Cơn giận (Huấn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Trường từ trước đến nay luôn nổi tiếng là người hiền lành, nhã nhặn. Cậu chưa bao giờ lớn tiếng với ai, đặc biệt là những người lớn tuổi hay có địa vị trong nghề. Fan hâm mộ yêu quý cậu vì tính cách này, còn đồng nghiệp thì luôn kính trọng vì thái độ lịch sự và sự chuyên nghiệp của cậu. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ là một ngoại lệ. Buổi tập cho chuyến lưu diễn sắp tới ở một thành phố lớn không diễn ra suôn sẻ như mong đợi.

Trong phòng tập, mọi thứ dường như đang vượt ngoài tầm kiểm soát. Hệ thống âm thanh liên tục gặp trục trặc, dàn ánh sáng thì nhấp nháy sai nhịp. Đan Trường đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng lúc cậu càng cảm thấy áp lực đè nặng. Cậu đứng trên sân khấu, tay nắm chặt micro, mắt nhìn về phía ekip với vẻ bực bội.

Một lần nữa, âm thanh vang lên chói tai, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Đan Trường phải che mặt lại. Giọng cậu gắt lên, lớn tiếng hơn hẳn thường ngày. Điều này không chỉ làm ekip bối rối mà còn khiến Lam Trường, người đang đứng gần đó, cảm thấy bất an: "Sao mọi thứ lại lộn xộn như thế này? Chúng ta sắp biểu diễn rồi mà các anh làm việc kiểu gì vậy?"

Cậu không nhận ra rằng giọng mình đã lớn tiếng hơn bình thường. Đan Trường vốn không quen thể hiện sự giận dữ, nhưng cơn bực bội đã xâm chiếm tâm trí cậu. Cả ekip dừng lại trong giây lát, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cậu. Không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.

Lam Trường quan sát từ xa, ánh mắt lo lắng khi thấy người yêu mình trở nên như vậy. Anh hiểu rõ áp lực mà Đan Trường đang chịu đựng, nhưng không thể chấp nhận cách cậu bộc phát cảm xúc như vậy. Từ trước đến nay, Đan Trường luôn giữ sự điềm đạm và tôn trọng với mọi người, nhưng hôm nay, cậu đã để cảm xúc lấn át lý trí.

Lam Trường bước tới gần hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đan Trường, hạ giọng xuống, vừa đủ để cả hai nghe. "Trường nhỏ, em bình tĩnh lại một chút đi. Mọi người đều đang cố gắng mà."

Đan Trường quay sang, ánh mắt cậu vẫn đầy sự căng thẳng. "Anh không thấy sao? Tất cả đang rối tung lên! Em đã cố hết sức mà không có gì thay đổi!"

Lần này, giọng cậu lớn hơn, và có phần hơi bất kính. Trong một khoảnh khắc, không gian như đóng băng. Đan Trường nhận ra mình vừa vượt qua giới hạn, nhưng không thể kiểm soát được cơn tức giận đang bùng lên. Thay vì dừng lại để bình tĩnh, cậu bước thêm một bước về phía Lam Trường, tiếp tục tranh luận. "Em không biết làm sao nữa, mọi thứ đều sai hết!"

Lời nói vang lên như một sự thách thức. Giọng điệu cứng rắn của Đan Trường làm Lam Trường thoáng chấn động. Anh đã từng thấy cậu như thế này trước đây, nhưng chưa bao giờ cậu lớn tiếng đến mức này. Là người yêu, Lam Trường luôn dành cho cậu sự thấu hiểu và quan tâm, nhưng sự vô lễ này cần phải được nhắc nhở.

Lam Trường hơi cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn. "Em đang nói chuyện với anh như thế đấy à?" Giọng anh trầm và nghiêm, nhưng vẫn giữ được sự kiểm soát. Đan Trường khựng lại trong giây lát, nhận ra mình vừa vượt quá giới hạn. Nhưng cơn giận vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

"Em chỉ..." Đan Trường định nói gì đó, nhưng cảm xúc lại tiếp tục đẩy cậu về phía trước. "Em chỉ không thể chịu nổi nữa! Mọi thứ đều sai hết!"

Lam Trường hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Dù trong lòng anh rất thương Đan Trường, nhưng anh hiểu rằng lúc này, nếu không can thiệp, cậu sẽ còn tiếp tục mất kiểm soát. Anh quyết định kết thúc cuộc đối thoại ngay tại đây, nhưng trước khi rời đi, anh cũng đưa ra một lời cảnh cáo.

"Sau buổi tập này, chúng ta sẽ nói chuyện." Anh nhấn mạnh, rồi xoay người rời đi, để lại Đan Trường đứng im giữa sân khấu, mắt vẫn đầy sự bực dọc.

.

Lam Trường đóng cửa phòng lại, tiếng cửa vang lên nặng nề trong không gian nhỏ bé, khiến Đan Trường chợt rùng mình.

Lam Trường ngồi đối diện Đan Trường, không khí giữa hai người nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh mắt Lam Trường trầm buồn nhưng không hề mất đi sự nghiêm nghị, điều mà Đan Trường nhận ra ngay khi vừa bước vào phòng.

"Em nghĩ thế nào về chuyện hôm nay?" Lam Trường hỏi, giọng anh trầm lặng nhưng chất chứa sự thất vọng.

Đan Trường ngồi cúi đầu trên ghế, dù đã biết mình sai nhưng lòng tự tôn vẫn làm cậu cố gắng giữ vững lập trường. "Em chỉ muốn mọi người làm việc nghiêm túc hơn. Buổi diễn sắp tới quan trọng, em không thể để mọi thứ qua loa được."

Lam Trường khẽ thở dài, bước tới gần hơn, ánh mắt anh sắc bén. "Anh không nói việc em yêu cầu họ làm việc nghiêm túc là sai. Nhưng cái sai của em là cách em nói chuyện với họ. Em là một ca sĩ nổi tiếng, Đan Trường, em có trách nhiệm với hình ảnh của mình, không chỉ trên sân khấu mà còn ngoài đời. Em nghĩ người ta sẽ nghĩ gì khi thấy em to tiếng, quát mắng người khác như vậy?"

Đan Trường ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu đầy sự bối rối pha lẫn bực bội. "Em không quát, em chỉ... mất kiểm soát một chút. Chỉ là họ không hiểu được sự quan trọng của chi tiết."

"Dù có thế nào, em không được phép cư xử như vậy," Lam Trường đáp, giọng anh sắc lạnh. "Em đã to tiếng, em đã làm tổn thương người khác. Và quan trọng hơn, em đã đánh mất sự chuyên nghiệp của mình trước mặt cả ekip."

"Nhưng em chỉ muốn tốt cho mọi người!" Đan Trường vội đáp, cảm giác bị oan ức xâm chiếm. Cậu không hiểu tại sao mọi người không thấy cậu đang cố gắng vì công việc. "Nếu buổi diễn không hoàn hảo, em sẽ bị chỉ trích. Em là người đứng đầu, em sẽ phải chịu trách nhiệm!"

"Đan Trường, em là ca sĩ nổi tiếng, em phải biết cách kiểm soát cảm xúc của mình, đặc biệt là trước mọi người," Lam Trường lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức nặng.

Đan Trường cúi đầu, cậu biết mình đã to tiếng và vượt qua ranh giới khi làm việc, nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn cảm thấy tất cả đều vì công việc. Cậu luôn mong muốn mọi thứ phải hoàn hảo, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Thế nhưng, cậu cũng không thể phủ nhận cảm giác hối hận đang dâng lên khi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Lam Trường.

"Em xin lỗi,..." Đan Trường khẽ nói, giọng đầy sự thành thật. "Em chỉ muốn mọi thứ tốt nhất cho show diễn. Em không cố ý làm tổn thương ai."

Lam Trường im lặng một lát, rồi đứng dậy, bước đến gần Đan Trường. Anh đặt tay lên vai cậu, đôi mắt không còn sự tức giận, chỉ còn sự lo lắng và thất vọng. "Anh hiểu áp lực của em. Nhưng em không thể để cảm xúc chi phối như vậy được."

Cảm giác áp lực từ vai Lam Trường khiến Đan Trường không thể kiềm chế cảm giác hối lỗi trong lòng. Cậu biết mình đã quá căng thẳng, quá yêu cầu sự hoàn hảo, đến mức quên mất cách cư xử với những người xung quanh.

"Em biết mình sai rồi," Đan Trường nói khẽ. "Em không nên nổi nóng như vậy."

Lam Trường không nói gì thêm. Anh chỉ bước chậm rãi về phía cửa, khóa lại, rồi quay trở lại chỗ của Đan Trường. Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khiến không gian càng thêm nặng nề. Đan Trường hiểu rằng lời xin lỗi của mình không đủ để xóa bỏ những gì đã xảy ra. Cậu cảm nhận rõ sự nghiêm túc từ ánh mắt của Lam Trường.

"Em biết chuyện hôm nay nghiêm trọng thế nào rồi chứ?" Lam Trường hỏi, giọng anh vẫn trầm và nghiêm khắc.

Đan Trường gật đầu, dù không nói ra, lòng cậu trĩu nặng vì cảm giác sai lầm.

Lam Trường kéo chiếc ghế ngồi đối diện Đan Trường, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cậu. "Em còn nhớ chúng ta đã nói gì với nhau không? Anh không muốn để chuyện như vậy tiếp diễn nữa."

Cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng Đan Trường, nhưng cậu biết mình không thể phản đối. Cậu hiểu rằng, lần này, hình phạt là điều không thể tránh khỏi.

Lam Trường đứng dậy, đi về phía tủ đồ và lấy ra một chiếc thắt lưng da. Ánh đèn phòng chiếu nhẹ lên bề mặt da bóng loáng của chiếc thắt lưng, khiến nó trở nên đáng sợ hơn trong mắt Đan Trường. Cậu biết điều gì sắp xảy ra và cố gắng chuẩn bị tinh thần.

"Đứng lên, Đan Trường," Lam Trường ra lệnh, giọng anh nghiêm nghị nhưng không có sự tức giận.

Đan Trường khẽ run nhưng cũng từ từ đứng dậy, biết rằng không thể nào trốn tránh nữa. Cậu bước ra giữa phòng, cảm giác nhịp tim mình đập nhanh hơn.

"Quay lưng lại," Lam Trường tiếp tục, giọng anh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh và quyết liệt.

Đan Trường làm theo, cúi xuống và đặt tay lên thành ghế, cảm nhận rõ cảm giác run rẩy của bản thân.

Tiếng roi vút lên, cắt ngang không gian yên lặng. Roi đầu tiên hạ xuống, tiếng "chát" vang lên rắn rỏi.

Đan Trường khẽ giật mình, cơn đau như một vệt lửa nóng bỏng. Đan Trường cố gắng giữ im lặng, nhưng không thể ngăn chặn tiếng rên rỉ khẽ khàng bật ra khỏi miệng, phản ứng với sự đau đớn không thể kiểm soát. Cảm giác đau nhói tỏa ra, làm cho từng mảnh cơ thể cậu như bị gọt giũa bởi từng nhát roi.

"Em là ca sĩ, em nổi tiếng," Lam Trường nói, mỗi lời anh như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng tự trọng của Đan Trường. "Em phải luôn nhớ rằng mọi người dõi theo từng bước đi của em. Không chỉ là trên sân khấu, mà cả trong cách em cư xử."

"Chát,... Chát,... Chát,..."

Mỗi roi đánh xuống càng làm gia tăng cơn đau đớn. Đan Trường cảm thấy như mọi sức lực và sự tự chủ đang bị đánh bại, và âm thanh của từng cú roi như đang vang vọng trong đầu cậu. Cậu không thể che giấu sự đau đớn, nước mắt của cậu rơi xuống, và tiếng khóc của cậu bắt đầu hòa lẫn với âm thanh của roi.

Lam Trường nghĩ có lẽ mình đã đánh cậu hơn mười roi. Anh đau lòng nhìn cậu run rẩy trên ghế, nhưng anh không muốn dừng tay lại, anh muốn cậu sẽ không bao giờ lặp lại hành động đó nữa.

"Chát,... Chát,... Chát,... Chát..."

Cơn đau trở nên dữ dội hơn, và mỗi lần roi hạ xuống, tiếng đánh khiến Đan Trường cảm thấy như mình đang bị xé nát từng phần. Âm thanh của roi chạm vào da thịt cậu không chỉ làm đau đớn cơ thể mà còn làm rối loạn tâm trí, khiến cậu cảm thấy như bị kéo vào một cơn bão của sự tội lỗi và đau đớn.

"Chát,... Chát,... Chát,... Chát,..."

Tiếng đánh dồn dập, làm cho cơ thể Đan Trường đau đớn.

Cảm giác đau đớn đến mức không thể chịu nổi. Đan Trường cảm thấy như mình sắp bị xé nát hoàn toàn. Mỗi roi đánh xuống không chỉ làm thể xác đau đớn mà còn khiến tâm hồn cậu cảm thấy hoàn toàn suy sụp. Những tiếng khóc của cậu không chỉ là phản ứng với cơn đau thể xác mà còn là sự thừa nhận sâu sắc về lỗi lầm của mình.

"Chát,... Chát,..., Chát,..."

"Anh không muốn em bị mất hình ảnh vì những hành động thiếu suy nghĩ," Lam Trường nói, giọng anh dịu lại, nhưng vẫn còn nghiêm nghị. "Em có thể cầu toàn, em có thể yêu cầu sự hoàn hảo, nhưng em phải biết cách cư xử với những người xung quanh."

"Chát,... Chát,... Chát,..."

Sau những cú roi cuối cùng, không khí trong phòng nặng nề đến mức có thể cảm nhận được. Đan Trường nằm co quắp trên ghế, nước mắt không còn kìm nén được nữa. Những cơn đau đớn trên cơ thể không thể so sánh với cảm giác hối hận đang bao trùm lấy cậu. Mỗi roi như một lời nhắc nhở, một bài học đắt giá mà cậu không thể quên.

Lam Trường đứng bên cạnh, ánh mắt anh không còn sự giận dữ, mà thay vào đó là sự lo lắng và sự quan tâm sâu sắc. Anh không muốn đánh cậu, nhưng anh cũng hiểu rằng, chỉ có cách này mới giúp Đan Trường nhận thức được lỗi lầm và có thể thay đổi.

"Em có hiểu điều anh muốn nói không?" Lam Trường hỏi, giọng anh giờ đây nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy sự nghiêm khắc.

Đan Trường gật đầu, không thể nói gì ngoài những tiếng nấc nghẹn ngào.

Lam Trường cúi xuống, nhẹ nhàng giúp Đan Trường đứng dậy. "Chúng ta đều muốn buổi diễn này thành công, nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể để sự căng thẳng làm cho em mất kiểm soát. Em phải học cách giữ bình tĩnh và cư xử đúng mực, dù trong bất kỳ tình huống nào."

Đan Trường ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu vẫn đỏ ngầu và đầy nước mắt. "Em xin lỗi anh. Em biết mình sai, em sẽ không để điều này xảy ra nữa."

Lam Trường nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt Đan Trường, đôi mắt anh đầy sự cảm thông. "Anh biết em đã cố gắng rất nhiều, nhưng em cũng cần phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Đó không chỉ là vì công việc của em, mà còn vì sự tôn trọng đối với những người xung quanh."

.

Sau trận đòn, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng. Đan Trường được anh đỡ nằm trên giường, cơ thể cậu vẫn cảm thấy nhức nhối.

Lam Trường nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng và đầy lo lắng, đứng gần bên, chuẩn bị xoa thuốc cho cậu.

Anh cẩn thận lấy một lọ thuốc mỡ và mở nắp. Hơi ấm từ thuốc mỡ hòa quyện với không khí trong phòng, tạo cảm giác thư giãn. Lam Trường cẩn thận thoa thuốc lên những vết đỏ trên mông của Đan Trường, động tác của anh nhẹ nhàng và ân cần.

"Em cảm thấy sao rồi?" Lam Trường hỏi, giọng anh tràn đầy sự quan tâm.

Đan Trường nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát lạnh từ thuốc mỡ và cảm giác nhẹ nhõm mà nó mang lại. "Cảm giác dễ chịu hơn nhiều ạ." cậu thở dài, gương mặt cậu lộ rõ sự thư giãn.

Lam Trường nhẹ nhàng xoa đều thuốc, đầu ngón tay anh lướt qua làn da Đan Trường một cách nhẹ nhàng và đầy tình cảm. "Anh xin lỗi, anh biết em cảm thấy đau lắm. Nhưng mà anh buộc phải làm như vậy..."

Đan Trường mở mắt, nhìn vào ánh mắt chân thành của Lam Trường. "Em hiểu mà. Em biết anh làm điều này vì muốn tốt cho em."

Khi đã thoa thuốc xong, Lam Trường đặt tay lên lưng Đan Trường, nhẹ nhàng xoa bóp để làm dịu cơn đau. Cử chỉ này không chỉ giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn mà còn truyền đạt sự yêu thương và quan tâm sâu sắc của anh.

"Em sẽ luôn là người quan trọng nhất đối với anh," Lam Trường thì thầm, giọng anh tràn đầy cảm xúc. "Anh chỉ mong rằng em có thể hiểu và chú ý hành động hơn thôi."

Đan Trường cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của Lam Trường, và sự cảm động tràn ngập trong lòng cậu. "Em cảm ơn anh," cậu đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành. "Em sẽ không lặp lại điều đó nữa."

Khi kết thúc việc xoa thuốc, Lam Trường nằm xuống bên cạnh Đan Trường, đặt tay lên trán cậu, và nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

Đan Trường nhắm mắt, cảm giác an toàn và ấm áp từ sự chăm sóc của Lam Trường giúp cậu thư giãn hơn. Hai người nằm cạnh nhau, tay trong tay, cùng nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro