Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Một luồng gió mạnh không hồi báo trước tiến đến, đem bầu không khí cũng khiến cho trầm trọng áp lực đến cực điểm. Nhánh tre ở trong tay của Giang Thanh Phong rung động ngày một dữ dội, quỷ khí cũng bắt đầu tản ra bao quanh lấy toàn bộ cơ thể của hắn.

    Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình thế không ổn, đang muốn nói với Giang Trừng cùng Ngụy Anh hai người đi trước, để hắn tự mình tìm cách giải quyết, vừa quay đầu liền phát giác ở phía sau lưng một hồi hàn khí, Ngụy Vô Tiện xoay tròn ở trong tay Trần Tình, đem Giang Trừng hướng về phía sau bảo hộ, Ngụy Anh cũng tranh thủ thời gian đánh rơi thế tiến công của Giang Thanh Phong.

   ' Mục tiêu của hắn là Giang Trừng.'

    Trong đầu của Ngụy Vô Tiện chỉ vẻn vẹn có một ý nghĩ này, điều khiển oán khí quả thật không phải là sở trường của hắn. Giang Thanh Phong lại ở khoản này cực kỳ thành thạo, chưa kể trước đây hắn còn là tiên quỷ song tu, càng là khó đối phó.

     Bên kia Ngụy Anh chính đang huy kiếm ý đồ ngăn chặn hắn, Ngụy Vô Tiện ở bên này lại một hồi lâm vào trầm tư do dự, hắn không dám đánh cuộc, hắn đã từng rất lâu trước kia mất đi khống chế, dẫn đến kết cục hàng ngàn người thiệt mạng không nói, mà ngay cả Kim Tử Hiên và sư tỷ, cũng chính bởi vì hắn chủ quan chính mình thiên tư hơn người mà bị hại chết. Bây giờ ở bên trong ngọn núi này cũng chỉ có bốn người bọn hắn, ai mà biết được nếu như hắn lại một lần nữa mất khống chế sẽ xảy ra chuyện gì.

    Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu, nhìn vào Giang Trừng, người kia chính đang cực kỳ lo lắng mà dõi theo nhất cử nhất động của Ngụy Anh, tay phải nắm chặt Tam Độc chờ đợi thời cơ tiến lên giúp đỡ. Ngụy Vô Tiện hơi rũ xuống mí mắt, xoay người lại hít sâu một hơi, Trần Tình kề môi, một hồi khúc phổ vang lên.

     Âm điệu của tiếng sáo cực kỳ khó nghe, ngay cả Giang Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày lui về phía sau cố gắng điều tức trấn định. Ngụy Anh không phải là không phát hiện Ngụy Vô Tiện khác thường, lại không nghĩ hắn dám quyết định ở trước mặt của Giang Trừng sử dụng loại nhạc phổ này.

- Ngụy Vô Tiện ngươi....

     Ngụy Vô Tiện giống như không nghe thấy Giang Trừng đang gọi hắn, từng bước một tiến lên phía trước hướng về phía của Giang Thanh Phong. Ngụy Anh nhìn thấy bên trong đôi mắt của hắn quang mang dần dần phai nhạt, thay vào đó là thâm trầm u ám chỉ cảm thấy sốt ruột không thôi, nghĩ đến cái cảm giác hoàn toàn mất đi ý thức ở Bất Dạ Thiên mười mấy năm trước, liền gấp đến độ tiến đến ngăn lại bước chân của Ngụy Vô Tiện, vươn tay ý đồ muốn đoạt đi Trần Tình để cho hắn trấn tĩnh chút, lại bị quỷ khí đánh lui.

    Ngụy Anh loạng choạng không thể tin được bị ngã về phía sau, được Giang Trừng đỡ lấy mới phục lại tinh thần, nắm lấy tay của Giang Trừng muốn dẫn hắn rời khỏi.

- Ngươi làm gì?!

    Giang Trừng bị dắt đi lúc đầu không kịp phản ứng, một lúc sau mới hất ra tay của hắn đi trở về lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

- Ngươi không thể trở về, chúng ta phải đi khỏi nơi đây.

- Vì sao?

    Giang Trừng vung vẩy một hồi không thể thoát được tay của Ngụy Anh, nhíu chặt lông mày đang tính lên tiếng hỏi hắn xảy ra chuyện gì. Ngụy Anh thực gấp, bắt lấy hai vai của Giang Trừng nói.

- Hắn lại mất khống chế, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này, nếu không...

- Ngươi nói cái gì?

    Giang Trừng đầy mắt không thể tin mà nhìn chằm chằm vào hắn, Ngụy Anh cũng không biết được tâm tình của Giang Trừng biến hóa, chỉ là kiên nhẫn mà lặp lại một lần.

- Đủ rồi!

    Giang Trừng đẩy ra hắn, trên mặt là phẫn nộ cùng cực độ thất vọng.

- Ngươi nói hắn mất khống chế? Hắn mất không chế ngươi liền kêu ta cùng ngươi chạy để lại hắn ở đây một mình đối phó với Giang Thanh Phong?

- Bằng không thì như thế nào? Ngươi cũng biết rõ hắn nếu như mất khống chế sẽ gây ra chuyện gì, ta không thể để cho hắn tổn thương ngươi.

     Ngụy Anh cũng không muốn mất quá nhiều thời gian để giải thích, chỉ nghĩ dỗ dành một chút Giang Trừng để hắn nhanh rời khỏi chỗ này.

- A Trừng, ngươi nghe ta, ngươi không muốn hắn một người cũng được, ta ở lại. Nhưng ngươi trước tiên rời khỏi nơi này...

     Ngụy Anh lại vươn tay đi kéo Giang Trừng, nhưng hắn tiến một bước, Giang Trừng liền lui một bước, sau lưng của bọn hắn hai luồng quỷ khí bắt đầu đối chọi gay gắt, Ngụy Anh sợ Giang Trừng lại muốn làm ra điều gì sai lầm, nhất thời nôn nóng quát hắn.

- Giang Trừng! Ngươi đừng náo!

- Ngụy Anh.

    Giang Trừng như cũ là cúi đầu để hắn nhìn không ra biểu lộ, một lúc sau người kia ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt lại cố chấp không nghe khuyên bảo, hắn đối với Ngụy Anh nói.

- Ta sẽ không lưu lại ai trong các ngươi ở nơi đây. Hắn nhắm đến là ta, một mình ta là đủ.

    Vừa dứt lời liền triệu ra Tử Điện, trường tiên hóa hình roi trói lại Ngụy Anh lại đem hắn cột vào gốc cây ở gần đó.

    Ngụy Anh bị đập lưng vào thân cây đau kêu ra tiếng, còn không đợi hắn kịp nói cái gì đã thấy Giang Trừng phi kiếm hướng về phía Ngụy Vô Tiện bọn hắn. Ngụy Anh giãy dụa không ngừng lại không có cách nào thoát được, hắn chỉ có thể bất lực mở to mắt nhìn bóng lưng của Giang Trừng. Nhắm mắt lại, là cảnh tượng của mười tám năm trước Ngu phu nhân trói lại bọn hắn đẩy bọn hắn lên thuyền một khắc kia rõ mồn một. Một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, Ngụy Anh yên lặng dựa lưng vào gốc cây, khóc không thành tiếng mà ở trong lòng âm thầm chửi rủa.

     ' Giang Vãn Ngâm, ngươi tốt nhất cho ta sống sót trở về, nếu không cho dù là lên trời xuống địa ngục, ta cũng nhất định phải tìm được kéo ngươi trở lại bên cạnh ta.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro