Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George có thể cảm thấy răng kề vào cổ, hơi thở nóng hổi phả vào cổ áo. Anh rưng rưng khóc và cố vùng vẫy, cố thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của alpha. "Này! Cậu đang làm gì vậy, Alex, chuyện này không vui chút nào. Cậu thả tôi ra đi ..." Với mỗi từ, giọng anh lại càng yếu đi.

Alex chưa bao giờ bắt nạt anh, cũng chưa bao giờ làm gì ác ý với anh. Vì thế George không hiểu tại sao cậu ta lại làm... bất kể việc cậu ta đang làm lúc này là gì, nó rất khác thường.

Từ từ, George nhận thấy có điều gì đó rất thú tính, rất bản năng trong ánh mắt của Alex, điều gì đó khiến George cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và buộc phải phục tùng và muốn quỳ xuống. "Alex...? Cậu có ổn không?" Anh hỏi, giọng lí nhí nhỏ nhẹ. Gần như giọng của một đứa trẻ đang bồn chồn trước sự tàn bạo bộc phát của cha mẹ mình.

Alex lại nghiêng người, đè George lên bàn bằng sức nặng của mình. Cậu ngửi sâu mùi hương của anh và George không thể ngăn mình thở hổn hển. "Thật ngọt ngào." Alex lẩm bẩm. Sau đó, răng của cậu cắm vào cổ họng George, đủ mạnh để chảy máu. Điều đó đủ gây sốc để khiến George vùng vẫy mạnh mẽ hơn nữa.

Anh cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và alpha, đôi mắt anh đảo quanh, điên cuồng tìm lối thoát. Anh cảm thấy mất phương hướng, bối rối, hoảng loạn. Ngay khi mắt anh nhìn thấy cánh cửa phụ, anh dùng hết sức lực để lao về phía đó. George biết rằng lý luận với Alex giờ phút này là hoàn toàn vô nghĩa.

Có điều gì đó... không ổn với alpha, mặc dù anh không hoàn toàn chắc chắn đó là gì. Anh chỉ biết rằng mình cần phải ra khỏi đây. Anh vừa đến sát cửa, gần như chạm đến tự do thì có một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo anh và kéo anh trở lại.

Anh vùng vẫy giữa vòng tay như gọng sắt, để rồi nhanh chóng bị ấn xuống sàn. Đầu anh va xuống đất, dẫn đến một cơn choáng tràn qua các giác quan. Mọi thứ đều đau đớn và chao đảo.

Alex ngay lập tức áp sát anh, George thậm chí còn không có cơ hội để kêu lên trước khi cậu nắm lấy áo sơ mi của anh và xé tan nát. Alex chồm người tới và ôm lấy một bên ngực của anh, răng cậu cắm sâu vào làn da nhạy cảm.

"Suỵt, omega ngoan. Anh ngọt ngào quá, George, hãy tiếp tục ngọt ngào cho tôi nhé." Alex thì thầm vào tai anh, nhưng gần như là những tiếng gầm gừ. Hoang dã! Sự hoang dã của Alex khiến George bồn chồn và tất cả những gì anh có thể làm là rùng mình khi núm vú của anh cứng lại dưới sự đụng chạm của Alex.

"Dừng lại..." George thì thầm, cảm thấy sợ hãi tột độ. Anh không biết tại sao Alex lại hành động như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ ... Alex thường nhìn anh chằm chằm, nhưng cậu chưa bao giờ tỏ ra là một kẻ bắt nạt hay loại người sẽ làm điều này.

George vẫn cố vùng vẫy một chút, khiến Alex gầm gừ, thô bạo cắn vào cổ họng anh cho đến khi anh chịu nằm yên. Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng George khi Alex túm lấy quần anh và kéo xuống với một lực đủ mạnh để xé rách đường may.

George khóc và lại bắt đầu đá chân tay loạn xạ. Và kết quả của sự cố gắng đó là răng của Alex lại kề cổ anh. Lần này, cậu cắn xuống, xé nát tuyến liên kết của anh.

Sau đó mọi thứ bắt đầu thay đổi. Trí óc của George thậm chí còn mờ ảo hơn và chất nhờn bắt đầu rỉ ra khỏi lỗ sau của anh, nhiệt độ bắt đầu nóng lên. Tất cả diễn ra ngay trên sàn lớp học bỏ hoang với một alpha trong trạng thái hoang dã. Anh bật ra một tiếng nức nở, "K-không... cậu đã làm gì với tôi vậy?" Tiếng thút thít ngày càng tuyệt vọng.

Alex hôn vào cổ anh, liếm sạch máu khỏi vết cắn. "Ngọt quá. Vẫn luôn nghĩ rằng anh rất đáng yêu. Bây giờ anh là của tôi rồi." cậu nói. Mọi thứ thật quá sức tiếp nhận của George. Điều tiếp theo mà anh biết là những ngón tay của Alex đang tách lỗ sau của anh ra - buộc anh phải phơi bày hoàn toàn trước mặt alpha.

Anh cảm thấy rất nóng, chất nhờn omega chảy ra ngày một nhiều, rỉ xuống đùi anh từng dòng. Chuyện như thế này không nên xảy ra, anh đang dùng thuốc ức chế - thứ đáng lẽ ra phải ngăn anh khỏi động dục. Lẽ ra không nên thu hút một alpha nào đó cắn anh ... mọi thứ thật vô lý.

"C-cậu đang làm gì với tôi vậy?" Anh hỏi, giọng anh như một lời thì thầm tuyệt vọng.

"Tôi sẽ thắt nút anh." Alex càu nhàu, gần như phớt lờ nỗi đau của George. George rên rỉ, tâm trí anh xung đột với cơ thể. "Tôi sẽ lấp đầy anh." Alex lẩm bẩm. George lắc đầu, nhưng Alex không để ý đến anh vì ngay sau đó, con cặc của cậu đã xâm phạm lối vào của George.

George dừng thở khi lỗ sau của anh bị kéo căng ra một cách tàn nhẫn, chuyển động của Alex chậm rãi nhưng kiên quyết. George không thể nào ngờ được rằng mình sắp bị thắt nút lần đầu trong đời ngay trên sàn nhà bẩn thỉu này. Anh cắn môi dưới, nghiến răng khi Alex từ từ tiến vào bên trong anh.

Anh hét lên khi Alex nắm lấy hai chân anh và buộc chúng dang rộng ra. Cậu lùi lại chỉ một chút trước khi đẩy mạnh trở lại, buộc George phải hét lên một lần nữa. Một khoái cảm vui sướng và đau đớn đan xen trong người George, anh không biết cảm giác nào mạnh mẽ hơn, nhưng khoái cảm lại khiến anh bẽ mặt hơn.

Càng nhục nhã hơn khi Alex cúi xuống cắn vào cổ họng anh lần nữa, răng cắm sâu vào tuyến liên kết đã đứt của anh. Cảm giác kỳ lạ, tan vỡ trong anh càng hiện diện rõ ràng hơn. Anh không thể xóa đi cảm giác này, anh không thể.

Alex hôn và liếm vết thương trong khi cậu đang đụ George với tốc độ tàn bạo. m thanh của những tiếng kêu đau đớn và những tiếng rên rỉ trầm thấp gần như hoang dã tràn ngập căn phòng khi alpha lấy đi mọi thứ anh ta muốn từ George. Lần đầu của anh. Mối ràng buộc của anh. Sự tỉnh táo của anh. Tất cả mọi thứ.

George gần như chấp nhận rằng điều này sẽ xảy ra bất kể anh có muốn gì khác. Giờ đây, anh chỉ ước gì Alex đừng thô bạo như vậy. Nhưng dường như mọi điều anh muốn đều không thành hiện thực. Như nó vẫn luôn.

Những ngón tay của Alex nắm lấy đùi George mạnh đến nỗi anh biết rằng sẽ để lại vết bầm tím sau khi alpha đã "sử dụng" anh. George không thể ngăn mình ngước lên nhìn Alex, ngắm nhìn khuôn mặt cậu đang đắm chìm trong khoái cảm thuần túy.

Có gì đó kỳ lạ cuộn lên trong bụng anh khi anh nhận ra Alex đẹp trai đến thế nào. Anh tự hỏi cảm giác khi sở hữu gương mặt như vậy là như thế nào. Anh vô cùng bối rối trước ý nghĩ đó. Alex Claremont-Diaz đang ở đây, đang xâm phạm anh và tất cả những gì George có thể hướng mình nghĩ đến là cậu ta quá rực rỡ đến mức gần như không có thật.

Đôi mắt của George cuối cùng cũng nhắm lại khi anh cảm thấy nút thắt của Alex bắt đầu sưng lên bên trong anh, kéo căng lỗ sau của anh. Một cơn đau nhói xuyên qua bụng và anh lại thút thít, nước mắt cay xè trên mắt. Anh choáng ngợp, anh cảm thấy thật đầy – như thể anh sắp vỡ ra vì thứ đang tràn vào bên trong.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Mệt mỏi, đôi mắt anh ngước lên nhìn về nơi phát ra tiếng động. George đã quá kiệt sức để thể hiện sự kinh hoàng của mình khi nhìn về phía nguồn gốc của tiếng ồn.

Tim anh thắt lại vì nhục nhã khi nhìn thấy đó là ai, một trong những giảng viên đã mở cửa và cô ấy kinh hoàng nhìn xuống George và Alex. "Ôi chúa ơi!" Cô nói, đưa tay lên miệng để che giấu sự bàng hoàng.

Cô cố gắng đến gần và Alex gầm gừ - theo đúng nghĩa đen, giống như một con vật - với cô. Sau đó cô lùi lại, có vẻ cô sợ sẽ làm kích động Alex.

Qua tầm nhìn mờ ảo George thấy cô rút điện thoại ra khỏi túi và trái tim anh càng tuyệt vọng hơn ... cô ấy đang kêu gọi nhiều người hơn đến đây để chứng kiến điều này. Có lẽ cô ấy đang cố gắng giúp đỡ nhưng điều đó chỉ khiến George cảm thấy tồi tệ hơn khi biết rằng sẽ có thêm nhiều người nhìn thấy anh trong hoàn cảnh này.

Alex tiếp tục âu yếm và hôn lên cổ anh, ôm anh thật chặt, một ngôn ngữ thể hiện sự chiếm hữu thuần túy. "Của tôi." Cậu thì thầm giữa những nụ hôn. "Của tôi."

Càng có nhiều người đến gần và George càng thấy nhục nhã. Rồi tầm nhìn của anh mỗi lúc mỗi tối hơn. Những giọng nói xung quanh vang lên xa xăm và cơ thể anh bắt đầu cảm thấy rời rạc. Tiếng bước chân nhỏ dần, đám đông bắt đầu tụ tập lại. Sau đó anh không biết gì nữa.

Lần tiếp theo George tỉnh dậy, anh không còn ở trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro