8. ( Hôn nhau là sẽ có thai )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi trước cũng nghĩ nắm tay là có bầu vô tri thật sự 🥹

Hơi thở Hạ Hi hơi loạn, trong mắt không giấu được sự hoảng sợ. Khi quay lại thấy thiếu niên đã cao bằng mình, hắn có chút sợ hãi. Sở Lam có lẽ uống nhiều rượu, rất say, hắn không để ý đến vẻ mặt của ta, hắn hơi loạng choạng bước tới, gần như lao vào vòng tay của Hạ Hi, ta nhanh chóng đỡ hắn lại ngửi thấy mùi rượu trên người hắn nên ta dìu hắn ra chiếc ghế bên ngoài,và nói: "Ta lấy cho ngài một ly trà nhé."

Sở Lam khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của ta, Hạ Hi bưng một bát trà tới, muốn đưa cho hắn, nhưng Sở Lam không nhận lấy, ta liền đút hắn uống hết nửa bát , sau đó thiếu niên nhìn ta với đôi mắt mơ hồ và nói: "Ta mang rất nhiều thứ về cho ngươi, ngươi đã thấy chưa?"

Hạ Hi nói: "Ta đã thấy rồi, cảm ơn ngài."

Sở Lam nhận lời cảm ơn, cười vui vẻ hỏi: "Thích không?"

Hạ Hi nói: "Ta thích lắm."

Sở Lam càng cao hứng đưa tay nắm lấy tay hắn, Hạ Hi đặt bát trà xuống, để hắn nắm tay. Khi hai người lần đầu tiên nắm tay nhau, tay Sở Lam nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, nhưng bây giờ lại lớn hơn tay hắn một chút, rõ ràng thiếu niên vẫn còn là nhỏ, nhưng vì lúc nào cũng cầm đao nên lòng bàn tay của hắn trở nên to hơn. Bàn tay chai sạn, còn có rất nhiều vết sẹo nhỏ, không giống như hoàng tộc nhà Hạ, ngay cả bàn tay của đàn ông cũng mảnh khảnh, mềm mại, trắng nõn, nhìn như chưa hề làm gì cả. Bàn tay của Hạ Hi cũng rất đẹp, mỗi ngón tay đều thon dài như búp sen, sờ vào có cảm giác mềm mại. Sở Lam hiển nhiên rất thích ta, hắn ôm ta sờ soạng hồi lâu, thân thể nặng nề như muốn dựa hết vào ta, Hạ Hi hoảng sợ không dám nhúc nhích, Sở Lam tựa đầu vào bụng hắn, cọ cọ ở đó, toàn thân Hạ Hi căng cứng.

Giọng nói Sở Lam có chút mơ hồ, hắn đã qua thời kỳ biến đổi giọng nói, không còn là giọng nói của một đứa trẻ nữa mà là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, hắn nói: "Đã lâu không gặp, ta vốn tưởng rằng những tên phản tặc đó thực sự sẽ đầu hàng sớm thôi. Nhưng lại không ngờ có thể chống cự lâu như vậy, thành trì của chúng không thể giữ được trong thời gian dài, nhưng mãi đến tháng trước bọn ta mới tiến vào và đánh bại được chúng. Ta phải gọi ông ta là gì nhỉ ? Chắc là đường thúc ( chú họ) Ông ta không chịu đầu hàng, khi thấy quân ta đông hơn sẽ lập tức giết ông ta. Ông ta liền giết hết con của mình rồi tự sát. Hừ, ông ta có thể được coi là một anh hùng dũng cảm. "

Hạ Hi không hiểu những chuyện này. Sau khi hắn nghe vậy cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ngài say quá à? Ngài có muốn ngủ không? Ta, ta lấy cho ngài chút nước nóng." Hắn muốn bước đi rồi quay lại, nhưng Sở Lam không chịu buông tay hắn ra, mà dụi vào bụng ta, nói: " Hạ Nhi, nàng thơm quá."

Hạ Hi cảm thấy mình đâu có mùi gì thơm, dù sao thì hắn cũng sẽ không phấn thơm lên người trừ khi cần thiết. Nhưng mà được khen, mặt ta đỏ bừng, nhưng cơ thể lại càng căng thẳng hơn, đè nén sự lo lắng, ta thì thầm: "Ta rửa mặt cho ngài được không?" Sở Lam ngước mắt nhìn ta, vẻ mặt say khướt ửng đỏ , lông mày và ánh mắt hơi nhíu lại 😠, ánh mắt nóng rực khiến hắn cảm thấy bất an. Một lúc lâu, sau đó từ trong cổ họng thiếu niên nói "Ừm" rồi buông tay hắn ra.

Hạ Hi thở phào nhẹ nhõm.

Đổ nước nóng, dùng khăn lau mặt lau tay cho đối phương như thường lệ, cởi giày và tất, rửa chân cho hắn rồi dỗ hắn lên giường, lưng Hạ Hi có chút ẩm ướt. Sở Lam càng lớn, trong lòng càng lo lắng sợ hãi, sợ bí mật của mình sẽ bị bại lộ, nhưng lại phải dùng hết sức lực để đối mặt.

Ta luôn cảm thấy nếu mình có thể sống sót được một ngày thì lại tính thêm một ngày.

Đổ nước xong, Hạ Hi thổi nến ở bên ngoài rồi đi vào trong, khi đến gần giường, hắn nhận ra Sở Lam vẫn còn thức, mắt vẫn mở, ánh mắt luôn nhìn hắn. Hạ Hi giật mình, không giấu được vẻ hoảng sợ trên mặt😧, giọng nói có chút run rẩy: "Sao, sao ngài còn chưa ngủ?"

Sở Lam ngồi dậy nắm lấy tay hắn, kéo hắn nằm xuống bên cạnh.Hạ Hi thấy vậy, cũng ôm chặt lấy hắn, hắn cũng ôm lấy ta, trong giọng nói có chút ngượng ngùng : "Hôm nay mẫu thân nói với ta rằng mẫu thân muốn nàng cùng ta sinh một đứa con đi." hắn run rẩy trong hoảng loạn. Phản ứng của hắn có chút kịch liệt, Sở Lam nhìn ra được, lập tức cau mày 😡 nhìn chằm chằm hắn, " nàng không thích sao?"

Hạ Hi cứng họng ngay lập tức, chậm rãi quay đầu đón ánh mắt Sở Lam, mím môi
: "Ta không có không thích..." ta nhắm mắt lại, như thể đã quyết định điều gì đó, nhẹ nhàng nói: " Đại vương , ta, ta thực ra có một chuyện..."

Khi hắn còn chưa nói xong, Sở Lam đã tỏ ra bất mãn, ngắt lời anh, " Không được gọi ta như vậy, gọi tên ta đi."

Hạ Hi liền khó xử gọi một tiếng "Sở Lam", đang định nói tiếp thì Sở Lam lại nói: " Ngươi biết làm sao để có con không?"

Ngữ khí của thiếu niên có chút chờ đợi, còn Hạ Hi thì lo lắng đến mức hơi thở có chút rối loạn. Hắn đương nhiên biết cách làm, trước khi thành thân hắn đã được dạy bảo rất kỹ càng, ngay cả trong của hồi môn mang theo cũng có một cuốn xuân cung đồ (tranh người lớn) nhưng được hắn giấu kín rồi. Hạ Hi có chút không biết sao ,nên nói dối: "Ta, ta cũng không hiểu lắm..."

Sở Lam tựa hồ hiểu được hắn, nói :" Ngươi chưa từng gả cho người khác, không hiểu cũng là chuyện bình thường ta dạy nàng!" Thiếu niên tiến lại gần hơn, ta có chút lo lắng, hắn rõ ràng cũng có chút khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ánh mắt nóng lòng muốn thử .

Lòng bàn tay của Hạ Hi do lo sợ mà ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim càng lúc càng dồn dập, ta không hiểu tại sao người thiếu niên trước mặt lại không nghe thấy, ta mở to mắt nhìn tiểu phu quân đang càng ngày càng gần. Bây giờ ta như miếng thịt trên thớt vậy, ta đã từ bỏ sự phản kháng . Để tiểu phu quân của mình thích làm gì thì làm . Chờ không biết bao lâu, chóp mũi Sở Lam cơ hồ đã chạm vào mũi của ta, hơi thở của hai người hòa vào nhau, nóng bỏng và hỗn loạn, sau một cái chớp mắt, Sở Lam nhẹ nhàng hôn lên môi ta một cái.🫣 "Chụt"

Tuy chỉ hôn nhẹ nhàng nhưng vẫn phát ra một chút tiếng động, hai người mặt đỏ bừng vì kinh ngạc, có chút vội vàng tách nhau ra😖. Một lúc sau, Sở Lam có vẻ hài lòng nhưng cũng có chút do dự, nói:" làm như vậy chắc là sẽ mang thai rồi đó?"

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của Hạ Hi, nuốt nước bọt rồi hỏi: "ngươi có muốn sinh nhiều con hơn không hay là hôn thêm nhiều cái nữa ?"

Hạ Hi cảm thấy mình khẩn trương tới mức muốn ngất đi rồi, nhưng lại vì mấy từ này cứu vớt, hôn? Có con? Chẳng lẽ trong suy nghĩ người thiếu niên này căn bản không hiểu giao hợp thực sự là gì. Mà chỉ nghĩ rằng hôn là đủ rồi?

Tại sao ngài ấy lại... ngây thơ đến như vậy chứ?

Sở Lam lại ôm ta, tựa hồ rất cảm động, hỏi: "ta có thể hôn ngươi thêm mấy cái nữa được không? Hôn một cái thôi mà cũng có con được à? Nếu nhiều con đến mức không nhét vừa vào bụng thì phải làm sao?" 🤣
[ Cười chết toy]

Hạ Hi nhịn không được đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Có lẽ... không phải đâu..."
( Chắc là nhịn cười í)

Sở Lam hai mắt sáng lên, nói: "Vậy ta hôn ngươi thêm nhiều lần nữa đi." Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của Hạ Hi, đầy mong chờ. Hắn hưng phấn chồm tới, trịnh trọng áp môi mình vào môi ta. Dừng một lúc, như không nỡ rời đi, còn xoa xoa môi ta. Khi tách ra, lại không khỏi hôn ta lần nữa, hắn thực sự đã hôn ta liên tục hơn chục lần rồi.😮‍💨

Thân thể xếp chồng lên nhau nóng lên, Hạ Hi để ý tới thanh niên sắp đến gần, nên hơi tránh né, nhẹ giọng nói: "Đủ rồi..."

Sắc mặt Sở Lam có chút bất đắc dĩ, duỗi lưỡi ra liếm môi một cái, nói, "Như vậy đã đủ chưa?"

Hạ Hi xấu hổ kéo chăn che cằm, nhỏ giọng nói: "Ta, ta cũng không biết, nhưng chắc là đủ rồi... Nếu không để ngày mai rồi hôn ."

Sở Lam lại nằm xuống, hai người đều có chút ngượng ngùng, nhất thời không nói nên lời. Một lúc sau, Sở Lam khó chịu cử động cơ thể, thay vì đến gần Hạ Hi thì hắn lại lui vào bên trong giường. Tựa như là đang giấu giếm điều gì, nói :"Vậy thì đi ngủ đi."

Hạ Hi lại thở phào nhẹ nhõm, "Được."

Sở Lam tựa hồ tin rằng nếu hắn hôn ta sẽ có thai , cho nên cứ vài ngày hắn lại sờ bụng Hạ Hi xem nó có bự lên chút nào không, khi cảm thấy nó vẫn bằng phẳng, hắn không hề thất vọng mà còn vui mừng vì cảm thấy mình có thể "làm chuyện có con" vào ban đêm. Thiếu niên thực sự rất thích hôn Hạ Hi, mỗi lần đi ngủ đều rất mong chờ, sau khi Hạ Hi vào giường sẽ tiến tới hôn cậu, nhưng thông thường sau khi hôn cậu hơn chục lần, hắn ta sẽ dừng lại. Sau đó vội vàng quay người lại và đi ngủ.

Ban đầu Hạ Hi không biết nguyên nhân tại sao hắn lại cứ hành động như vậy , do hắn vô ý có một lần đùi hai người chạm vào nhau ta vươn hơi cao lỡ chạm vào dương vật của hắn, mới phát hiện ra hắn cứng rồi.🫥

Lúc chiến tranh với Tây Man Quốc, Sở Lam rất ít ở lại Ngọc Đô, sau đó cũng không cho Hạ Hi tắm rửa cho hắn, cho nên Hạ Hi không biết cơ thể của hắn phát triển như thế nào, bây giờ ta mới biết được phu quân hắn thực sự đã trưởng thành. Hạ Hi cảm thấy thật có lỗi, nếu là người bình thường thì lúc này ta đã có thể thật sự quan hệ được với phu quân của mình, thay vì lừa dối để thiếu niên thậm chí còn không hiểu "cương cứng" là gì, hắn sẽ cảm thấy kỳ lạ và quái dị làm sao đối mặt được."

Nhưng vì bảo vệ mạng sống của mình, Hạ Hi chỉ có thể ích kỷ giả vờ như không biết chuyện này.🥺

Sau khi phía tây Tây Man được thu về, Sở Lam thực sự bận rộn đến không có thời gian, vào mùa đông, hắn phái sứ giả đến nhà Hạ để thương lượng trao đổi đồ vật với nhà Hạ. Biên giới hai nước chưa bao giờ hòa bình, triều đại nhà Hạ sản vật phong phú, ngoại trừ một số thứ, hoàn toàn tự cung tự cấp, không giống như man tộc, rất nhiều thứ không thể tự mình sản xuất được, nhưng lại cần thiết trong cuộc sống. cho nên bọn họ chỉ có thể mua từ Hạ Triều, có khi Hạ Siêu ( tên vua nha) còn không bán, bọn họ liền phải cướp đi. Thế là chiến tranh lớn nhỏ bắt đầu xảy ra, hiệp ước hòa bình ký tháng trước ký có thể sẽ mất hiệu lực vào tháng sau, đặc biệt là trong mấy năm đánh phía tây Tây Man, biên giới liên tục xảy ra chiến tranh, thẳng đến tháng Giêng năm nay hai nước mới ký hiệp ước đình chiến. Việc trao đổi đồ vật của hai nước mãi đến mùa hè năm thứ hai mới được thực hiện, khi sứ thần trở về, ông ta mang về rất nhiều lễ vật của hoàng đế nhà Hạ, trong đó có chiếc rương là do Công chúa Huệ tặng cho Hạ Hi.

Hạ Hi cũng có chút kinh ngạc khi thị vệ mang vào, chiếc rương trông rất nặng, không biết bên trong là gì, bên ngoài không có khóa, nhưng có dán giấy ở trên . Thái Hoàn xé giấy niêm phong mở rương ra. Chiếc rương rất đầy, phía trên là một bộ quần áo còn có 2 bức thư, Hạ Hi nhìn thấy chữ viết trên đó, ngạc nhiên nói: "Đây là thư của mẫu thân ta." Hắn chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy. Không kìm chế được biểu cảm trên mặt , hắn nhanh chóng mở lá thư ra đọc, khi đọc từng dòng nụ cười trên mặt càng lúc càng cứng lại , đọc xong, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, Thái Hoàn lo lắng hỏi: " Vương hậu, ngài làm sao vậy?"

Hạ Hi lắc đầu, mở thư của Hạ Huệ ra đọc xong câu đầu tiên, hắn không khỏi thét lên một tiếng cảm thán trong cổ họng . . , cả người bất lực ngã xuống đất. Thái Hoàn hoàn toàn bị hắn dọa sợ, sau khi hỏi một hồi, Hạ Hi mới tuyệt vọng nói: "Thái Hoàn, mẫu thân ta... Bà ấy.....đã qua đời..." Oaoaedit ❤️

Hơi vội nên sai sót bỏ qua cho toy nha đi ngủ đây 🌻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro