Chương 21.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Bị một chưởng dùng bảy phần linh lực đánh vào trên người cũng không dễ chịu gì, thậm chí đối với một quỷ tu như Ngụy Vô Tiện lại chịu ảnh hưởng càng lớn, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn lấy lại được thần trí.

     Chịu đựng đau đớn ở trên ngực, ánh mắt cũng bắt đầu khôi phục lại thanh minh, Ngụy Vô Tiện liền vội vã mà từ trên mặt đất bò dậy.

    Trước mắt hắn oán khí không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hơi mỏng một tầng kết giới ngăn cách giữa hai người kia ở bên trong với bên ngoài. Nhìn thoáng qua thực giống một màn sương mông lung thoáng hiện, Ngụy Vô Tiện không biết mình có thể hay không tìm cách vào được, nhưng Giang Trừng đang ở trong đó, hắn không dám đánh cuộc, một chút mạo hiểm cũng không thể.

    Ngụy Vô Tiện hít thở một hồi hòa hoãn lại tâm tình cùng suy nghĩ, sau đó mới định đi đến xem xét tình hình. Lại ngay ở thời khắc hắn xê dịch bước chân, ở trong đầu liền vang lên thanh âm của một người.

- Ngụy Vô Tiện.

    Ai vậy?

- Nếu như nghe thấy được ta, lập tức đi về hướng ngược lại.

    Là giọng của Ngụy Anh?

Ngụy Vô Tiện không hiểu vì cái gì Giang Trừng cùng Ngụy Anh bỗng dưng giữa chừng lại tách ra, càng là ngạc nhiên vì đến tận bây giờ mới nhận ra mình và Ngụy Anh còn có cái khả năng thần giao cách cảm kia.

- Ngươi đang chần chờ cái gì? Còn không nhanh lên?

    Thanh âm của Ngụy Anh lại một lần nữa thúc giục làm Ngụy Vô Tiện cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền thành thành thật thật mà nghe theo hắn đi về hướng ngược lại.

-----------------------------

- Giang Trừng đâu?

     Ngụy Anh căng thẳng nhìn đứng ở trước mặt mình thất thần Ngụy Vô Tiện, hầu như là ngay lập tức bật thốt ra một câu hỏi như vậy.

    Ngụy Vô Tiện không nói, chậm chạp đi đến ngồi xổm xuống muốn giúp hắn giải Tử Điện.

- Đang hỏi ngươi a, điếc sao?

     Ngụy Anh nhìn bộ dáng này của hắn càng là gấp cực, chỉ muốn nhanh một chút nghe được một cái kết quả.

    Nhưng Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không có nói, mắt cũng không nhìn hắn, trầm thấp niệm một câu chú, Tử Điện ngay tức khắc hóa thành chiếc nhẫn, yên vị bọc lấy ngón tay cái của Ngụy Anh.

   Còn đang đắm chìm trong lo lắng về Giang Trừng, Ngụy Anh sau khi nhìn thấy một màn này liền hoàn toàn sững sờ. Hắn run rẩy vươn bàn tay đeo lên Tử Điện của mình ngơ ngẩn một hồi lâu. Bên tai là tiếng cười khẽ của Ngụy Vô Tiện, người kia đứng dậy, xoay người muốn đi.

- Từ khi nào mà....

- Ngụy Anh.

    Ngụy Vô Tiện lên tiếng, hắn xoay lưng lại với Ngụy Anh, Ngụy Anh càng là nhìn không thấy biểu tình của hắn.

- Hắn để cho Tử Điện nhận chúng ta làm chủ, ngay ở cái đêm trước khi chúng ta khởi hành đến nơi đây.

- Ta như thế nào lại....

    Như thế nào lại không biết cái gì cả, đêm hôm đó bọn hắn thật sự có uống chút rượu, hầu như là ngủ say như chết, Giang Trừng đi vào phòng của bọn hắn, người không biết, quỷ không hay. Nếu như không phải Ngụy Vô Tiện nửa đêm mơ mơ hồ hồ muốn đi vệ sinh mà nghe thấy bên tai giọng nói quen thuộc, hắn có lẽ cũng sẽ giống như Ngụy Anh bây giờ, cái gì cũng không biết đến. Giang Trừng là thầm lặng, là che dấu, vẫn luôn là như vậy, bọn hắn biết đến, chỉ là không nhận ra sự hi sinh của người kia đối với chính mình lại lớn lao đến như thế.

    Ngụy Anh xúc động vuốt ve trên tay Tử Điện, nói không nên lời ngay lúc này đây là cái tâm tình gì, chỉ là yên lặng mà nâng niu trân trọng nó.

- Ngụy Anh.

    Hắn nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi hắn. Ngụy Anh ngẩng đầu, nhìn thấy người kia xoay chuyển thân nhìn về phía của mình, khóe mắt là một mảnh ửng hồng, trên mặt lại khó thấy được rạng rỡ, hắn nói.

- Chúng ta hợp hồn đi.

----------------------------------

- Ngươi thật sự muốn làm như vậy?

     Tam Độc thẳng tắp trực chỉ về phía của Giang Thanh Phong, không nói một lời.

- Mặc kệ bọn hắn?

    Trên gương mặt nhợt nhạt của Giang Thanh Phong như cũ mang theo một nụ cười châm chọc. Giang Trừng ở trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh điên cuồng xằng bậy của hai tên kia, nhịn không được khóe môi hơi câu, ánh mắt lại không giấu được trở nên nhu hòa.

' Thật là, không lúc nào bớt lo được.'

    Giang Trừng ở trong lòng khẽ thở dài, ánh mắt trong phút chốc lập tức trở nên ác liệt, lạnh lùng nói.

- Ra tay đi.

     Giang Thanh Phong chỉ cảm thấy cực kỳ vô vị. Hắn luôn luôn ở trong nội tâm của Giang Trừng là người ngoài, là một khách khanh không hơn không kém. Hắn lúc nào cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng của Giang Trừng, nhìn hắn trải qua hết thảy lại không có cách nào hướng hắn vươn tay ra giúp đỡ, chỉ vì Giang Trừng không muốn. Giang Vãn Ngâm hắn, là không thể phá vỡ, càng không có khả năng chấp nhận sự thương hại của người khác. Đem mình giấu kín ở bên trong lớp vỏ bọc rắn chắc, cự tuyệt bất kỳ một người nào muốn đến gần hay chạm vào.

    Thế nhưng là hắn yêu người kia, muốn gần gũi, muốn bảo hộ, muốn ở bên cạnh chia sẻ hết thảy, chưa bao giờ là giả. Cho đến tận bây giờ, hắn cũng không hi vọng sẽ thương tổn đến Giang Trừng. Ở bên cạnh của Giang Trừng không nên là hắn sao? Di Lăng Lão Tổ? Ngụy Vô Tiện? Một tên, hai tên lại hết lần này đến lần khác đứng ở trước mặt của Giang Trừng ra vẻ yếu đuối đáng thương. Giả bộ cái gì chứ? Các ngươi cũng xứng sao? Làm tổn thương Giang Trừng sâu nhất không phải là các ngươi gây ra? Bây giờ lại lấy đâu ra mặt mũi muốn trở về!!

     Giang Thanh Phong bất giác cười to, cười giống như là đang xem được một chuyện thú vị gì. Giang Trừng lại chỉ cảm thấy hắn là cái tên điên, tay phải nắm lấy Tam Độc lại càng thêm dùng sức, cũng không muốn lại ở đây tiêu tốn thời gian với hắn làm cái gì, trực tiếp dẫn kiếm tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro