Chương 134: Sống đơn giản đã là hạnh phúc(13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, vậy ngươi khi nãy nghe không hiểu sao?" Khúc Đàn Nhi nhìn về phía Vân Ưu Liên, ý tứ cực kỳ rõ ràng. Chỉ có người mới nghe hiểu được tiếng người. Còn loài khác thì cũng hơi khó nói a.

"Tỷ tỷ thật sự là nói đùa, muội muội ta làm sao lại nghe không hiểu chứ." Vân Ưu Liên sầm mặt xuống, trả lời có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ, vậy ngươi biết cái gì là lên mạng trò chuyện chat chít, cái gì là DVD, cái gì là đánh mạt chược sao?" Khúc Đàn Nhi tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, như là tìm ra tri kỷ mà tiếp tục hỏi.

Vân Ưu Liên trừng lớn hai mắt, sắp hết nhẫn nại, xém chút nữa chỉ cần có một mồi lửa là sẽ bùng nổ thành chiến hỏa. Nhưng hôm nay có Mặc Liên Thành ở đây, một người ngoài là Tiêu công tử cũng ở chỗ này. Dù nàng ngày thường tùy tiện thế nào hôm nay cũng phải thu lại mấy phần.

"Thì ra là ngươi không biết a." Khúc Đàn Nhi tỏ ra như có chút đáng tiếc.

"Khụ khụ." Mặc Tĩnh Hiên ho nhẹ một tiếng, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ. Giống như là vô tình nhìn qua, sau đó mười phần không ý tứ mà nhìn Khúc Đàn Nhi cười cười. Thể hiện rõ ràng là hắn thật sự không nhịn nổi nữa.

Mà Mặc Liên Thành ngồi một bên thủy chung vẫn chưa từng mở miệng, tùy ý bọn hắn muốn nói thế nào thì nói.

Cho dù câu chuyện đã đẩy đi thật xa.

Ngay cả Tiêu Ly cũng không lên tiếng y chang như vậy. Ánh mắt một mảng thâm trầm chăm chú đặt ở trên người Kính Tâm.

Bất thình lình, Mặc Tĩnh Hiên như tùy ý hỏi: "Tiêu Ly, đến lâu như vậy, sao lại không nói tiếng nào?"

"Không có gì để nói." Tiêu Ly lãnh đạm đáp một câu, vẫn là không nói nhiều.

"Tốt xấu cũng nên nói nửa câu a, ngươi không cảm thấy ngồi như vậy rất nhàm chán sao? Còn có, ngươi nhìn Kính Tâm nhà ta như vậy, làm cho người ta nghi ngờ a, với lại ngươi không sợ ta nổi máu ghen sao?" Mặc Tĩnh Hiên cười quỷ dị, cũng nói ra quá trực tiếp, nửa điểm cũng không che giấu.

"Không có liên quan đến ngươi." Tiêu Ly vẫn là kiệm lời ít nói.

"Chuyện ngươi làm đúng là không liên quan đến ta. Nhưng mà người ngươi nhìn là Kính Tâm nhà ta, như vậy thì lại có liên quan a. Hơn nữa, nữ nhân da mặt rất mỏng, ngươi còn nhìn như vậy nữa có vẻ không tốt lắm đâu."

"Ngươi?" Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Ly chuyển qua trên người Mặc Tĩnh Hiên. Khí chất âm trầm trên người càng trở nên dày đặt.

"Khụ, đúng vậy a, chúng ta rất quen thuộc. Nếu ngươi không tin có thể hỏi nàng. Kính Tâm, cô nói xem đúng không?" Mặc Tĩnh Hiên không sợ chết mà nhìn về phía Kính Tâm, lại cố ý dùng ánh mắt mờ ám bắn qua nàng ta.

". . ." Kính Tâm trầm mặc, đầu càng hạ thấp xuống.

Không trả lời, nhưng cũng không có phản đối.

Mặc Tĩnh Hiên nhìn lại, tỏ vẻ vui mừng, "Ngươi nhìn xem, da mặt Kính Tâm thật mỏng, mới một chút như vậy đã thẹn thùng."

"Thập Tứ Vương Gia, ngài thật sự là nói đùa với nô tỳ." Kính Tâm khẽ cắn môi, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

"Nói đùa cái gì? Ta còn dự định nói với Bát ca, muốn cưới cô làm phi đây. Do cô không biết thôi, từ lúc cô vừa vào phủ, ta đã coi trọng cô. Dù sao chúng ta nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả. Cô gả đến Thập tứ vương phủ, ta sẽ không bạc đãi cô." Mặc Tĩnh Hiên nghiêm túc nói, không có nửa phần ý đùa. Chỉ là lúc nói chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Mặc Liên Thành. Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, thì không ngăn được càng đùa càng lớn.

"Nếu đệ thích Kính Tâm, vậy cũng đúng lúc lâu nay không có xảy ra chuyện vui. Không bằng cứ tiến hành việc này đi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt mở miệng, mà vừa lên tiếng thì mười phần hỏa lực lập tức bắn cho Mặc Tĩnh Hiên rung động sững sờ.

Bát ca, nếu đã không giúp ta, cũng không nên hại ta chứ. . .

Ngoài mặt, Mặc Tĩnh Hiên vẫn là rất bình tĩnh, ung dung mà muốn nâng chung trà lên thưởng thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro