Chương 9: Đứa nhỏ sẽ "chết."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng, còn tội danh và hình phạt mà người đó dành cho hắn, thì phải làm sao đây? Thảnh thơi một thời gian xém chút nữa hắn đã quên mất mục đích ban đầu của chuyến đi này là gì rồi.

Nếu bị lưu đày với tội danh phản quốc, cuộc sống của hắn sẽ trở nên cơ cực bần hàn hơn lưu dân gắp nhiều lần. Chẳng những thiếu ăn thiếu mặc mà cả thời tiết vùng cực bắc cũng sẽ chống lại hắn, mùa đông thì lạnh thấu xương mùa hè thì nóng như đổ lửa, khắc nghiệt đến cùng cực. Đến cái mạng của bản thân cũng khó lòng mà giữ được nói chi đến việc hài nhi trong bụng.

Chỉ cần một đến hai ngày thôi con của hắn sẽ tùy thời mà gặp nguy hiểm. Tỉ lệ hắn sinh non là rất cao, cứ nghĩ đến việc hài nhi yếu ớt của mình sẽ không chịu nổi mà rời bỏ người cha là hắn là tim cứ như siết lại từng đợt, đau đớn hơn là cái chết. Hắn không muốn hắn tuyệt đối không muốn, con đường này, sẽ dẫn hắn tới cái chết không xa.

Tay Huyền Dao run lẩy bẩy, mắt trợn trừng mà tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào có đứa nhỏ và hắn cùng nhau sống nương tựa. Tay đánh rơi miếng thịt khô lúc nào không hay, không mẩy may chần chờ hắn từ trên ghế phóng xuống đất bất chấp cơ thể không khỏe mà quỳ xuống đối với người trước mặt. Thần sắc kinh hoàng, nước mắt không biên biết từ lúc nào đã rơi lã chã xuống dưới nền sỏi cát, cỏ cây.

Nắm lấy vạt áo Trương Ân, bỏ qua cơn đau loáng thoáng trong bụng từng đợt mà cầu xin.

Trương Ân thì càng kinh sợ không thôi, nói quỳ là quỳ không đợi y kịp phản ứng đã tự mình hành động rồi, đúng là khiến người trở tay không kịp mà. Muốn đỡ hắn lên ghế có gì từ từ nói, nhưng nói hay dỗ thế nào cũng không lay chuyển được một chút tâm tình đã hỏng bét của người nọ..Học ai mà cứng đầu thế không biết.

Ngươi càng làm vậy, ta càng đau lòng a.

Y thở dài nườm nượp, đành cùng ngồi xổm xuống đỡ lấy thắt lưng Huyền Dao thay hắn lau nước mắt lâu bao nhiêu lần cũng không hết. Nhìn sơ thôi cũng đoán được bảy tám phần suy nghĩ của A Dao, đứa ngốc này chỉ biết suy diễn chuyện không đâu.

Tinh thần của hắn như đang trên bờ tuyệt vọng, lấp bắp thỉnh cầu trong nước mắt.

"Trương Ân coi như ngươi thương tình chúng ta là bạn tri kỷ nối khố nhau từ nhỏ mà bỏ qua ta, ta... ta có thai... Ha... k.hông thể, không thể đi nơi đó được..."

"Ngươi bình tĩnh có gì từ từ nói, không được sao?"

Y muốn trấn an nhưng hắn nhất quyết lắc đầu nức nở như chỉ còn một cọng cỏ cứu mạng là y:

"Không được, ta biết là ta mặt dày yêu cầu quá đáng, nhưng... nhưng nếu ta đi lưu dịch chắc chắn đứa con tội nghiệp này của ta, chắc chắn sẽ không giữ được". Thấy hắn càng hoảng loạn mất khống chế, Trương Ân hết cách đành hằng giọng lớn tiếng quát.

"Huyền Dao, ngươi nhìn ta, nghe ta nói đã."

Page này mình thành lâp để đăng các truyện của tui (đa phần là caoh TRÁNG THỤ MỸ CÔNG), các nàng hãy ghé ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro