9. (An ủi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư Quần phi chỉ viết cho Hạ Hi là thân thể bà gần đây có chút không tốt lắm, những lời này cũng là viết ở cuối thư, thoạt nhìn chữ viết có hơi nghệch ngoạc, chỉ là Hạ Hi nhìn quen rồi cách viết của mẫu thân rồi, trên thư vẫn là cách viết đó , nhưng nét chữ có phần phù phiếm và thỉnh thoảng Có chút vặn vẹo, còn có một chút run rẩy cùng lê lết. Hạ Hi từ trước đến nay luôn thận trọng, trong lòng liền cảm thấy không ổn, nghĩ đến bệnh tình mẫu thân chắc chắn không giống như bà nói như đơn giản nhẹ nhàng như vậy, quả nhiên, trong thư Hạ Huệ viết, câu đầu tiên đã ghi là mẫu thân hắn bệnh chết rồi.

Hạ Huệ còn cẩn thận ghi lại ngày tháng bà mất, chuyện này đã xảy ra vào ba tháng trước.

Hạ Hi ngã xuống đất, nước mắt rơi xuống như hạt trân châu vỡ nát, gần như trên gò má đều bị nước mắt làm ướt. Thái Hoàn chưa bao giờ thấy hắn khóc qua, cho dù là lúc mới đến đây, nàng cũng không nhịn được mà khóc, nhưng Hạ Hi vẫn bình tĩnh, sẽ an ủi nàng, nhưng bây giờ ngài ấy lại khóc thảm thiết như vậy, Thái Hoàn không khỏi buồn bã, nàng lo lắng nhưng chỉ có thể bất lực từ ngồi bên cạnh an ủi khuyên nhủ.

Sở Lam đón sứ thần trở về , trong tay còn cầm hai món đồ , vui vẻ đi về phòng, mong sớm được gặp Hạ Hi, vừa đến gần tẩm cung, đúng lúc nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thái Hoàn, hắn trong lòng cả kinh, , sau khi nhìn thấy Hạ Hi đang khóc, vẻ mặt hoang mang, dùng giọng nghiêm khắc nói với Thái Hoàn: "Chuyện gì vậy? Tại sao nữ Vương lại khóc?" Thái Hoàn sỡ hãi khi nhìn thấy mặt hắn ở phía sau,mắt đỏ bừng lên vì kìm nén, nhất thời không nói nên lời, Hạ Hi nhanh chóng tỉnh táo lại , lung tung lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nở nụ cười với thiếu niên mỉm cười bất đắc dĩ, " Đại vương ngài đã trở về."

Sở Lam nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của anh, hắn tiến lại gần như quỳ xuống , giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, "Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?"

Ta lắc đầu và thì thầm: "Không có gì, chỉ là ta khi nhìn thấy những đồ vật ở quê hương có chút thương cảm..." Ta đang muốn giấu những lá thư nằm rải rác trên mặt đất vào, nhưng Sở Lam đã để ý tới, vươn tay nhặt lên, đọc một lần, hắn đã biết rõ ngọn nguồn, nói: " Thì ra là ... Hạ Nhi, ngươi đừng quá đau buồn. .."

Hạ Hi cảm nhận được Sở Lam muốn an ủi chính mình, kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Từ sau khi biết tin, ta đã khá sốc và buồn đau nhưng nước mắt đã ngừng chảy, ta không còn sức lực để làm bất cứ điều gì, thậm chí còn không có cảm giác thèm ăn , ăn ít hơn một nửa so với ngày thường . Hắn vốn đã gầy bây giờ lại càng gầy yếu hơn, cằm thon và vòng eo cũng thon gọn hơn. Thái Hoàn thấy vậy liền lo lắng, dùng mọi biện pháp dỗ dành hắn ăn thêm, thấy hắn ngồi thẫn thờ ở vườn rau, nàng cầm hộp bánh ngọt Hạ Huệ công chúa đưa tới cho hắn, nói: "vương hậu, buổi trưa người chưa ăn gì, có đói không? Người còn chưa nếm thử hoa quả Huệ công chúa đưa đến nữa, người có muốn ăn thử không? Bánh quy này cũng ngon lắm, thơm quá." Hạ Hi ánh mắt trống rỗng. Hắn liếc nhìn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta không đói, ngươi ăn đi."
Thái Hoàn lo lắng nói: "Làm sao có thể như vậy? Đây là đồ ăn Huệ công chúa đưa đến cho người! Nói đến đây , Công chúa Hạ Huệ đối với người thật không tồi, con gửi đến cho người rất nhiều đồ ăn ngon, nhiều sách mới, quần áo nữa..."

Hạ Hi liền ngắt lời cô, nói: "Quần áo là mẫu thân ta gửi , ta nhận ra tay nghề của bà ấy, muội ra ngoài đi." Lúc này Thái Hoàn mới ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại, một lúc sau mới đáng thương nói: " Vương hậu, ngài nên ăn một ít đi, nếu tiếp tục như vậy sẽ sinh bệnh đó. Đến lúc đó, đại vương cũng sẽ lo lắng cho người, mà ta, ta cũng sẽ lo lắng cho người." Nàng nói với đôi mắt đau xót, không khỏi rơi nước mắt.

Hạ Hi đưa tay sờ đầu cô, ấm áp nói: "Nhưng bây giờ ta thực sự không đói, muội có thể tự ăn, có lẽ vài ngày nữa ta sẽ ổn thôi." Thái Hoàn khụt khịt rồi đóng nắp hộp lại, "Vậy muội cũng không ăn, khi nào người muốn ăn muội sẽ đưa đến." Nàng cầm hộp rời đi, đôi mắt Hạ Hi trống rỗng nhìn về phía trước , trong lòng cảm thấy bối rối và mờ mịt, như thể hắn không thể nghĩ nổi chuyện gì. Không biết qua bao lâu, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là Thái Hoàn trở về, liền nói: "Thái Hoàn, cho ta ngồi một mình lát nữa đi."

Âm thanh Sở Lam vang lên, "Gió nổi lên rồi. Ngồi đây như vậy không sợ cảm lạnh sao?" Hạ Hi sửng sốt một lát, hoảng sợ ngẩng đầu lên, vô thức muốn quỳ xuống, lại chống cự được, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc hỏi: " Tại sao ngài lại ở đây? Lúc này người không phải còn xử lý quốc sự sao?"

Sở Lam nói: "Ta còn có một người cữu cữu tốt mà, cho nên tạm thời không cần xử lý quốc sự." Trong giọng điệu mang theo giễu cợt, khóe miệng hơi nhếch lên😏, Hạ Hi hiểu tại sao ngài ấy lại nói như vậy. Sở Lam mặc dù đã lên ngôi nhưng đến nay hắn vẫn chưa có thực sự được nắm quyền, quyền lực gần như đều nằm trong tay người cữu cữu của hắn.

Sau khi Sở Lam nói xong lời này, giọng điệu và sắc mặt của hắn nhanh chóng trở lại sắc mặt ban đầu, thậm chí còn dịu dàng hơn, "Ta lo lắng cho nàng nên mới đến gặp nàng." Hắn thật sự nhìn chằm chằm ta với ánh mắt nóng bỏng, nhìn từ trên mặt như muốn nhìn thấu ta, Hạ Hi vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Lúc này hắn mới phát hiện Sở Lam kỳ thật cao hơn hắn một ít, hắn nhìn đối phương từ cúi đầu chuyển sang nhìn ngang bằng, hiện tại hắn thật sự cần phải ngước lên nhìn.

Sở Lam nhìn chằm chằm hắn thật lâu sau, đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một cái đồ vật tới, lại ra vẻ thần bí dùng tay bao bọc lấy, cười nhạt nói: " Thời điểm chiến thắng Tang Tang Mộc( chắc là anh đẹp trai ngày đầu đi rước thụ lúc về man tộc) trở về, mang theo rất nhiều đồ vật của hạ triều , còn có chút thứ hoa quả ta chưa bao giờ ăn qua , mỗi loại ta đều nếm một chút, ta cảm thấy cái này ăn ngon nhất , cho nên để lại cho ngươi , mấy ngày trước đây vốn dĩ liền nghĩ cho ngươi, nhưng mấy ngày đó nàng tâm tình không tốt. Nàng ngửi mùi hương xem, nhìn xem có thể đoán ra là cái gì."

Hắn đem tay giơ lên mũi của Hạ Hi , Hạ Hi thực mau ngửi thấy được một cổ nồng đậm lại có chút mùi hương quen thuộc, Sở Lam nói: "Đoán được sao?" Hắn lại nở nụ cười, "Nàng nếu có thể đoán được, ta liền mang nàng đi tới một nơi rất đẹp chơi."

Hạ Hi vốn dĩ cũng không có tâm tình cùng hắn đoán đồ , nhưng nhìn hắn rõ ràng là bộ dáng thật tâm muốn dùng phương thức này an ủi mình, cũng không đành lòng đi ngược lại ý tốt của hắn, nói: "Là quả xoài có phải hay không?"

Sở Lam nở nụ cười, " Đúng rồi, Hi Nhi thật là lợi hại." Hắn đem lòng bàn tay mở ra, nằm ở trong lòng bàn tay hắn đích xác thật là một quả quả xoài. Địa bàn Man tộc không có trái cây như vậy, loại trái cây này chỉ có phía nam mới có thể gieo trồng, đến Vương thành Hạ triều cũng không có, hoàng đế muốn ăn đều là được binh lính cưỡi ngựa đem về, cực kỳ trân quý. Loại trái cây này từ phương nam đến thành Hạ triều , lại đến phía Tây Bắc địa giới, đã trải qua không biết là bao nhiêu thời gian, da đều có chút nhăn nheo, nhưng là mùi hương vẫn như cũ nồng đậm, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
( Quả xoài nhỏ dữ z hả một tay anh công nắm hết lun 🥭 )🥹

Hạ Hi nói: "Hương thơm của nó rất đặc biệt, ta có thể nhận ra được. Sở Lam, ta đã ăn rồi, ngươi chính mình ăn đi."

Sở Lam kẽ cười nói: "Ta muốn cùng nàng ăn." Hắn nói xong liền muốn dùng tay lột vỏ xoài, Hạ Hi vội vàng nói: "Ta làm cho, đừng làm bẩn tay." Ta cầm lấy quả xoài, từ từ và cẩn thận gọt vỏ, để lộ quả vàng bên trong rồi nhấc lên. Để nó lên đến môi Sở Lam, Sở Lam cắn một miếng nhỏ, nói: "ngươi ăn phần còn lại đi."

Hạ Hi từ chối, để hắn cắn thêm mấy miếng nữa, sau đó mới từ từ ăn nốt phần còn lại. Sở Lam tựa hồ rất thích nhìn động tác ăn tao nhã của Hạ Hi, mỗi lần đều nhìn chăm chú, đột nhiên nói: "Khi ta đánh hạ được nhà Hạ, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi những loại trái cây như thế này, còn có ta sẽ cho người hái những trái tươi mới nhất."

Hạ Hi nghe vậy, trong lòng run lên, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."

Sở Lan vẫn luôn chú ý tới biểu tình của ta, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Hi, hắn không khỏi cau mày 😩hỏi. : " Ngươi không thích à? Hay là ngươi không muốn ta làm vậy?" Hắn chợt có chút xấu hổ buồn bực, nói :" Ngươi là người Hạ, ngươi luôn cho rằng mình là người Hạ nên mới không muốn ta tấn công cố thổ(quê hương cũ) của ngươi đúng không?"

Hạ Hi giật mình và mở to mắt nhìn hắn, trong mắt hoảng sợ. Sau khi do dự một lúc, cuối cùng ta thì thầm: "Ta, ta chỉ không muốn bất kỳ cuộc chiến nào xảy ra ... Chiến tranh quá tàn khốc, sẽ có quá nhiều người chết. . . "

Sở Lam hừ mũi nói: "Chỉ cần có người thì sẽ có đánh nhau. Đây là chuyện bình thường. Huống chi, cho dù ta không muốn đánh với nhà Hạ, chẳng lẽ nhà Hạ cũng sẽ không muốn đánh sao? Ta? Nếu bọn họ chủ động gây chiến, ngươi sẽ làm gì? Chẳng lẽ ngươi định chạy đi phản bội ta? "Hắn vẫn còn trẻ con, càng nghĩ càng thấy khó chịu: "Chúng ta đánh kẻ phản bội lâu như vậy là vì có Hạ Quốc đứng sau lưng hắn. Được sự ủng hộ của nhà Hạ, hoàng đế nhà Hạ đã dám can thiệp vào chuyện này. Chuyện nội bộ của chúng ta, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng với hắn! Hạ Nhi, ngươi là nữ hoàng của ta. Nếu muốn cùng ta sinh con, ngươi sẽ không bao giờ được phản bội ta. Nếu đã lấy ta, mạng sống của ngươi sẽ bị ràng buộc bởi với của ta. Nếu ta thắng được thiên hạ, ngươi sẽ là người đứng bên cạnh ta. Nếu ta thất bại, ngươi sẽ cùng ta cùng nhau xuống địa ngục! "

Người thiếu niên nói với giọng sắc bén. Ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, lạnh lùng như thanh đại đao đeo bên hông, cảnh tượng đó khiến lưng Hạ Hi lạnh buốt, toàn thân cứng đờ. Một lúc sau, hắn mới thấp giọng nói: "Ta, ta sẽ không có ý định phản bội ngài..."

Sở Lam nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, còn có bị dọa đến môi run rẩy , một chút lửa giận lập tức bình ổn xuống dưới. Hắn nắm lấy lòng bàn tay Hạ Hi đang đổ mồ , hướng lại gần bên má hắn hôn một cái, ngữ khí ôn hòa rất nhiều, "Là ta dọa đến ngươi sao, lòng ta khó chịu, cho nên nói lời hơi nặng, xin lỗi ngươi."

Hạ Hi không ngờ tới hắn thực sự xin lỗi chính mình, và ta lại càng hoảng sợ hơn, thụ động nhận lấy nụ hôn của hắn. Sở Lam ôm ta vào lòng, ôm thật chặt, vùi mặt vào một bên cổ ta, như đang ôm chặt thứ gì đó. Hạ Hi chậm rãi thả lỏng người, ý thức được điều gì đó, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sở Lam, chẳng lẽ là có người làm cho ngài không vui sao?"

Sở Lam ngơ ngác nói: "Ừ." và thì thầm: "Ta bây giờ không có quyền hành gì cả. Ta chỉ là một cái thùng rỗng. Dù ta có bao nhiêu tham vọng, tất cả đều chỉ là lời nói suông. "

Hạ Hi biết rằng hắn đang nói cữu cữu của hắn cũng là cữu cữu của mình,người đã giáng cho thiếu niên một đã kích lớn. Nhìn thấy vẻ mặt hắn mất mát như vậy, trong lòng ta cuối cùng cũng dịu lại, nỗi đau trong lòng cũng tiêu tan đi một chút, ta nhẹ nhàng nói: " Từ từ tới." ta đổi chủ đề, "Không phải ngài nói muốn dẫn ta đi chơi sao? Ngài dẫn ta đi đâu vậy?"

Sở Lam quả nhiên rất nhanh đã thoát ra khỏi tâm trạng buồn bực đó, hắn nhìn Hạ Hi với nụ cười rạng rỡ trên môi, "Ta sẽ dẫn nàng đến Trương Thành vài ngày." Oaoaedit ❤️

Thấy bộ này mới ra nội dung cũng giống ít ít dễ thương lém 🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro