Chương 8: Chỉ mong con đủ ăn đủ mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Huyền Dao, hắn coi trọng và khao khát có một gia đình nhỏ cho riêng mình lớn hơn những người bình thường khác gấp bao nhiêu lần. Nhưng trớ trêu thay lão thiên lại không toại nguyện cho niềm mong ước tưởng chừng nhỏ nhoi của hắn.

Vì hắn đã yêu người không nên yêu, trao tấm chân tình cho nhầm người.

Nhưng cũng còn may, lão thiên cũng không nhẫn tâm đơn nổi không cho hắn thứ gì, ít nhất A Dao hắn đang có thứ gọi là 'giọt máu tình thân quý giá' nối liền thân thể tiếp thêm sức mạnh cho riêng mình. Dù không mấy trọn vẹn nhưng cũng đủ để chữa lành, tạm thời xoa dịu từng vết thương chí mạng mà hắn đã phải chịu. 

Hắn coi trọng giữ gìn bao nhiêu thì y cũng phải trân trọng lẽ sống của huynh đệ mình gấp bấy nhiêu lần.

Huyền Dao đáng thương mà y xem như đệ đệ chỉ còn sót lại niềm an ủi cuối cùng này mà thôi, vì thế y nhất quyết không cho phép lão thiên hay bất cứ ai thương tổn hắn thêm một lần nào nữa. 

Trương Ân móc trong túi ra một bịt lớn khô thịt, mở ra đưa cho hắn một miếng to, mình thì cũng tùy tiện bỏ vào miệng vài mảnh vụn nhỏ mà nhai. Bên hông cũng để sẵn một túi nước vì hắn mà chuẩn bị khi khát, hầu hạ chu đáo.

Y nhìn người nào đó ổn định rồi mới hỏi, thăm dò sắc mặt hắn: "A Dao, kế tiếp đây ngươi tính phải làm gì bây giờ? Chuyện đi lưu đày lần này tên hoàng đế kia cũng đã phát lệnh rồi, không thể vãn hồi được nữa..."

Lời nói y hơi khựng lại, trong đầu đầy những suy tính ẩn hiện dưới đáy mắt.

"Ngươi lại đang như vậy, vừa không thể trở về kinh đô chính vừa không thể sống trong cổng thành lân cận thuộc sự quản chế của hắn ta." Nói đến đây Trương Ân còn cảm thấy đau lòng thay cho huynh đệ của mình vì sự phũ phàng đến vô tình của người nọ, làm y tức muốn mệnh. 

Cuối cùng cũng không nhịn được bất bình lên tiếng: "Hà cớ gì phải dồn ép ngươi vào đường tuyệt lộ như vậy cơ chứ? Thật không ra gì mà!!!"

Trương Ân vừa nói bộ mặt liền hiện lên vẻ chán ghét phỉ nhổ không thôi, thầm oán chửi cẩu hoàng đế đáng chết kia cả vạn lần cũng không đủ xã giận. Hắn nghe vậy cũng không phản ứng lại, chỉ lặng lẽ ăn thịt khô trong tay để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. 

Nghĩ thầm trong lòng:

- Quan tâm làm gì với cái con người kia cơ chứ? Hắn với y kể từ giây phút đó đã định sẵn là đường ai người ấy đi rồi. Việc bây giờ của hắn cốt lõi bây giờ là chiếu cố thật tốt cho hài nhi trong bụng.

- Hắn thì sao cũng được nhưng bé thì phải có đủ cái ăn cái mặt, chi ít là không bị đói mà tỉnh bị rét mà run.

Đó là mục tiêu duy nhất của hắn bây giờ.

- Còn lại, tất cả đều không quan trọng nữa.

Page này mình thành lâp để đăng các truyện của tui (đa phần là caoh TRÁNG THỤ MỸ CÔNG), các nàng hãy ghé ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro