11. (Dừng chân ở đây)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hi đương nhiên sẽ không thể cho hắn đáp án, Sở Lam tựa hồ cảm thấy chính mình đã nói đúng rồi, ánh mắt nóng bỏng rơi vào đôi môi đỏ mọng của Hạ Hi. Môi của Hạ Hi rất đẹp, hơi nhỏ, đỏ mọng, ẩm ướt, ở giữa còn có môi châu, khi nàng mím lại trông rất đàn hồi, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Sở Lam đột nhiên hối hận vì sao đến bây giờ hắn mới phát hiện ra , hắn không nhịn được cắn một miếng.

Hắn nghiện hôn rồi, đêm đó hắn không nhịn được mà ôm lấy Hạ Hi không ngừng hôn lên môi cậu, lưỡi xuyên vào trong miệng cậu, không ngừng khuấy động chất lỏng trong miệng, khiến nước bọt quá nhiều chảy ra từ khóe miệng. Hắn nhanh chóng liếm hết chúng vào miệng. Toàn thân Hạ Hi nóng bừng vì nụ hôn của hắn, dưới giữa đùi ta lần đầu tiên ướt át đến thế, ta chỉ có thể chịu đựng bám chặt vào ga trải giường, không dám cử động nhiều. Nhưng thiếu niên rõ ràng không thể kiềm chế được bản thân, thậm chí còn cảm thấy mình đang uống thuốc độc để giải khát, sau khi hôn ta, hắn còn muốn nhiều hơn, nhưng hắn vẫn không hiểu "muốn" là như thế nào.

Người man tộc về độ cởi mở thực ra không bằng nhà Hạ trong chuyện chăn gối.

Sáng hôm sau, Hạ Hi bị mút đến môi sưng tấy, nhìn có chút bĩu môi, sau đó nhìn về phía Sở Lam, Sở Lam có cảm giác như mình đang được cầu hôn môi, bụng dưới hưng phấn nóng lên, dương vật cương lên. cương cứng không thể kiểm soát, hắn cảm thấy khó chịu đến mức không biết phải làm sao.

Hạ Hi giả vờ như không phát hiện ra điều gì kỳ lạ ở hắn, cố gắng hết sức bình tĩnh thay quần áo, buộc tóc cho hắn, cùng hắn ăn sáng rồi đưa hắn ra ngoài. Sở Lam có vẻ có chút không muốn rời đi, cúi đầu nhìn ta, thấy xung quanh không còn ai nữa, hắn đột nhiên nói: " Nàng lại hôn ta một cái."

Hạ Hi sắc mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn ngẩng đầu chạm vào môi hắn, môi chạm môi cọ vào nhau một lúc rồi mới tách ra, Sở Lam rõ ràng còn có chút suy nghĩ chưa nói xong, liền ghé vào tai ta nói: " Buổi tối chờ ta về."

Hạ Hi sợ hãi , hắn cảm thấy ngày đó sẽ không còn bao lâu nữa sẽ đến.

Sở Lam nói hắn muốn đưa ta đến Trương Thành, Hạ Hi ban đầu tưởng rằng họ sẽ đi cùng quân đội, nhưng trước ngày khởi hành một ngày, ta phát hiện ra rằng họ sẽ cải trang thành một đoàn lữ hành đến Trương Thành. Sau khi Hạ Hi biết được chuyện này, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là: "Chuyện này sao có thể bảo đảm an toàn của người?" Sở Lam là một quốc vương, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn ám sát hắn, nếu thân phận của hắn bị bại lộ, nhất định sẽ có nguy hiểm.

Sở Lam nói: "Thị vệ cũng sẽ cải trang lẻn vào thành, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hạ Hi thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng không có phản đối. Sở Lam bỗng nhiên nói: "Hạ nhi, ngươi có thể cho ta xem thử quần áo của nhà Hạ ,trước đây ngươi mặc loại trang phục nào? Ta muốn xem."

"Ta..." Hạ Hi do dự một lát, nhưng cuối cùng mở miệng trả lời, anh hỏi: "Ta có nam trang, Sở Lam, ta có thể mặc nam trang đi cùng ngài không?" ta thật sự không thể mặc váy nữ, luôn cảm thấy không thoải mái, ngược lại quần áo của nam nữ Man tộc cũng không có khác biệt gì nhiều. Bên ngoài là áo choàng bên trong là quần áo bình thường nên hắn cũng không từ chối.

Sở Lam kinh ngạc nói: " Nàng còn có quần áo của nam? Ta từng nghe nói có một số nữ nhi của Hạ Quốc thích ăn mặc như nam nhi đi dạo trên đường , cho nên ngươi mới có hứng thú như vậy sao? Ta cũng muốn nhìn xem đó." Hạ Hi mặc nam trang đi ra, hắn sửng sốt một lát😮. Hạ Hi thật xinh đẹp, mặc nam trang càng đẹp trai hơn, so với nữ trang càng thích hợp, Sở Lam nhìn ta hồi lâu không nói gì.

Hạ Hi cảm thấy rất bất an, cho rằng mình mặc kỳ quái khác thường, đang muốn cắn răng xưng thứ tội, nhưng Sở Lam đã đưa tay ôm lấy hắn, kéo hắn vào trong lòng, cười nói: " Hạ nhi của ta nàng đẹp quá, nên mặc gì đây? Nàng mặc gì cũng đều đẹp."

Ngày hôm sau, họ lặng lẽ xuất phát từ cổng thành phía nam, không chỉ có ngựa mà còn có lạc đà và xe ngựa đi cùng.

Hạ Hi và Thái Hoàn đi xe ngựa. Sở Lam đang cưỡi một con ngựa đen, cả người trông đầy khí phách và đẹp trai. Xe ngựa hơi xóc, Hạ Hi không thoải mái, bụng cồn cào, khó chịu đến mức chỉ có thể nhắm mắt nằm trong góc, tuy nhiên, Thái Hoàn trông rất thích nghi, vui vẻ vén một tấm rèm nhỏ nhìn ra ngoài. Hắn không biết cô ấy đang nhìn cái gì càng nhìn một cách thích thú, trên gò má hiện lên một vệt ửng hồng. ( Tui cũng không biết bả thấy gì lun)

Họ phải mất ba ngày đi đường để đến Trương Thành, ban ngày đi ,ban đêm vào một quán trọ nghỉ lại. Bởi vì trong chợ buôn bán quan hệ hợp tác lẫn nhau nhiều,nên trên con đường chính lượng người qua lại rất đông đúc, quán trọ gần như chật kín, đến ngày thứ ba của chuyến đi, không có một quán trọ nào còn trống. Sở Lam ẩn danh đi tuần tra, đương nhiên không thể sử dụng quyền lợi của mình, cũng không muốn gây ra quá nhiều ồn ào nên nhờ đội trưởng hỏi xem xung quanh có nơi nào cho họ ở không, nếu không có nơi nào cho họ ở, bọn hắn sẽ ngủ ngoài rừng một đêm. Người đứng đầu tới hỏi, khi quay lại thì nói: " thiếu gia, ông chủ nói nếu không thiếu tiền thì có thể ở cuối phòng trấn phía tây tên là Mạn Nguyên Xuân."
Sở Lam hỏi. Tò mò: "Mạn Nguyên Xuân là nơi nào?"

Thủ lĩnh do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Là kỹ viện."

Phương Bắc Man Tộc không có kỹ viện, nữ nhi rất ít lựa chọn con đường đó . Dù có chọn chăng nữa, họ cũng sẽ không làm ở đó mãi mãi, sau đó sẽ giống như một người du mục lang thang khắp nơi. Man quốc cũng quy định cấm bán dâm, hơn nữa nơi này nằm ở biên giới giữa hai nước, mấy năm trước ở đây là lãnh thổ của nhà Hạ, người Hạ cũng nhiều thời gian ngắn cũng không thể thích ứng được với quy định của Man tộc, cho nên có người đã bí mật mở một cửa tiệm như vậy.

Sở Lam cau mày, hắn còn trẻ, có chút tò mò, thực sự không muốn Hạ Hi ngủ nơi rừng rú hoang dã nên, nói: "Đi xem một thử chút đi."
Trên trấn nhỏ rất náo nhiệt và đông đúc. Trước cửa Mạn Nguyên Xuân lúc bọn họ đến rất yên ắng, trước cửa chỉ treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trong sân nhìn bình thường, nếu không có người dẫn đường, hắn còn tưởng đó là một gia đình bình thường.

Người cầm đầu theo lệnh của Sở Lam gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra một khe hở, một người đàn ông có ria mép thò đầu ra ngoài, nhìn quanh, dùng ngôn ngữ man tộc hỏi: " khách quý từ đâu đến ?"

Người cầm đầu cũng bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Man , nói được vài câu, lão bá có ria mép mở cửa mời bọn họ vào. Có người đầu tiên dắt ngựa cùng lạc đà đi tới hậu viện, Sở Lam, Hạ Hi, Thái Hoàn cũng mặc đồ nam, đi theo tên Ria Mép đi vào trong, đi qua mấy cổng viện, bên trong có ánh đèn rực rỡ và vô số bóng người rất náo nhiệt.

Hạ Hi cũng có chút kinh ngạc, hắn không biết nơi này là nơi nào, nhưng nhìn thấy nơi này bố trí lại cảm thấy thân thiện, bởi vì phong cách trong sân đều dựa trên hoa văn của nhà Hạ. Một lúc sau, một người phụ nữ ăn mặc hở hang khoảng ba mươi tuổi bước tới, vẫy quạt, đưa mắt nhìn đám người rồi hỏi: "Các quan khách tới ở lại đây sao?" cô gái có lý do đến thăm. Cô che miệng cười, nói đùa: " Ngài không phải người của quan phủ đâu phải không?"

Người lãnh đạo nhanh chóng nói: "Đương nhiên là không."

Người phụ nữ lười biếng xắn tay áo xuống, "Vậy thì đi theo ta, có phòng, nhưng tiền sẽ đắt hơn. Các ngài muốn bao nhiêu phòng? Nếu các ngài nghe thấy tiếng động nào đó vào ban đêm, thì đừng phàn nàn. Các cô nương của chúng ta có việc phải làm. Nếu các ngài cảm thấy nóng quá, ngài có thể kêu một cô nương tới hầu hạ. Chúng tôi đây có rất nhiều cô nương rất xinh đẹp , giọng nói ngọt ngào, vòng eo thon gọn khi bước đi giống như một con rắn nước vậy, Thái Hoàn nhìn thấy mặt đỏ bừng, cô lo lắng nắm lấy vạt áo của Hạ Hi, trốn ở phía sau hắn.

Bọn họ không đi qua đại sảnh mà dẫn thẳng vào một dãy phòng ở phía sau, phòng cánh có ba tầng, quả thực có rất nhiều phòng, thủ lĩnh yêu cầu mười phòng, đương nhiên là đưa phòng tốt nhất cho Sở Lam và Hạ Hi .Thái Hoàn là con gái nhiều bất tiện nên sống ở một phòng riêng. Thái Hoàn hiển nhiên là sợ hãi, nàng thầm cầu xin Hạ Hi: " Nữ Vương , để muội ở cùng người được không? Muội có thể ngủ dưới đất, nơi này nhìn không đứng đắn lắm, muội sợ..."

Hạ Hi An ủi cô, hắn nói: "Các thị vệ của chúng ta ở hai phòng bên cạnh muội, rất an toàn, muội đừng sợ." Tất nhiên, hắn không thể đồng ý để Thái Hoàn ở trong phòng cũng hắn, nếu không thì phu quân của hắn chắc chắn sẽ không vui. Mặc dù Sở Lam tính tình tốt, không hề độc ác, nhưng nếu chọc giận hắn, không có gì đảm bảo hắn sẽ ra bất kỳ mệnh lệnh bốc đồng nào, chẳng hạn như kéo người ra ngoài chặt đầu chẳng hạn...

Thái Hoàn mím môi, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Nàng quay lại và đi về phòng. Hạ Hi theo Sở Lam vào căn phòng tối nay họ sẽ ngủ, vừa mở cửa ra, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc bên trong.

Hạ Hi nghẹn ngào ho khan vài tiếng, lão ria mép thắp đèn, cười nói: "Hai người vào đi, đây là phòng tốt nhất ở đây, thường là chỗ ngủ của các hoa khôi ở đây. Hôm nay cô ấy sẽ ra ngoài cùng khách không quay trở lại. Dù cô ấy ở đây nhưng giường rất sạch sẽ, đừng lo lắng." Trong phòng quả thực khá sạch sẽ, chỉ là mùi hương trong phòng khá nồng đậm . Sở Lam hiển nhiên có chút xa lạ với cách trang trí của nhà Hạ, đặc biệt là khi nhìn thấy tấm rèm mỏng màu đỏ thẫm , hắn không khỏi đưa tay lên sờ ,khen ngợi: "Thật mềm mại."

Lão ria mép hiểu ý rời đi, quay trở lại ta nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hạ Hi chú ý đến trong phòng có một bàn trang điểm có rất nhiều hộp son phấn, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Sở Lam, đây là nơi nào?"Sở Lam nhìn chằm chằm hắn, cười nói: "Đây là kỹ viện." ."

Hạ Hi sửng sốt một lúc, rất nhanh trên mặt hắn phủ lên một tầng xấu hổ, hắn thì thầm với giọng bối rối: "Sao, sao chàng có thể ở một nơi như vậy ... " Dù sao hắn ta cũng đến từ hoàng tộc , hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới sẽ đến loại địa phương hạ lưu này, chứ đừng nói là lưu lại.

Sở Lam nói: "Còn tốt hơn là ngủ ở trong rừng sâu hoang dã. Dù sao cũng chỉ là ngủ ban đêm một giấc thôi, ở đâu cũng có sao đâu đúng không ?"

Hạ Hi chỉ có thể nói: "Ừ" một tiếng.

Bọn họ đã ăn tối xong, sau khi người hầu đã xong việc. Đi lấy nước tắm rửa, Sở Lam cởi áo khoác, nằm xuống giường trước, sau đó vén nửa chăn lên, đầy mong đợi nhìn Hạ Hi: "Hạ nhi, lại đây."

Hạ Hi cả người cứng đờ, chậm rãi đi tới, thổi tắt nến rồi leo lên giường. Trong phòng tối om, Hạ Hi ở bên giường, Sở Lam đã nắm lấy cổ tay anh, hận không thể kéo ta vào lòng, hôn lên môi ta.

"Ư..." Kể từ khi Sở Lam hôn lưỡi, hai người mỗi ngày hôn nhau rất nhiều lần, càng hôn càng không thể dừng lại, dường như họ cần phải làm nhiều hơn nữa. Sở Lam học rất nhanh, kỹ năng hôn của hắn từ ban đầu còn ngây thơ đã chuyển thành quen thuộc, thiếu niên đã có thể chọn ra điểm nhạy cảm của ta để kích thích. Hai người hôn nhau rất lâu, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng hôn nhau, Hạ Hi nhịn không được, hơi lùi ra xa, nhỏ giọng nói: "Sở Lam , ngài ổn chưa? Ngày mai còn phải đi sớm."

Sở Lam phát ra một tiếng "ừm" nghèn nghẹn, cắn môi thêm vài cái, nhưng lại cố ý tránh đi phần thân dưới của mình. Cả hai người đều cảm thấy vô cùng nóng bức, hơi thở có chút hỗn loạn, cả hai đều đang cố gắng chịu đựng. Trong bóng tối rất yên tĩnh, đột nhiên có tiếng rên rỉ từ phòng bên cạnh, phá vỡ sự yên tĩnh.

Tiếng rên rỉ vô cùng nhão nhẹt, giống như mèo kêu mùa xuân, lưỡi câu tựa như có lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tim, khiến người ta vừa ngứa vừa khát. Hạ Hi gần như lập tức hiểu được âm thanh đó là gì, toàn thân lập tức căng thẳng, nhưng Sở Lam lại tò mò đi tới nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nhi, sao lại có người hét lên?"

Mặt Hạ Hi đỏ bừng, hơi thở của ta càng trở nên hỗn loạn , ta không biết giải thích như thế nào. Thì Sở Lam đã đứng dậy: "Chẳng lẽ có người gây án? Ta đi xem thử." Nói xong, không đợi Hạ Hi ngăn cản, hắn lặng lẽ nhảy xuống giường, lặng lẽ mở cửa sổ, di chuyển cơ thể một cách linh hoạt đã lên tới mái nhà. Oaoaedit ❤️

Từ đây anh công đã hết vô tri.🤣🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro