Cứng đầu (Huấn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm luôn là khoảng thời gian tất bật nhất của mọi người. Vậy mà khi rất nhiều người đang phải chen chúc nhau ngoài đường để kịp giờ học, giờ làm thì Lam Trường lại đang đứng chờ đợi ở sân bay. Anh ăn mặc thật kín đáo với áo khoác đen và mũ lưỡi trai kéo thấp, đứng đợi ở khu vực đón khách VIP của sân bay. Đan Trường vừa trở về sau chuyến lưu diễn dài ngày ở Mỹ, và anh không muốn gây chú ý. Cả hai đều là những ngôi sao nổi tiếng, việc gặp gỡ công khai sẽ dễ dàng gây rắc rối. Họ luôn phải sống trong nỗi lo sợ bị nhận ra, điều mà chỉ những người trong giới giải trí mới thấu hiểu.

Cánh cửa kính vừa mở, Lam Trường nhận ra Đan Trường ngay lập tức, mặc dù cậu đang cải trang với kính đen và khẩu trang. Tuy nhiên, điều khiến anh chú ý ngay lập tức là dáng đi khập khiễng của cậu. Một cảm giác lo lắng xâm chiếm tâm trí anh. Lam Trường vội bước nhanh tới, cố gắng giữ bình tĩnh và không gây sự chú ý.

"Trường nhỏ, em có sao không?" Lam Trường khẽ gọi, giữ giọng thấp để không bị ai nghe thấy.

Đan Trường hơi giật mình khi nghe thấy giọng của Lam Trường, nhưng rồi cậu cười nhẹ, cố giấu đi sự mệt mỏi. "Em không sao, chỉ là mệt một chút thôi anh. Bay cả đêm rồi mà."

"Em đang nói dối anh đấy à?" Lam Trường không giấu nổi sự lo lắng. "Anh thấy em đi khập khiễng đó."

"Thật ra... em bị ngã khi diễn, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu. Em vẫn ổn mà." Đan Trường cắn môi, biết rằng không thể qua mắt Lam Trường.

Không muốn để cuộc trò chuyện kéo dài trong chốn đông người, Lam Trường liếc nhanh xung quanh rồi nói: "Đi thôi. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi có ai nhận ra."

Nhưng khi cả hai vừa bước được vài bước, chân Đan Trường bất ngờ khuỵu xuống vì cơn đau. Lam Trường ngay lập tức cúi xuống, không hề do dự mà bế cậu lên. Đan Trường hoảng hốt, cố giãy giụa, mắt đảo xung quanh sợ rằng ai đó có thể nhận ra.

"Anh! Đừng làm thế, người ta nhìn kìa..." Cậu nhỏ giọng, mặt đỏ bừng lên vì ngại ngùng, vội vàng cúi đầu giấu mặt vào vai Lam Trường để tránh ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Lam Trường không để tâm, chỉ bước đi về phía bãi đỗ xe. "Thì sao chứ, anh không để ý mấy chuyện đó, anh chỉ quan tâm đến em mà thôi!"

"Nhưng... nhưng nếu có ai phát hiện thì sao?" Đan Trường vẫn không ngừng lo lắng, cả người cậu dường như co rút lại, giấu mình sâu hơn trong vòng tay của Lam Trường.

"Không ai phát hiện đâu. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Lam Trường nhìn xuống cậu, anh cố bước đi thật nhanh, đồng thời xoay mặt cậu vào trong ngực mình để tránh người khác nhìn thấy.

Dù ngại ngùng, Đan Trường cuối cùng cũng ngừng phản kháng, để Lam Trường bế mình đi. Cả hai nhanh chóng đến xe, Lam Trường nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế phụ, rồi vòng sang ngồi vào ghế lái.

Lam Trường khởi động xe, nhưng trước khi rời khỏi bãi đỗ, anh quay sang nhìn cậu, đôi mắt chứa đựng sự quan tâm sâu sắc: "Bị thương từ lúc nào? Sao không nói với anh ngay?"

"Em... xin lỗi, em sợ anh lo lắng," Đan Trường lí nhí.

"Vậy bây giờ em nghĩ là anh không lo sao?" Lam Trường hỏi, không giấu được sự thất vọng.

Đan Trường im lặng, cậu biết mình đã sai. Lam Trường thấy sự im lặng của cậu, cũng hiểu được cảm giác tội lỗi của Đan Trường, nên anh bớt giận phần nào.

"Bây giờ em thấy sao rồi, đau nhiều lắm hả?" Anh hỏi, giọng dịu lại.

"Em không sao, đau nhẹ thôi," Đan Trường trả lời, cố tỏ ra bình thường.

"Trường nhỏ, em biết nói dối không tốt không?" Lam Trường hỏi lại, tông giọng có phần bực bội.

"Chân em hơi đau một chút thôi, em vẫn đi lại được," Đan Trường giải thích, nhưng chỉ khiến Lam Trường thêm lo lắng.

"Vậy em đã đi khám chưa? Tại sao lại để lâu như vậy?" Lam Trường tiếp tục hỏi.

"Em chưa đi khám, định về Việt Nam sẽ đi" Đan Trường giải thích

"Bị thương bao lâu rồi mà không đi khám, em nghĩ mình là siêu nhân sao?" Lam Trường nói, giọng sắc lạnh.

"Nhưng mà, ở đây thuận tiện hơn..." Đan Trường lý giải

"Vậy khi nào sẽ đi, hay là lại định chạy show xong hết mới chịu đi?" Anh hỏi lại, bởi vì anh quá hiểu tính cậu

"Thì, em định đi diễn hết show trong tuần, đến thứ hai sẽ đi khám" Cậu dè dặt trả lời

"Gì mà thứ hai chứ, đi liền cho anh, còn định đợi đến bao giờ nữa?" Anh bực bội lắm rồi. Hôm nay mới là thứ tư, vậy mà cậu còn định đi diễn với cái chân bị đau đó.

"Nhưng mà, em còn show mà, lỡ nhận rồi..."

"Huỷ hết cho anh, bao nhiêu tiền anh sẽ đền" Anh dứt khoát

"Anh Trường lớn, anh biết là không có được mà"

"Không nói nữa, anh quyết rồi"

Lam Trường nói xong câu đó rồi thì im lặng không nói thêm gì. Ở bên cạnh, cậu vẫn không ngừng thuyết phục nhưng anh nhất quyết không trả lời lại. Im lăng lái xe, chỉ là anh không chở cậu về nhà mà lại đi một hướng khác.

"Anh, đi đâu vậy, đường nhà mình bên kia mà" Cậu hoang mang hỏi

"Không cần quan tâm, đến nơi rồi em sẽ biết" Anh lạnh lùng đáp trả

Đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện, cậu mới biết được anh muốn đưa mình đi đâu. Cậu muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh bế ra ngoài.

"Anh, đừng làm thế, người ta nhìn thấy," Đan Trường đỏ mặt, cố giãy giụa.

"Bo, em đang bị thương đó, đừng quậy nữa," Lam Trường nghiêm mặt nhắc nhở.

Lam Trường bế cậu vào trong bệnh viện, để cậu ngồi chờ trên ghế, còn anh đi lấy thông tin để khám bệnh. Một lúc sau, một người hộ lý đẩy xe lăn đến.

"Dạ em chào anh ạ, em xin phép hỗ trợ anh để mình di chuyển dễ dàng hơn ạ." Người hộ lý nói.

"Thôi anh không cần đâu." Đan Trường từ chối, cảm thấy xấu hổ khi bị người khác để ý.

"Bo, mau ngồi lên xe, nhanh lên còn đi kiểm tra cho em nữa"

"Nhưng mà,..."

Lam Trường thấy cậu cố gắng tránh né thì hiểu ngay cậu không muốn người khác để ý, nên anh cũng đành nói người hộ lý ra chỗ khác.

"Anh đẩy em, không được bướng bỉnh nữa đó" Anh đỡ cậu ngồi lên xe

Đan Trường đành ngoan ngoãn, để Lam Trường muốn đưa cậu đi đâu thì đi.

Tâm trạng cậu càng lúc càng không tốt, mới xuống máy bay chưa được nghỉ ngơi thì đã bị kéo đi khắp nơi làm xét nghiệm. Cơ thể cậu mệt rã rời, cộng thêm cái chân đau làm cậu thấy khó chịu hơn nữa. Cậu mệt mỏi ngồi nhìn anh hỏi bác sĩ đủ thứ, tự hỏi ai mới thật sự đang đi khám.

"Bác sĩ, khi nào tôi có thể hoạt động lại bình thường?" Đan Trường hỏi trước khi Lam Trường kịp hỏi thêm.

"Chấn thương của cậu tương đối nặng, bị bông gân bàn chân, tụ dịch khớp cổ chân, và đứt dây chằng sên mác trước và mác gót. Cậu cần tránh vận động mạnh, đặc biệt là không được di chuyển trong hai tuần để dịch khớp tan. Không vận động mạnh trong vòng 2 tháng." Bác sĩ giải thích.

"Có cách nào giúp tôi hồi phục nhanh hơn không?" Đan Trường gấp gáp hỏi, lo lắng cho lịch trình dày đặc của mình.

"Đó là phương pháp tốt nhất. Cậu đã lớn tuổi, xương khớp sẽ khó hồi phục hơn trước." Bác sĩ nói.

Đan Trường thất vọng, cảm giác lo lắng và mệt mỏi càng tăng. Lam Trường vỗ vỗ tay cậu, cố gắng xoa dịu.

Sau đó cả hai cùng nhau ra về. Đan Trường ngồi lặng lẽ bên cạnh Lam Trường, cảm giác mệt mỏi và đau đớn làm cậu không còn đủ sức để nói gì. Lam Trường luôn bên cạnh, đôi mắt lo lắng không rời khỏi cậu, và sự chăm sóc của anh khiến cậu cảm thấy hơi an ủi trong tình cảnh này.

"Trường nhỏ, em không cần phải lo lắng quá đâu," Lam Trường nói, giọng anh ấm áp và vỗ về.

"Em biết, nhưng... không thể không lo," Đan Trường thở dài, đôi mắt cậu dán chặt vào phía trước.

"Anh sẽ giúp em sắp xếp lại lịch trình, hủy những show không cần thiết, và tìm cách để em có thể hồi phục nhanh nhất. Cái chân của em quan trọng hơn bất kỳ show diễn nào."

"Nhưng anh cũng biết mà, việc hủy show không phải dễ dàng..." Đan Trường lo lắng, nhưng sự kiên định trong ánh mắt của Lam Trường làm cậu hiểu được việc lay chuyển anh dường như là không thể.

.

Sau khi cả hai về tới nhà, anh buộc cậu chỉ được ngồi yên một chỗ, tránh làm đụng tới vết thương ở chân.

Sau đó, Lam Trường sắp xếp lại lịch trình và yêu cầu Đan Trường nghỉ ngơi, mọi chuyện có vẻ như đã ổn. Tuy nhiên, trong lòng Đan Trường vẫn còn lo lắng về việc hủy show. Cậu không muốn phụ lòng những khán giả đã chờ đợi mình, và nghĩ rằng bản thân vẫn có thể biểu diễn được.

Do đó, khi ngày diễn đến, cậu nhân lúc anh đã đi làm, cậu nhanh chóng chuẩn bị trang phục và lén lút ra ngoài. Cậu cố gắng đi thật nhẹ nhàng, mặc dù chân vẫn đau âm ỉ, nhưng Đan Trường tự nhủ rằng cậu sẽ cẩn thận và không để vết thương nghiêm trọng hơn.

Buổi biểu diễn rất suôn sẻ, nhưng cơn đau ở chân cậu không ngừng nhức nhối. Mỗi bước nhảy, mỗi động tác khiến Đan Trường cắn răng chịu đựng. Cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành màn biểu diễn để về nhà trước khi Lam Trường phát hiện.

Tuy nhiên, khi cậu về đến nhà, cửa đã mở. Đứng ngay trước mặt là Lam Trường, gương mặt anh đầy giận dữ.

"Phạm Đan Trường, em nghĩ mình đang làm cái gì vậy?" Giọng Lam Trường trầm xuống, ánh mắt sắc bén khiến Đan Trường lạnh sống lưng, bởi lẽ chưa bao giờ anh gọi cả tên cậu ra như vậy cả.

"Em... em chỉ nghĩ là... mình có thể đi diễn mà không sao. Em không muốn khán giả thất vọng," Đan Trường lắp bắp, cố gắng giải thích.

"Không sao? Em nghĩ mình đi diễn với cái chân đau như vậy là không sao? Những lời anh dặn em không nghe hay sao?" Lam Trường tiến lại gần, giọng anh đầy sự kìm nén.

Đan Trường im lặng, cúi đầu. Cậu biết mình sai, nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật đó.

"Em có biết hành động của em nguy hiểm đến mức nào không?" Lam Trường bực bội nói lớn.

"Em xin lỗi..." Cậu lí nhí nói, không dám nhìn vào mắt anh.

"Xin lỗi thôi là không đủ!" Lam Trường quát, không còn kìm nén nữa. "Anh đã nói rất rõ là em phải nghỉ ngơi, vậy mà em vẫn lén lút ra ngoài đi diễn. Em không thể cứ cứng đầu như thế này mãi được"

Trước khi Đan Trường kịp phản ứng, Lam Trường đã kéo cậu vào phòng.

Khi Lam Trường kéo cậu vào phòng và đóng sầm cửa lại, cơn giận như đang đè nặng lên ngực anh. Anh để cậu lại một mình trong phòng rồi đi đâu đó, sau một lúc anh trở lại với một chiếc thước gỗ.

"Bo, anh không muốn làm em đau, nhưng hôm nay anh phải dùng cách này để em nhớ mãi" Lam Trường nói, dù trong lòng đầy mâu thuẫn. Anh yêu cậu, nhưng nếu không làm vậy, cậu sẽ tiếp tục coi thường sức khỏe của mình.

Đan Trường giật mình khi thấy anh bước vào. Cậu liền lùi lại, ánh mắt đầy hoảng hốt.

"Anh Trường lớn... không, đừng mà... em biết lỗi rồi, em hứa sẽ không làm thế nữa." Giọng cậu lạc đi, run rẩy vì sợ hãi. Cậu chưa bao giờ thấy Lam Trường nghiêm khắc đến vậy, và hình ảnh chiếc thước gỗ trên tay anh khiến cậu sợ hãi không biết phải làm sao.

Lam Trường nhìn cậu, lòng anh cũng đau đớn, nhưng anh không thể để cảm xúc chi phối vào lúc này. "Bo, nếu anh không làm thế này, em sẽ không bao giờ biết sợ. Đến lúc em phải học cách nghe lời anh rồi." Anh tiến thêm một bước, bàn tay nắm chặt lấy chiếc thước.

Đan Trường hoảng loạn hơn khi anh lại gần. Cậu cố gắng lùi về phía sau, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi. "Anh đừng mà! Em hứa lần sau sẽ nghe lời anh... đừng đánh em mà!" Cậu nói, giọng nấc lên, tay chân cậu giãy giụa trong sự tuyệt vọng, cố tránh xa anh.

Lam Trường giữ lấy cậu khi cậu cố vùng vẫy. "Đây là lần đầu tiên, và anh mong cũng sẽ là lần cuối cùng."

Đan Trường giật mạnh, cố gắng thoát khỏi tay Lam Trường, nhưng đôi chân đau khiến cậu không thể làm được. "Em sợ lắm... Anh đừng làm vậy!" Cậu bắt đầu khóc, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.

Lam Trường siết chặt lấy vai cậu, ánh mắt nghiêm nghị. "Đừng bướng nữa, Bo" Giọng anh pha chút nặng nề, nhưng vẫn kiên quyết.

Đan Trường dường như hiểu rằng không thể thoát được nữa, dừng lại mọi cố gắng chống cự, đôi tay run rẩy thả lỏng.

Cậu ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường, nước mắt vẫn chảy dài, cơ thể cậu run lên.

"Em... em xin lỗi..." Cậu nức nở, âm thanh nhỏ dần, như thể cậu đã chấp nhận sự trừng phạt.

Lam Trường cảm thấy tim mình thắt lại khi thấy cậu như vậy. Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầu đánh, từng cú đánh vang lên đều đặn. Mỗi lần chiếc thước chạm vào, cậu đều rên khẽ và co người lại, nhưng không dám vùng vẫy thêm nữa.

Cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng thước đánh vang lên trong phòng. Lam Trường đánh từng cú đều đặn, nhưng anh cũng kiểm soát lực để không làm cậu quá đau.

Khi cú đánh đầu tiên giáng xuống, "Chát!", cả cơ thể Đan Trường co rút lại. Cơn đau từ mông lan tỏa.

Lam Trường nhìn từng cú đánh mình giáng xuống, mỗi lần đều khiến lòng anh trĩu nặng. Anh không muốn làm tổn thương Đan Trường, nhưng sự lo lắng và bất lực khi cậu coi thường sức khỏe khiến anh không thể làm ngơ. Anh muốn Đan Trường hiểu rằng, chỉ cần một lần nữa cậu không chăm sóc bản thân, hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn.

"Chát! Chát! Chát!" Tiếng thước đánh xuống mông Đan Trường vang vọng trong không gian, từng cú đánh làm cơ thể cậu run rẩy.

"Chát!"

Cậu rên lên, cảm giác đau rát lan tỏa khắp cơ thể. Mông cậu đã đỏ ửng, nhưng Lam Trường vẫn chưa muốn dừng lại.

"Cái này là để em nhớ không được lén lút đi diễn nữa!" Lam Trường vừa nói, vừa tiếp tục đánh.

"Chát! Chát! Chát!"

Mông Đan Trường đỏ lên sau từng cú đánh, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể cậu. Đan Trường cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy dài. Mỗi lần thước giáng xuống, cậu đều không kiềm được mà rên lên đau đớn.

"Chát! Chát!" Lam Trường đánh tiếp, từng cú một, không chút do dự.

"Em xin lỗi... Em sẽ không làm thế nữa... Anh dừng..." Đan Trường nức nở, giọng run rẩy.

Lam Trường ngừng tay, nhìn Đan Trường run rẩy vì đau đớn, nhưng anh vẫn nghiêm khắc nói, "Em phải học cách nghe lời và chăm sóc bản thân."

Anh đánh thêm vài cái cuối cùng, mạnh mẽ và dứt khoát, nhưng trong mỗi cú đánh, trái tim anh cũng đau nhói. "Chát! Chát!"

Khi kết thúc, Lam Trường buông chiếc thước xuống và thở dài.

Thấy cậu khóc nức nở, Lam Trường không còn giữ được cơn giận nữa. Anh bước lại gần, ngồi xuống cạnh giường và nhẹ nhàng nói, "Xong rồi, anh không đánh nữa, anh bôi thuốc cho em."

Đan Trường ngoan ngoãn nghe lời, nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt cậu.

Lam Trường lấy lọ thuốc mỡ từ tủ thuốc, ngồi xuống cạnh cậu. Anh thoa nhẹ một lớp thuốc mát lên mông Đan Trường, cảm giác lạnh làm dịu bớt cơn đau rát.

"Xoa thuốc này vào sẽ đỡ đau hơn. Nhưng nhớ, lần sau đừng bướng nữa." Anh cẩn thận xoa thuốc lên mông cậu.

"Đau quá... Anh đánh mạnh quá!" Đan Trường cắn môi, nhăn mặt vì đau.

Lam Trường cười nhẹ, tay vừa xoa thuốc vừa cố ý đụng vào mấy chỗ đỏ. "Thế mà lúc nãy còn mạnh mẽ lắm, giờ thì ngoan như mèo rồi?"

Đan Trường đỏ mặt, "Em sợ mà... Anh đánh đau quá, ai mà không sợ."

Lam Trường lại cười, không quên vỗ nhẹ lên mông cậu một cái. "Anh đánh nhẹ thôi mà em làm như trời sập. Để xem lần sau em có còn lén đi diễn nữa không."

"Anh... đừng có vỗ nữa!" Đan Trường bật dậy, ngượng ngùng nhìn anh, nhưng ngay lập tức lại phải nằm sấp xuống vì cơn đau vẫn còn ê ẩm.

"Được rồi, không vỗ nữa," Lam Trường trêu chọc, nhưng tay lại cố tình vỗ thêm một cái nữa, lần này nhẹ nhàng hơn. "Nhưng phải kiểm tra xem có sưng không."

"Anh!" Đan Trường giật mình, quay lại lườm anh. "Anh đừng có chọc em nữa..."

Lam Trường mỉm cười, tiếp tục xoa thuốc lên mông cậu. "Anh chỉ đùa thôi, nhưng mà nhớ đấy. Lần sau nếu còn lén lút, đừng trách anh đánh mạnh hơn."

Đan Trường rên rỉ nhỏ tiếng, nằm im để Lam Trường xoa thuốc. "Em không dám nữa... "

Lam Trường bật cười. "Ừ thì tạm tha lần này. Nhưng nhớ kỹ, nếu em còn bướng, anh sẽ không nhẹ tay đâu."

Đan Trường thở dài, cảm thấy ê ẩm nhưng cũng có chút an ủi khi thấy anh quan tâm mình như vậy. Cậu nhìn anh, mỉm cười yếu ớt. "Em sẽ không bướng nữa, hứa đấy."

Sau khi bôi thuốc xong, Lam Trường nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Đan Trường. Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương. Đan Trường nằm sấp trên giường, mông vẫn còn hơi ê ẩm nhưng cảm giác dễ chịu hơn nhờ thuốc.

"Anh không thích thấy em đau như vậy," Lam Trường thì thầm, cúi xuống gần Đan Trường.

Đan Trường quay đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười dù có chút nhăn nhó. "Anh lúc nào cũng biết cách khiến em cảm thấy được quan tâm, ngay cả khi em đang bị phạt."

Lam Trường mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tóc cậu. "Anh yêu em. Anh chỉ muốn em luôn an toàn và hạnh phúc."

Đan Trường cảm thấy trái tim mình ấm lại, cảm giác được bao bọc trong sự yêu thương của anh. Cậu vòng tay ôm lấy Lam Trường, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. "Cảm ơn anh... vì lúc nào cũng bên em, dù có chuyện gì xảy ra."

Lam Trường cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Đan Trường, rồi thì thầm: "Em luôn là điều quan trọng nhất với anh. Đừng bao giờ quên điều đó."

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đầy yêu thương. Lam Trường cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đan Trường, rồi nắm tay cậu, cùng nằm cạnh nhau. "Mau ngủ đi nào. Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh," Đan Trường thì thầm, nhắm mắt lại trong vòng tay ấm áp của người mình yêu.

Khi Đan Trường chìm vào giấc ngủ, Lam Trường nằm nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh tình yêu và sự quan tâm. Anh cảm thấy hạnh phúc khi thấy người yêu mình được bình yên, dù chỉ trong những khoảnh khắc nhỏ bé như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro