Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giang tông chủ rõ ràng không đem ngươi để ở trong lòng, chỉ một mực quan tâm đến phần hồn kia của ngươi. Ngụy công tử, ngươi cần gì phải vì hắn mà hi sinh nhiều như vậy?

     Giang Thanh Phong mỉm cười, xoay tròn trong tay nhánh tre, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện.

- Chuyện của bọn ta đâu đến phiên người ngoài như ngươi xía vào.

     Ngụy Vô Tiện hừ lạnh, thả xuống bên môi Trần Tình, ánh mắt lạnh lẽo coi thường.

- A~... đúng thật cũng không phải là chuyện mà ta có thể quản.

     Giang Thanh Phong tiến lên phía trước một bước, hai tay chắp ở sau lưng cúi người một vẻ ngả ngớn cười nói.

- Ta đây chỉ là thấy thương tiếc cho ngươi, ngươi rõ ràng yêu thích hắn như vậy, lo lắng cho hắn đến như thế, hắn vẫn không chút nào bận tâm để ý đến, ngươi thật là... cũng quá thiệt thòi rồi.

     Giang Thanh Phong vừa nói vừa tỏ vẻ xót thương mà thở dài, Ngụy Vô Tiện lại chỉ cảm thấy buồn cười.

- Ngươi đừng có tiếp tục ở đây giả vờ mèo khóc chuột, ta cũng không muốn tốn thời gian vô ích với ngươi.

- Di Lăng Lão Tổ qua nhiên hào sảng khí phách, ta đây trăm nghe không bằng một thấy, nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được ta?

     Giang Thanh Phong không chớp mắt mà nhìn vào người đứng đối diện, Ngụy Vô Tiện ánh mắt sắc mặt như cũ không thay đổi, trong tay lại không tự chủ được siết chặt Trần Tình, lại bị Giang Thanh Phong tinh ý liếc thấy, hắn cười một chút, lại nói tiếp.

- Nếu là ta đoán không lầm, so với Ngụy Anh tên kia mang trong mình hồn phách toàn diện hơn, địa hồn cũng sẽ bắt đầu có xu hướng muốn tiếp cận trở về với cơ thể nguyên gốc, đó cũng là lí do linh hồn ngươi dạo gần đây bất ổn liên tục, không những thế, việc sử dụng Quỷ đạo càng lúc càng khó không chế hơn. Nói cách khác, nếu như ngươi tiếp tục sử dụng thôi thúc oán khí, kết cục của ngươi so với gần 20 năm trước đây cũng liền không khá hơn là bao.

    Cùng với người trước mắt so sánh với, Ngụy Vô Tiện lại hiếm thấy không có thừa nhận cũng không trực tiếp phản bác, bởi vì hắn biết, những lời tên kia vừa nói không phải là không đúng, hắn quả thật cảm nhận được cả trạng thái của thân thể và linh hồn mình không ngừng biến hóa, tuy chỉ là trong chớp mắt bất đồng, lại vẫn khiến cho hắn băn khoăn bất an. Thế nhưng là hắn đã không có thời gian để cẩn thận tìm hiểu rõ nguyên do, người đối diện với hắn thông minh thủ đoạn, lại thành thục quỷ đạo, am hiểu tiên đạo, còn trẻ như vậy đã có thể ngang nhiên ở bên cạnh lừa gạt Giang Trừng ngần ấy năm, quả thật là trong thế gian hiếm thấy nhân tài. Chỉ tiếc là thế cục trêu ngươi, lòng người thay đổi, cuối cùng lại vẫn phải dẫm lên trên vết xe đổ của hắn.

    Nghĩ đến đây Ngụy Vô Tiện không khỏi ở trong lòng âm thầm thở dài, sau đó trong nháy mắt lại thay đổi cái thái độ, cười lạnh mà đối với hắn nói.

- Ta cho dù hiện tại đánh không lại ngươi thì đã thế nào? Ngươi cũng đừng quên ta là Quỷ đạo tổ sư, chỉ việc kéo ngươi cùng ta xuống địa ngục, ta vẫn dư sức làm được.

    Giang Thanh Phong ý cười hơi ngưng, trước sức áp bách uy hiếp của Ngụy Vô Tiện chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ, bâng quơ nói.

- Vậy liền làm phiền Di Lăng Lão Tổ ra tay chỉ giáo.

    Nói rồi nắm chặt nhánh tre ở trên tay, oán khí từ bên trong phát ra khói đen làm cho nó rung động không ngừng, trên thân cũng đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, Giang Thanh Phong một ném xuống đất, nó liền bởi vì không bị chịu kìm hãm mà xoay tròn lăn lộn ở trên mặt đất, cuối cùng gãy nát, giải phóng toàn bộ linh hồn cũng như oán linh ra bên ngoài. Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn cách mình không xa một màn đen giống như địa ngục la hét rít gào, bất tri bất giác nhớ lại ngày tháng ngự tại bên trên bãi tha ma năm đó.

    Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ lại nhìn đến cái cảnh này, hai mươi năm trước đây, nơi đó là hắc ám bao trùm, hắn thần trí mơ hồ cố gắng lưu lại một tia thanh minh chờ một người đến. Hắn không dám chắc chắn, người kia có thể sẽ đến, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không muốn lại nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không còn nhiều tinh lực để quản, hắn chỉ có thể đánh cược, nhất định không được bỏ cuộc, nhất định phải chờ được đến lúc người kia đến. Đến để giết hắn...

- Ngụy Vô Tiện!

    Hắn đã nhớ không rõ ràng lắm khi đó mình có phải hay không đã thật sự mất khống chế, chỉ là hình như lúc đó cũng có người như bây giờ đây đang gọi lại hắn.

- Ngụy Vô Tiện.

    Thanh âm mỗi một lúc một gần, cho đến khi ở đằng sau xuất hiện một lực đạo kéo lấy hắn, sau đó không lưu tình chút nào mà một chưởng đẩy hắn ra khỏi màn oán khí dày đặc vô tận kia.
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro