10. (nụ hôn đầu tiên 🎊🫣)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Thành là một trong những thành trì sát biên giới của Man tộc, lần này giao thương song phương được tổ chức ở Trương Thành, khi man tộc vào thành, họ không còn cần giấy tờ thông qua nữa, nên nhiều thương nhân đổ xô đến đó để buôn bán.

Nhà Hạ rất nhiều sản vật phong phú, nhưng người Man tộc lại rất giỏi về làm ngọc bích, cũng như sản lượng gia súc và bò, cừu, v.v., cũng như là nguồn cung cấp lông thú khổng lồ.

Hạ Hi đến Man quốc sẽ đi qua Trương Thành, ở đó mấy ngày, hắn biết nơi này là một thành trì thịnh vượng, nghe được Sở Lam muốn dẫn hắn tới đó, trong lòng có chút cao hứng .

Người phấn kích nhất chính là Thái Hoàn, cô ở đây đã năm năm, từ một cô bé mười hai tuổi đã trở thành một đóa hoa mười bảy tuổi, mặc dù ở cố thổ cô không có nhiều người thân, nhưng lại nghĩ đến có thể đến Hạ Quốc vẫn rất vui, hưng phấn đến không ngủ được. Cô lấy bộ trang phục nhà Hạ đang muốn thay, lại phát hiện đồ mình mang đến nhỏ quá để mặc, không khỏi có chút oán hận, bĩu môi, không vui nói: “Muội có thể quay về lúc trước không, bây giờ bộ đồ này muội mặc không vừa rồi."

Hạ Hi mỉm cười nói: "Ngươi lúc đó mới mười hai tuổi, tuổi cũng gần bằng Sở Lam. Hiện tại ngươi đã mười bảy tuổi , ngươi đương nhiên không thể mặc vừa bộ quần áo ngươi mặc lúc đó rồi."

Thái Hoàn cắn môi, " Nữ Vương, vậy người cũng định mặc đồ như thế này sao? Không phải muội cảm thấy trang phục ở đây không đẹp, mà là chỉ là hơi dày một chút và màu sắc hoa văn phức tạp. Nhìn nhiều sẽ thấy lạ."

Trang phục man tộc quả thực có chút rườm rà, nhưng Hạ Hi thích. Dù sao thì hắn có dáng người hơi gầy. Không giống như phụ nữ mảnh khảnh, ngực hắn lại phẳng , nếu mặc đồ nữ nhìn cũng lạ thôi. Hạ Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Huệ công chúa trước khi đi cho ta một ít quần áo, ta chưa mặc qua, ngươi có thể mặc thử, có lẽ ngươi có thể mặc vừa." Tuy rằng Thái Hoàn không cao bằng hắn, nhưng nàng chỉ nhỏ hơn nửa cái đầu thôi.

Thái Hoàn nghe xong liền vội vàng đem cái rương chuyển ra ngoài, rương rõ ràng rất nặng, những năm gần đây cô đã có lực mạnh hơn, việc di chuyển nó cũng không khó khăn gì, sau khi mở ra, nàng choáng váng trước những bộ quần áo đẹp đẽ, không khỏi reo hò. ngạc nhiên , nàng nóng lòng muốn lấy hết ra. Nàng mở từng chiếc một ra và khen ngợi: “Thật đẹp , chất liệu lại tốt. Muội chưa bao giờ được mặc chất liệu tốt như vậy. Trang phục mặc dù đã được cất giữ nhiều năm nhưng màu sắc không hề thay đổi.  Xem ra Công chúa Hạ Huệ đối xử rất tốt với người đó."

Hạ Hi nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Huệ hiện lên trong đầu hắn. Thực lòng mà nói, sau khi biết mình sắp thay thế Hạ Huệ hoà thân, hắn đã rất lo lắng. Có chút buồn bực không cam tâm
, nhưng dần dần cũng nghĩ thoáng hơn.
Đây là mệnh của hắn và hắn không thể đổ lỗi cho người khác.

Hạ Hi nói: “ Muội thích cái gì thì lấy đi.” Hạ Huệ đưa cho hắn trang phục của nữ nhi mặc dù rất đẹp , nhưng Hạ Hi lại không thích. Khi còn sống trong cung, ta không mặc trang phục nữ mà luôn mặc như nam nhi, trong lòng ta cũng luôn nghĩ ta là một người đàn ông, chỉ là hơi đặc biệt. Quần phi cũng hy vọng khi ta đi ra ngoài hoàng cung, dù làm buôn bán hay làm nông dân, ta đều phải là người ngay thẳng. Nhưng có lẽ do bản tính nên tính cách của ta hơi yếu đuối, thậm chí còn không bằng muội muội ruột của hắn .

Thái Hoàn hưng phấn nói: “Đa tạ nữ hoàng!”

Khi Sở Lam đi vào, nghe được bên trong chủ nhân cùng nô bộc trò chuyện vui vẻ, liền bước chân chậm lại, cố ý nghe lén một hồi, đáng tiếc tiểu cung nữ lại là người nói ríu rít nãy giờ, còn hoàng hậu của hắn lâu lâu đáp lại một tiếng, nhưng giọng điệu của nàng rất dịu dàng, khiến trái tim hắn nóng lên. Nghe xong vài câu, hắn bước vào hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy, làm các ngươi cao hứng sao?"

Thái Hoàn nhìn thấy hắn, mặt đỏ bừng, cô vô thức lùi lại một bước , hành lễ trước hắn. Cô nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “ Nữ vương ban quần áo cho nô tỳ, nô tỳ vui ạ .”

Sở Lam cũng nhìn thấy trong rương đựng đầy trang phục, liền cầm lấy một bộ nhìn xem, hỏi Hạ Hi. "Quần áo trước đây của ngươi sao?" Hắn lại vuốt ve vải nói:"Tay nghề của nhà Hạ quả thực rất tinh xảo, quần áo còn tốt hơn quần áo của người man rợ chúng ta. Chẳng trách bọn ngươi lại thích chúng hơn."

Giọng điệu của hắn vẫn như bình thường.  Nhưng trong lòng Hạ Hi lại hoảng hốt, nhanh chóng giải thích: “Là vì ngài nói  muốn đưa chúng ta đến Trương Thành nên ta mới đổi quần áo lại, ta nghĩ rằng nếu chúng ta mặc như thế đến đó thì có lẽ sẽ thuận tiện hơn, chứ không hề có nguyên nhân khác ."

Sở Lam nhướng mày nhìn hắn, " Nàng khẩn trương như vậy làm gì, ta có nói gì sao?"

Hạ Hi sửng sốt một chút, khẽ lắc đầu, Sở Lan đột nhiên nói: “Đổi thử bộ khác cho ta xem thử.” hắn lục trong rương một hồi lấy ra một bộ váy màu vàng lông ngỗng,: “ thử cái này đi."

Mệnh lệnh của hắn Hạ Hi không dám làm trái, tiếp nhận bộ trang phục muốn đi vào bên trong thay , mới đi vào, Sở Lam liền theo tiến vào, dọa Hạ Hi sắc mặt đều thay đổi, miễn cưỡng cười nói: “ Sở Lam, ta, ta thay quần áo……”

Không có người ngoài ở đây, Sở Lam liền trở nên tùy ý hơn rất nhiều, hơi có chút ủy khuất nhìn hắn, “Chúng ta là phu thê, ngươi thay quần áo ta không thể xem sao?”
"Không, không phải……” Hạ Hi hoảng sợ, trên lưng đều toát mồ hôi, ta không biết xử trí thế nào nên chỉ đứng đó nắm chặt quần áo. Sở Lam đến gần hơn, cúi đầu nhìn vào mắt ta, cười khúc khích: "Sao vậy? Muốn ta thay cho nàng sao?" Nói xong, hắn đưa tay ra cởi thắt lưng của Hạ Hi, đôi tay rất nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn sờ sờ vài cái liền cởi thắt lưng ra, sau khi cởi thắt lưng ra, chợt nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: “Nói mới nhớ, ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng khỏa thân đó.”

Hạ Hi hoảng sợ đến mức mặt vừa đỏ vừa trắng , tứ chi hắn cứng đờ, nhìn thấy áo khoác sắp bị cởi ra, hắn mạnh dạn lùi về phía sau một bước, nắm lấy tay Sở Lam, cười gượng nói: “Sở Lam, ngươi là vương, sao ta có thể để cho ngươi thay quần áo cho ta chứ? Ta tự làm được.” ta giả vờ cất quần áo đi. Lúc thiếu niên nằm trên giường, ta tránh xa Sở Lam một khoảng, quay lưng về phía hắn, cởi áo khoác ra. Ta vẫn mặc áo trong và quần dài, nhanh chóng mặc chiếc váy màu vàng lông ngỗng vào, run rẩy mặc vào, cố gắng thắt nút thắt lưng sao cho lỏng nhất có thể, điều chỉnh lại vẻ mặt trước khi quay người lại. đứng dậy nói: “Sở Lam, ta mặc xong rồi.”

Hắn đã lâu không mặc trang phục mùa hạ, không biết mặc vào sẽ có tác dụng gì, khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Lam, ta nhận thấy có gì đó không ổn trong mắt hắn.

Như là nhìn đến ngây người rồi.

Hạ Hi sửng sốt một lát, dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, mặt ta dần đỏ lên, ta bất an cúi đầu nhìn mình, bất đắc dĩ hỏi: "Sở Lam, làm sao vậy?"

Sở Lam nói: "Đẹp quá." Hắn bước tới, cậu thiếu niên mười bảy tuổi đã cao hơn Hạ Hi, thậm chí vai cũng rộng hơn, cậu không còn là giống như trước đây phải ngước lên nữa , thậm chí khí chất của hắn còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần. Hạ Hi ở gần như vậy, Hạ Hi không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhưng ta cũng không dám trốn tránh, hắn nắm lấy tay ta, nhìn hắn tiến gần hơn, nói :“ Nàng vẫn đẹp như lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng vậy, Hạ Nhi. ta thích nàng như thế này."

Hai má Hạ Hi nóng bừng, ta không biết phải phản ứng như thế nào trước ánh mắt của hắn. Sở Lam tiến lại gần ta, cố ý cúi xuống, chóp mũi chạm vào ta, sau đó không nhịn được hôn lên môi ta.

Hai người không biết trong một năm qua đã làm điều này bao nhiêu lần, Sở Lam mỗi đêm đều hôn ta, nhiều nhất đến ba mươi bốn mươi lần trong một đêm, đến khi hắn cương cứng liền dừng lại, hắn thường hỏi tại sao hai người đã làm nhiều như vậy mà vẫn chưa có con. Sau đó Hạ Hi sẽ giả vờ không hiểu và an ủi hắn. Nhưng những hành động như vậy còn lâu mới khiến thiếu niên hài lòng, hắn luôn cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó cần được trút bỏ mà không biết làm cách nào để trút bỏ.

Lúc này, khi hắn áp đôi môi mềm mại của mình vào môi ta, bụng dưới Sở Lam lại bắt đầu nóng lên, nơi bí mật lại một lần nữa trải qua quá trình từ mềm đến cứng, thậm chí trở nên cứng đến mức phát đau. Sở Lam nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của ta, không khỏi hôn ta lần nữa, lần này môi hắn dừng lại lâu hơn một chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ,  thậm chí còn nảy ra ý tưởng cắn Hạ Hi một miếng...

Hạ Hi chú ý đến hơi thở của hắn thay đổi, hô hấp trở nên hỗn loạn, trong mắt đầy nước, ta thấp giọng nói: "Sở Lam, bây giờ vẫn đang là ban ngày."

Sở Lam ôm eo ta không cho ta trốn thoát khỏi hắn , nhưng lại cố tình giữ khoảng cách với phần thân dưới của mình, vì hắn có chút xấu hổ khi để Hạ Hi chú ý đến nơi kỳ lạ của mình, mặc dù nơi đó luôn muốn được gần gũi hơn với nữ hoàng của mình. Sở Lam nhìn lông mi thon dài cùng đôi môi của ta, lẩm bẩm nói: “Ban ngày không quan trọng, ban ngày cũng không có quy định không được sinh hài tử, ta còn muốn hôn nữa . " Hắn hôn lên môi Hạ Hi, liền ngay cả ma sát mạnh lên môi cũng không thể làm dịu đi cảm giác bồn chồn khô nóng trong cơ thể hắn. Lần này hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn vào môi Hạ Hi.

Sau khi cắn xong, hắn lại phát hiện ra một niềm vui không tên khác, như thể làm như vậy có thể tỏa ra một chút nhiệt, hắn dường như cảm thấy mình có thể tiến sâu hơn. Hắn không đành lòng cắn vào môi Hạ Hi, chỉ có thể dùng hết sức chịu đựng, nghiến răng hoặc cắn nó, sau khi quay đi quay lại vô số lần, Hạ Hi không thể chịu đựng được nữa, ta mở môi ra. Vô thức lè lưỡi tới môi thiếu niên, nhẹ nhàng liếm liếm. ( Aaa tui nghĩ là tại công hôn đơn thuần là đè lên môi thui nên là công đè hoài chà qua chà lại thì môi thụ bị nhột nên thụ muốn liếm môi mik á mà dính ổng tại môi hai người đang dính nhau mà)

Sở Lam vẫn luôn chống cự không cắn hắn, nhưng khi hắn liếm qua, toàn thân thiếu niên như bị sét đánh, một cảm giác khoái cảm run rẩy từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu khiến hắn sung sướng phải mở mắt ra.

Hạ Hi cũng mở to mắt, nhận ra mình đã làm gì thì bắt đầu hối hận, vừa định lùi lại thì Sở Lam thô bạo túm lấy gáy hắn, lè lưỡi liếm môi hắn.

"Ưm..." Khoái cảm mãnh liệt từ nơi thân mật lan ra, toàn thân Hạ Hi mềm nhũn, gần như không đứng vững được nữa. Hắn yếu ớt nhắm mắt lại, chịu đựng sự liếm láp mãnh liệt của người thiếu niên. Khi lưỡi hắn vụng về quấn lấy lưỡi ta, ta cũng nhịn không được bắt đầu đáp lại.

Đây là nụ hôn thực sự đầu tiên giữa hai người.

Hôn lưỡi so với hôn đơn giản cảm giác còn tốt hơn vô số lần, Sở Lam cuối cùng cũng tìm được lối thoát, hắn dùng sức  mà không thành thạo quấn lấy miệng Hạ Hi, hắn liếm môi , vòm miệng và răng của Hạ Hi, hắn thích quấn lấy lưỡi hơn. Khi nếm thử chất lỏng trong miệng, vị Vương trẻ cảm thấy như đã nhận được một chút rượu ngon, hắn nuốt một cách đói khát rồi lại đòi thêm nhiều lần.

Nụ hôn kéo dài cho đến khi Hạ Hi muốn nghẹt thở mới kết thúc. Mặt cả hai người đều đỏ bừng, một người có đôi mắt ngượng ngùng, người còn lại có đôi mắt nóng bỏng. Sở Lam nhìn chằm chằm Hạ Hi, đột nhiên hỏi: "Kỳ thật có phải hay không yêu cần phải làm như vậy, ngươi mới có thể sinh cho ta bảo bảo?" Oaoaedit ❤️
Edit tuổi tác mà t lú lun vậy là công với Thái Hoàn cùng tuổi. Chương này hay xỉu ( tác giả viết hay chứ không phải khen t đâu 🤣🤣)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro