói với lưu thù hiền.


"lão lưu à, chị không cùng bọn em tới tiệm của tiểu bao ngồi một chút sao? để tuế tuế và noãn bảo gặp tiểu lang cũng tốt mà!"

"mọi người đi đi, tau không đi đâu."

nói xong liền đẩy người ra.




lưu thù hiền nhìn căn phòng của mình, cảm giác vô cùng trống trải. trước kia ở chung với hồ hiểu tuệ cảm giác chỗ nào cũng phải chen chúc, là không nhét được cái này, lại không nhét được cái kia. chính mình cũng từng tỏ vẻ muốn chuyển qua phòng khác ở, bởi vì hai người cộng thêm ba con mèo, căn phòng này thật sự quá nhỏ, nhưng chỉ thuận miệng nói, cũng chỉ ồn ào ầm ĩ như vậy.

từ đó về sau, lưu thù hiền không dám nhắc tới chuyện này nữa. nhưng quả thật từ khi hồ hiểu tuệ chuyển đi, căn phòng này liền trở nên rộng lớn như vậy. ngày đó hồ hiểu tuệ đi, nhìn em từng chút từng chút xóa đi dấu vết trong cuộc đời của mình, lưu thù hiền chỉ cảm thấy kinh ngạc vô hạn.

nàng hiểu, giấc mộng này, nàng cũng sắp tỉnh rồi.

ngày đó không nói ra khỏi miệng, sau này cũng không còn dũng khí để nói nữa.




ngoài trời mưa lớn, cũng không có khách đến uống cà phê. hồ hiểu tuệ nằm sấp trên bàn đùa giỡn với tiểu lang, lại không thể tránh khỏi mà nhớ tới người kia. người đã nắm tay mình trên tàu lượn siêu tốc, người nghe mình nói muốn ăn sủi cảo liền lập tức đi nấu, người đã mỗi ngày cùng mình cãi nhau, giọng điệu nói chuyện vẫn luôn xấu xa vô cùng.

"cạch cạch!" ai đó đang gõ cửa kính.

hồ hiểu tuệ định thần lại, phát hiện ngoài cửa chính là người kia.

nàng mang theo tuế tuế cùng noãn bảo, che ô ở bên ngoài. hồ hiểu tuệ mở cửa cho nàng vào.

lưu thù hiền đặt ba con mèo lại với nhau. sau đó đến trước mặt hồ hiểu tuệ ngồi xuống, hồ hiểu tuệ đưa cho nàng một tách cà phê, lưu thù hiền nâng lên, rất ấm áp.

"gần đây vẫn ổn chứ?"

"rất tốt, làm cà phê, trêu chọc tiểu lang, sống rất thoải mái. còn chị thì sao?"

"ngoại vụ có không ít, không còn lên công diễn nhiều, nghiệp vụ đều xa lạ."

"rất tốt, có ngoại vụ rất tốt."


hai người nói rất nhiều chuyện, giống như muốn đem tất cả nói ra, thẳng tới tận khi trời tối. mưa cũng đã ngừng, lưu thù hiền mang theo tuế tuế cùng noãn bảo rời đi. trước khi đi, lưu thù hiền đã làm một hành động không tính là quá phản nghịch, nhưng cũng xem như là đã lấy hết dũng khí để làm.



nàng hôn hồ hiểu tuệ.



hồ hiểu tuệ giống như đã đoán trước được, mỉm cười nhìn nàng rời đi. lưu thù hiền đi ra ngoài cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, các nàng chạm phải ánh mắt đối phương. hai người giống như ngầm hiểu được ý của người kia, nở một nụ cười.




4.


một năm sau, lưu thù hiền cũng tốt nghiệp. đúng như hồ hiểu tuệ dự đoán, lưu thù hiền quả nhiên không ở lại công ty, nhưng cũng không ở lại thượng hải mà là trở về sơn đông. liên lạc giữa hai người càng ngày càng ít, hồ hiểu tuệ nhớ tới câu nói khi trước bản thân từng thấy qua: thì ra sau khi trưởng thành thật sự sẽ rời đi a!

em và lưu thù hiền không cố ý tránh nhau, nhưng đối mặt với khung chat, hồ hiểu tuệ không biết phải nhắn cái gì.




nửa tháng trước, hồ hiểu tuệ biết được một tin tức.

lưu thù hiền sắp kết hôn, bọn họ đã yêu nhau hơn một năm.

là trần thiến nam nói cho nàng biết. mà kỳ thật cũng không tính là nói cho, chỉ là một lần trần thiến nam đi vệ sinh, lưu thù hiền gọi điện thoại cho cậu, hồ hiểu tuệ liền nhận lấy.


"alo, thiến nam, có chuyện cần nói với em."

"ừm"

hồ hiểu tuệ đáp một tiếng nhỏ, lưu thù hiền cũng không chú ý tới.

"tháng sau chị sẽ kết hôn, muốn mời em tới làm phù dâu.

trần thiến nam cũng vừa vặn từ nhà vệ sinh đi ra, hồ hiểu tuệ mở loa ngoài điện thoại.

trần thiến nam nhìn hồ hiểu tuệ, phản ứng đặc biệt nhanh.

"em làm phù dâu? chị không sợ em phá đám cưới của chị à."

"không vấn đề gì, chị tin em."

"vậy thì được."



trần thiến nam ngồi bên cạnh hồ hiểu tuệ, khẩn trương xoa tay.

"ừm... hiểu tuệ à."

"tại sao chị ấy không mời mình?"

"cái này mình cũng không rõ lắm."




cuối cùng, hồ hiểu tuệ theo đoàn nghệ tuyền đến hôn lễ của lưu thù hiền.

hai người các nàng ngồi trong góc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những gì diễn ra phía trên.

nhạc hôn lễ vang lên, lưu thù hiền và cha của nàng cùng nhau đi vào hội trường, chú rể vui vẻ nhìn nàng.

lưu thù hiền một thân váy cưới, rất xinh đẹp, so với bộ năm đó của hồ hiểu tuệ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.

lưu thù hiền chậm rãi đi về phía chú rể, đặt tay lên tay anh, bọn họ cùng nhau đi lên sân khấu.

hồ hiểu tuệ yên lặng không nói gì, nhìn bọn họ đeo nhẫn, hôn nhau, nhìn lưu thù hiền ném hoa, nhìn bọn họ hạnh phúc trong tiếng hoan hô của mọi người.



đám cưới kết thúc, hồ hiểu tuệ ra khỏi hội trường. nhìn lên bầu trời, lại cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt khác, dường như trở nên chân thật hơn rất nhiều.

giờ phút này, hồ hiểu tuệ mới hiểu được rằng.

mộng, em cũng tỉnh dậy rồi.



tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro