Chương 7: Tựa như tim đèn nguội lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hảo cảm y đối bà ta từ lúc đầu đã quy về số không tròn trĩnh, đệ đệ muội muội gì lại càng ít tiếp xúc.

Ngoài phụ thân nay đã xuống suối vàng từ lâu, thì Mặc Huyền Dao cũng coi như là người thân duy nhất của y trên cõi đời này, nên vì thế Trương Ân y từ lâu đã tự nhủ với lòng, nhất định phải bằng mọi giá mà chiếu cố hắn cho thật tốt. 

Huyền Dao càng đáng thương hơn y gấp nhiều lần, từ nhỏ đã sống trong điều kiện thiếu thốn tình cảm. Mẹ thì không biết mặt danh tự tục xưng là gì, cha thì đi đi về về phần lớn đều đóng cọc ở vùng biên cương khổ nẻo. Gặp nhau chả được bao nhiêu lần nói chuyện thì lại càng ít, có khi phải đếm trên bàn ngón tay.

Toàn quyền nuôi dưỡng hắn đều giao cho một vài nhũ mẫu lẫn ân sự thân tín định đoạt.

Có lẽ trong cái rủi cũng có cái may khi hắn lớn lên trong sự hờ hững, thiếu thốn tình cảm từ cả hai bật thân sinh phụng dưỡng trên đời nhưng không đúc kết hình thành lên một con người lãnh cảm hay phản loạn chống đối khó gần.

Vẫn là một Huyền Dao có cảm xúc, biết nói biết cười biết giận biết hờn vu vơ hay là đôi khi mè nheo làm nũng với y muốn cái này muốn có được cái kia. Không được thì lại lăn lộn đủ kiểu tính xấu không ai bằng, rốt cuộc sau bao lần y cũng phải dơ tay đầu hàng mà thuận theo hắn.

Nhưng cũng có lúc hắn trầm tĩnh không nói tiếng nào, dương như là không đặt bất kỳ ai vào trong tầm mắt. Suy nghĩ vẩn vơ nhìn vô định thứ gì đó mà không ai hiểu thấu được... 

Kể cả có là y.

Sau này hai người bị triệu vào cung để bồi các vi vương tử cùng học ở Việt Trì Ninh Điện. Đó là những chuỗi ngày bắt đầu ươm mầm lên dần thứ tình cảm cấm kị, cho hắn cái gì gọi là hy vọng để rồi bị chính nó dập tắt không thương tiết. Như ngọn đèn dầu còn cháy rực đột nhiên bị người ngang nhiên thôi bay đi, thứ còn lại chỉ còn làn hơi mỏng hòa vào cùng không khí.

Hờ hệch đến vô hồn. 

Tim đèn không có thứ gì để mà sưởi ấm, cứ thế cũng dần lạnh đi tựa như linh hồn hắn bị rút ra vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro