thủy tuyền || sủng vật tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thủy tuyền || sủng vật tình nhân


tác giả: 悠閒的龍

nguồn: https://yuanziwei994.lofter.com/post/2005e59f_2b48b492b

_________________________________


"thật nhớ đám tiểu miêu a ~"

dương băng di vừa mới livestream xong liền nằm ườn trên sô pha, căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình khiến em nhớ đến đám mèo con lúc trước.

nhưng mèo con bây giờ ở lại hải nam với cha mẹ của em.

hay là mang một đứa về? dương băng di chống cằm nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.

vì thế, liền nghĩ đến cửa hàng thú cưng gần nhất!

là một người thuộc phái hành động, dương băng di sau khi quyết định chuyện này, cơm nước xong liền đến cửa hàng thú cưng mới mở gần đó.




"ei? thiên thảo?" dương băng di vừa đẩy cửa vào cửa hàng thú cưng liền nhìn thấy bạn cùng phòng đại học của mình - vương hiểu giai.

"thủy thủy, đã lâu không gặp ~" vương hiểu giai nhiệt tình chào hỏi em, "em muốn mua gì vậy?"

"ể? chị là nhân viên bán hàng sao?"

"ừm hứm."

"không phải chị đi làm nghiên cứu sinh sao?"

"đúng a, nhân viên cửa hàng thú cưng là làm bán thời gian thôi", vương hiểu giai ngồi xổm trên mặt đất vuốt ve đầu của husky, "em tới mua thức ăn cho mèo?"

"không phải, là đến mua mèo."

"hả? còn thổ thổ, mộc mộc thì sao?"

"được ba mẹ em mang về nhà nuôi rồi", dương băng di cũng ngồi xổm xuống.

"là như vậy sao", vương hiểu giai gật gù, đột nhiên nghiêng đầu nhìn dương băng di, "thủy thủy, em... vẫn còn độc thân?"

"...phải a"

"tết năm nay vẫn là một mình về quê?"

"...phải ...nhưng chẳng phải chị cũng vậy à!"

"ừm, không phải a", vương hiểu giai đưa husky về lồng sắt, "chị có nữ nhân rồi!"

"??? là ai?"

"là một nữ sinh rất soái khí, tên là tưởng vân, ừm... khi rảnh rỗi cùng nhau ăn một bữa cơm đi." vương hiểu giai vừa đi vừa nói "theo chị, mèo con ở phía sau."




vương hiểu giai mang theo dương băng di mở cửa nhà kho, vừa vào lại nhìn thấy mấy cánh cửa, mà trên cửa đều đánh dấu các loại động vật khác nhau.

"wow ~ đây là sở thú sao?"

"thủy thủy, mèo ở đây", vương hiểu giai đi đến cuối hành lang, vẫy tay với em.



cửa vừa mở ra liền xuất hiện một đám tiểu miêu, màu sắc và diện mạo đều có chút khác biệt, nhìn là biết giống khác nhau, nhưng lại ngoài ý muốn hài hòa ở chung.

vương hiểu giai tựa vào bên cửa giới thiệu cho em.

"đứa nhỏ trên cùng tên là nhiễm nhiễm, làm nũng rất đáng yêu ~"

"đứa nhỏ được một đám mèo vây quanh là tiểu thụ, là một bé mèo rất hoạt bát."

"còn có hai bé mèo chơi cùng một chỗ kia là điềm điềm cùng thông thông."




dương băng di lúc này đối diện với một con mèo trắng, mà bạch miêu tựa hồ đối với em rất có hứng thú, nhảy tới.

"đó là tuyền tuyền", vương hiểu giai chú ý tới.

"sao bé lại chủ động như vậy chứ?" dương băng di ôm nàng lên: "nếu không thì, bé về nhà với em nha?"

"meo ~"

"em chọn bé ấy!"

"vậy đi thôi, ra ngoài chị đưa em tư liệu", vương hiểu giai nhìn mèo con ngoan ngoãn rụt vào lòng dương băng di thì có chút kinh ngạc, cô nhớ rõ tiểu gia hỏa này có chút sợ người lạ, sẽ không để cho người ta tùy ý ôm.




"được rồi, vậy từ nay, bé ấy liền giao cho em nha." vương hiểu giai ôm bạch miêu thả vào lồng sắt rồi đưa tư liệu cho dương băng di.

"chờ chút, tại sao đồ ăn cho bé ấy lại giống như của con người vậy?"

"em cứ làm theo đi", vương hiểu giai thần bí cười, "dụng tâm chiếu cố sẽ có kinh hỉ bất ngờ ~"

"cái này... không phải là thử nghiệm mới của chị đấy chứ?"

"no no, mấy bé ấy đã là thành phẩm rồi."

"...", dương băng di cúi đầu nhìn tiểu miêu, thấy mèo trắng ngẩng đầu nháy mắt với mình, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"em cứ mang về đi, tuyệt đối không phải là thứ gì kỳ quái", vương hiểu giai chống tay lên bàn đưa mắt nhìn em đi ra cửa.

"đến lúc đó em nhất định sẽ rất cảm tạ chị đấy ~"




"mọi người, chào buổi tối!"

như thường lệ, dương băng di mở livestream chơi game rồi trò chuyện với mọi người.

bạch miêu thăm thú xong liền nằm trên tủ phía sau dương băng di, nghiêng đầu nhìn em làm việc.

thân ảnh của bạch miêu vừa xuất hiện trong màn hình liền thu hút sự chú ý của người hâm mộ, đạn mạc trong nháy mắt đã tràn ngập tò mò.


"phía sau mình?" dương băng di xoay người, "a! quên giới thiệu với mọi người, đây là bé mèo mình mới nuôi, tên là tuyền tuyền."

"bảo bối, xuống chào mọi người nào", dương băng di vỗ vỗ đùi mình ý bảo nàng đi đến, tiểu tử kia cũng phi thường phối hợp nhảy lên chui vào trong ngực dương băng di, cọ vào cánh tay em làm nũng.


"tuyền tuyền nhà chúng ta thật đáng yêu ~"

"tuyền tuyền thích loại bao tải (?) nào a?

(?): hình như mèo có đam mê với mấy thứ này, phải khong?

"chúng ta tổ đoàn trộm mèo thôi!"


"các cậu như vậy sẽ dọa mèo con đấy", dương băng di cười tiếp tục livestream, mèo con nằm trên đùi em cũng không bị ảnh hưởng chút nào, cứ như vậy ngủ thiếp đi.




sau khi tắt livestream, dương băng di vừa định ôm nàng lên giường, không ngờ mèo con tỉnh dậy. đột nhiên lơ lửng khiến mèo con sinh ra cảm giác thiếu an toàn, theo bản năng mở mắt, vươn móng vuốt muốn bắt lấy đồ vật, nhưng lập tức lại rơi vào vòng tay ấm áp.

"thực xin lỗi a bảo bối, dọa bé rồi", dương băng di cầm lấy móng vuốt nhỏ của nàng.

"meo meo ~" mèo con cọ cọ cổ em, lại ngủ thiếp đi.




qua vài ngày nữa liền đến năm mới, dương băng di ở trong phòng thu dọn hành lý, đột nhiên một thân ảnh màu trắng bay qua, trong vali liền có thêm một tiểu bạch miêu mở tai hướng về phía em, giống như đang chất vấn em muốn đi đâu.

"đương nhiên sẽ mang theo bé đi rồi, bảo bối", dương băng di trấn an mèo nhỏ có chút xù lông, sau đó vỗ vỗ lồng mèo bên cạnh.




"cuối cùng cũng đến rồi." dương băng di mất không ít sức mới có thể thoát khỏi dòng người đón tết, ngồi lên xe của mình về nhà.

"thủy thủy, con về rồi à... aiya, mau để mẹ xem đây là tiểu khả ái nào" mẹ dương trong giây lát bị lồng mèo trong ngực dương băng di hấp dẫn, "tiểu bảo bối này tên là gì, thật đáng yêu!"

"sao lại mang mèo trở về rồi", ba dương nghe được âm thanh, cũng chú ý đến "rất đáng yêu"

"nàng ấy tên là tuyền tuyền", dương băng di đột nhiên cảm thấy địa vị gia đình của mình lại thấp đi không ít.

"thổ thổ, mộc mộc, bọn họ đều bỏ rơi chúng ta a" dương băng di ôm hai bé mèo nhà mình giả khóc.

"được rồi, đừng có giả bộ nữa." mẹ dương lên tiếng.

"hai đứa xem cái người này, có mới nới cũ."

"biết rồi biết rồi, tuyền tuyền trả lại cho con."

nhận lấy tiểu bạch miêu, dương băng di lập tức bỏ lại hai đứa con trai.

(thổ thổ, mộc mộc: là ai có mới nới cũ!)




không nghi ngờ gì, mèo con được cả nhà hoan nghênh, thậm chí ngày dương băng di muốn trở về thượng hải còn không muốn thả các nàng đi.

"thủy thủy, có muốn ở lại thêm vài ngày không?"

"đúng vậy, con không ở ba mẹ lại cô đơn rồi."

ngoài miệng nói như vậy, kì thực một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía dương băng di, trong mắt đều là mèo con đáng yêu.

mèo con hiểu chuyện nhìn ra chủ nhân khó xử, chủ động nhảy ra khỏi ngực ba dương mẹ dương, nhảy vào trong ngực dương băng di.

"tuyền tuyền cũng muốn về thượng hải sao?" mẹ dương có chút thất vọng sờ sờ đầu nàng, "không lưu lại chơi với chúng ta sao?"

"meo ~" mèo con cọ cọ tay mẹ dương rồi lại lui vào trong ngực dương băng di, vẫn là muốn theo dương băng di trở về thượng hải.




thời tiết trở lạnh, dương băng di sau khi trở về thượng hải liền ôm mèo trắng từ trong ổ mèo ra đặt lên giường sưởi của mình, chỉ sợ mèo con sẽ lạnh đến cảm mạo. cứ như vậy vài lần, mèo con liền học được, tới giờ đi ngủ tự động chui vào trong ngực dương băng di.






dương băng di không ngờ rằng, "kinh hỉ" của vương hiểu giai đến nhanh như thế.

chuyện gì đang xảy ra vậy? dương băng di mở mắt ra, mơ hồ lắc đầu.

nữ nhân này là ai? nhìn gương mặt say ngủ của người nọ, dương băng di há miệng không đành lòng quấy rầy.

cẩn thận định rút cánh tay bị đè lên, kết quả người trong ngực lại thay đổi tư thế ôm lấy tay của dương băng di.

đột nhiên bên hông bị xúc cảm xù xì xù đảo qua, dương băng di giật mình bật ra, cúi đầu liền nhìn thấy cái đuôi nhỏ thích ý đung đưa.

"ưm... lạnh..." người nọ vừa nói vừa chui vào trong lòng dương băng di.

"tuyền tuyền?"

"ừm..."

ài, ít nhất cũng xác định được nàng là ai. nhìn người trở về say giấc nồng, dương băng di bất đắc dĩ tiếp tục ôm lấy thân thể kia vào lòng.




"tỉnh rồi?" dương băng di cảm nhận được người trong ngực khẽ động, liền lập tức buông ra.

"ngủ đủ rồi", người nọ hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng, giống như không có việc gì duỗi thắt lưng, chăn bông trên người theo động tác của nàng trượt xuống, thân thể trần trụi bại lộ trước mặt dương băng di.

"này... quần áo!" dương băng di nhanh chóng quay đầu xuống giường, nhét một bộ quần áo của mình vào chăn, "mặc xong rồi hẵng đi ra."

"vậy nên,... chị thật sự không biết gì sao?"

người nọ bưng sữa gật gật đầu, dương băng di thấy nàng thật sự không biết chuyện, đành phải mang theo nàng đi tìm vương hiểu giai.




"vương thiên thảo! ...xin chào", điều khiến dương băng di không ngờ tới chính là vương hiểu giai cũng không ở trong cửa hàng, ngồi ở quầy lễ tân là một nữ nhân tóc đen khí chất xuất chúng.

"xin chào, xin hỏi có chuyện..."

nữ nhân tóc đen còn chưa dứt lời, người bên cạnh dương băng di đã đột nhiên xông tới: "vân tỷ! đã lâu không gặp."

"em là?" tưởng vân nghi hoặc kéo người treo trên thân thể mình ra, "đoàn nghệ tuyền?"

"ừm!"

"sao em lại..." tưởng vân ngẩng đầu nhìn kỹ dương băng di, "em là bạn cùng phòng đại học của vương hiểu giai... dương băng di?"

"hả? à phải", dương băng di gật đầu.

"vương hiểu giai đi ra ngoài mua chút đồ rồi, lập tức sẽ trở về", vừa dứt lời, vương hiểu giai vừa vặn đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn thấy dương băng di còn đang nghi hoặc, quay đầu nhìn thấy đoàn nghệ tuyền liền biết là chuyện gì.




"vương thiên thảo! chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"thủy thủy, em không thích sao?"

"không, không phải, chỉ là sáng sớm hôm nay làm em có chút giật mình."

"họ là sủng vật tình nhân, là nghiên cứu mới của chị, chỉ cần có đủ tình yêu liền có thể hóa thành hình người." vương hiểu giai ngẩng đầu nhìn ngày tháng một chút, "thủy thủy, em dẫn nàng ấy trở về còn chưa tới ba tháng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thành công rồi."

cách đó không xa, tưởng vân bị đoàn nghệ tuyền quấn lấy kéo vào phòng bên trong nhìn đám tiểu miêu.


"đúng rồi, chị ấy là?"

"chị ấy là chủ cửa hàng thú cưng này..." vương hiểu giai đột nhiên trở nên thẹn thùng "cũng là bạn gái của chị."




nhưng dù sao đoàn nghệ tuyền vẫn là một con mèo, nhiều thói quen của mèo thường xuyên khiến dương băng di đau đầu.

ví dụ như... mặc quần áo.


"chị mau mặc vào đi" dương băng di dùng chăn quấn lấy nàng.

"chị không! tại sao mèo lại phải mặc quần áo chứ!" nói xong liền biến trở lại thành mèo con, quay đầu không nhìn dương băng di.

kiên trì như vậy, mãi cho đến khi đoàn nghệ tuyền không cẩn thận bị cảm, vấn đề này mới được giải quyết.




nhưng vẫn còn có một chuyện khác khiến dương băng di đau đầu.

mèo không thích tắm.


"chị... quên đi." sau nhiều lần thuyết phục không thành công, dương băng di đành phải bỏ cuộc, tự mình đi tắm.

dương băng di ngồi trong bồn tắm ngâm mình ngẩn người, nghe thấy tiếng mở cửa sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại cũng không quay đầu nhìn nàng.

người nọ dừng bên bồn tắm do dự một chút, sau đó trực tiếp bước vào ngồi lên người dương băng di.

"thủy thủy ~ đừng tức giận mà ~" đoàn nghệ tuyền như muốn lấy lòng em, hôn lên khóe miệng dương băng di một cái.

"em không tức giận."

"rõ ràng là có ~"

mèo con thông minh tất nhiên biết làm thế nào để dỗ dành chủ nhân của nàng.



end.

—------------ bonus h văn đọc cho liền mạch:))


thủy tuyền || lover


tác giả: 林中竹筒饭

nguồn: https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404738766303789095

________________________


hôm nay là ngày lễ tình nhân, đoàn nghệ tuyền giống như thường lệ, nằm trên giường của dương băng di lướt douyin, dương băng di ôm đoàn nghệ tuyền xem phim. khung cảnh vốn rất yên bình ấy bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

"alo, chuyện gì thế? tìm em làm gì?"

"được, lát nữa gặp."

dương băng di cúp điện thoại xong liền vui vẻ rời giường tìm quần áo.

đoàn nghệ tuyền nhận thấy có gì đó không ổn, người này từ sau khi cúp điện thoại, khóe miệng chưa từng hạ xuống, bởi vậy trong lòng liền sinh ra ghen tuông.


"whywhy, vừa rồi là ai gọi cho em? em đi đâu?"

"kỳ tĩnh bảo em đi cùng tiểu tỷ muội của chị ấy đi chơi kịch bản sát."

"vậy em vui vẻ như vậy làm gì?"

"đi ra ngoài chơi đương nhiên là vui rồi."

dương băng di cũng không nhận ra giọng điệu có chút kỳ quái của đoàn nghệ tuyền, tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của bản thân trước gương.

đoàn nghệ tuyền thở phì nhảy xuống giường, từ phía sau ôm lấy dương băng di, mở miệng làm nũng:

"thủy bảo bảo ~ đừng đi mà ~ lễ tình nhân đương nhiên là phải cùng chị trải qua chứ, đừng đi tìm em ấy mà ~ có được không ~"

dương băng di ở trong lòng cười thầm, mission complete.



"được rồi, vậy tỷ tỷ, chị muốn làm gì đây?"

dương băng di ôm đoàn nghệ tuyền đặt lên bàn bên cạnh, tiến sát mặt đối mặt với nàng, hai người lúc này gần tới mức có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương. dương băng di không chịu nổi cám dỗ, hôn lên. hai cái lưỡi nhỏ quấn lấy nhau, dương băng di chỉ cảm thấy đoàn nghệ tuyền thật ngọt, mà thân thể của đoàn nghệ tuyền nhất thời cũng trở nên mềm nhũn, thật sự không có khí lực phản kháng, liền vòng tay qua cổ em, chìm đắm trong thế giới chỉ thuộc về hai người.

không biết qua bao lâu, đến khi đoàn nghệ tuyền không thở nổi nữa, vỗ vỗ vai dương băng di, dương băng di lưu luyến rời khỏi đôi môi đã bị mình hôn đến sưng lên.

"không phải cái này ~ không được, dame ~"

"không phải sao tỷ tỷ ~ tình lữ trong ngày lễ tình nhân chính là muốn làm loại chuyện này a!"

đoàn nghệ tuyền nghe xong, không chỉ đỏ mặt, vành tai cũng rất đỏ.

"sao thế tỷ tỷ, thế này thôi mà mặt chị đã đỏ vậy sao? kế tiếp có chuyện càng đỏ mặt phải làm a!"




tay của dương băng di chui vào trong áo của đoàn nghệ tuyền, thuần thục cởi khóa áo ngực, cũng cởi cả áo ngoài của nàng. dương băng di ngậm lấy nơi đầu nhũ, không ngừng liếm mút, để lại rất nhiều dấu ấn hồng đậm lớn nhỏ khác nhau ở nơi dễ thấy.

một tay chăm sóc bầu ngực sữa ở phía trên, một tay không ngừng di chuyển xuống dưới. dương băng di chạm phải một mảnh ẩm ướt, bàn tay liền không ngừng đảo quanh huyệt khẩu, khi thì đưa một đốt ngón tay đi vào, khi thì xoa quanh hoa tâm. đoàn nghệ tuyền động tình không chịu nổi tra tấn như vậy, nghẹn nước mắt, đành khóc lóc nói: "bảo bối ~ cho chị ~ chịu không nổi nữa rồi, mau đưa vào đi ~"

dương băng di nghe xong những lời này, liền để hai ngón tay tiến vào, đoàn nghệ tuyền theo đó mà phát ra tiếng rên rỉ, "ưm... a... thật thoải mái... thật lợi hại ~"

dương băng di giống như được kích thích, sức lực trên tay lại mạnh hơn một chút, mỗi lần đâm rút đều đụng phải điểm nhạy cảm.

ngay khi đoàn nghệ tuyền sắp đạt tới cao trào, dương băng di rút ngón tay ra, trước ánh mắt nghi hoặc lại nhuốm màu dục vọng của đoàn nghệ tuyền, dương băng di lấy ra "đồ chơi" từ tủ đầu giường, đem trứng rung màu phấn nhét vào tiểu huyệt của đoàn nghệ tuyền, mở đến nấc dưới cùng. lại tìm một chai rượu vang đỏ, mở ra rồi đổ một chút lên thân thể của nàng. dương băng di theo "đường đi" của rượu mà liếm, dùng đầu lưỡi vẽ trên người đoàn nghệ tuyền.

"ah... thật khó chịu..."

dục vọng của đoàn nghệ tuyền chậm chạp không được phóng thích, hiện tại hạ thân của nàng lại vô cùng trống rỗng, bởi vậy liền đem ngón tay của mình cắm vào, trong miệng còn không ngừng gọi tên dương băng di.

dương băng di nhịn xuống dục vọng nói: "gọi lão công rồi em cho chị."

"lão công... mau đâm vào đi mà..."

dương băng di đem trứng rung lấy ra, lại đưa ba ngón tay của mình vào, mạnh mẽ đâm rút, khiến tiếng rên rỉ của đoàn nghệ tuyền cũng theo đó mà đứt quãng, "chậm một chút... không được nữa rồi, thủy bảo bảo..."

dương băng di không nghe, ngược lại càng thêm mãnh liệt trùng kích, trong phòng tràn ngập tiếng nước va chạm, hoa động của đoàn nghệ tuyền kịch liệt co rút, thẳng cho đến khi dục vọng như thủy triều được phóng thích, đoàn nghệ tuyền mới vô lực dựa vào người em.

"tỷ tỷ, đừng ngủ mà, vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta từ từ làm."



dương băng di ôm đoàn nghệ tuyền đi ra ban công. ban công rất lạnh, đoàn nghệ tuyền muốn nói hiện tại thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên (*), dương băng di trực tiếp bỏ qua cảm thụ của đoàn nghệ tuyền, cùng nàng hôn môi, sau khi tách ra còn kèm theo một sợi chỉ bạc.

(*): hai tầng "băng – lửa", ý nói trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau.

dương băng di đặt đoàn nghệ tuyền lên ghế bên cạnh, lấy dâu tây từ tủ lạnh ra, cầm trứng rung đi về phía nàng, kéo ra một dải ruy băng từ trong túi, một giây sau liền bịt mắt đoàn nghệ tuyền, trứng rung cũng mở đến nấc lớn nhất.

dương băng di chỉ ngồi ở một bên.

dâu tây cùng với trứng rung đi vào động huyệt của đoàn nghệ tuyền, cùng với kích thích đến từ tầm nhìn tối đen trước mắt, quá thoải mái rồi, đoàn nghệ tuyền không kìm được kêu lên.

"ah... ưm... dương băng di ~"

"gọi thế nào?"

"lão công..."



dưới sự kích thích của lạnh lẽo và khoái cảm, đoàn nghệ tuyền đạt tới điểm cao nhất, hỗn hợp nước dâu tây cùng tình dịch chảy xuống đất. dương băng di đứng dậy.

"tỷ tỷ không phải vì em mà tới cao trào, em không vui, tỷ tỷ phải chấp nhận trừng phạt ~"

nhắm thẳng vào tiểu huyệt, dương băng di đem ba ngón tay đâm vào, cùng với trứng rung phục vụ đoàn nghệ tuyền.

đoàn nghệ tuyền đã trải qua hai lần cao trào, tiểu huyệt cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, bởi vậy mà dương băng di chỉ ấn vài lần, điểm nhạy cảm liền bắt đầu kịch liệt co rút.

"tỷ tỷ, đừng kẹp em mà, coi chừng mất đi phúc lợi tình dục của chị đấy"

ngón tay cọ qua nếp gấp ở thành trong, trực tiếp đẩy đến nơi sâu nhất, trứng rung vẫn luân động, thủy dịch trào ra làm ướt một tay của dương băng di, mật ngọt văng khắp nơi, tiếng rên rỉ của đoàn nghệ tuyền cũng vờn quanh bên tai.

"tỷ tỷ, sao lại không nhìn em, là em "làm" chị không thoải mái sao?"

"a...ha...sắp hỏng rồi ~ thật thoải mái ~"

đoàn nghệ tuyền đạt đến cao trào, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi trong lòng dương băng di. nơi vừa lao lực dính đầy thủy dịch, dương băng di sau khi đơn giản lau người cho đoàn nghệ tuyền liền ôm nàng về phòng. sau khi lên giường, dương băng di nhìn thấy tiểu huyệt sưng đỏ của đoàn nghệ tuyền, đau lòng sờ sờ, lại bị người kia ngăn lại, "không cần nữa... chị không được nữa đâu..."

lão bà nhà mình cũng quá khả ải rồi. dương băng di vui vẻ cười, ôm lấy đối phương cùng nhau chìm vào giấc mộng.




"đoàn nghệ tuyền, lễ tình nhân vui vẻ."

"dương băng di, lễ tình nhân vui vẻ."



easter egg:

ngày hôm sau.

"dương băng di! em lại dám lừa lão nương không đi kịch bản sát? chị sẽ nói với kỳ tĩnh, để em ấy nhìn cho rõ bạn tốt của em ấy là người như thế nào!"



end.

_________________________

lời của bạn editor: 

không đăng lúc 4,5h thì chính xác là bạn ed ngủ quên rồi đấy:))

không nghĩ tới h văn lại có chút tình thú như thế, tại vì tớ chọn fic này chủ yếu vì dung lượng fic phù hợp thôi, cũng không đọc qua mà trans luôn:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro