#44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Chỉ đứng đó nhìn một lúc tôi đã rời khỏi , trở về phòng tôi lấy bút và giấy vẽ ra. Ngồi cạnh cửa sổ, tôi vẽ vời theo cảm nghĩ trong lòng. Tôi vẽ ra một cái váy cưới, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế. Tôi chợt cười tự giễu, liệu bản thân còn mặc được hay không.

Tôi vò bản vẽ lại quăng bỏ vào thùng rác bên cạnh, tiếp đó lại đặt bút vẽ tiếp. Là bức tranh gia đình ba người, sau đó toàn là những chuyện giữa chúng tôi. Tất cả chuyện đã xảy ra tôi đều vẽ ra giấy , tái hiện lại một đoạn ký ức khó có thể quên.

- Sao nào , xem ra em vẫn rất hoài niệm về chuyện xảy ra đêm hôm đó.

Ma Kết bỗng nhiên xuất hiện ôm tôi từ phía sau, giọng nói của anh mang theo một chút trêu ghẹo. Bất giác mặt tôi đỏ bừng, nghe thôi tôi cũng biết anh nói đến đêm nào.

Tôi lập tức thu lại mấy bản vẽ bề bộn trên bàn , khuỷu tay thút nhẹ vào người anh.

- Không đứng đắn gì cả - tôi nói giọng có chút khàn.

- Em cũng không suy nghĩ đứng đắn, chỉ nói vậy đã đỏ mặt - Ma Kết véo má tôi cười cười.

- Không thèm nói với anh, em nằm nghỉ đây - tôi nói rồi đứng dậy.

Lên giường tôi liền kéo chăn đắp kín người, mặc cho anh đang bước đến. Miệng vẫn cười tươi, gương mặt vô cùng khó ưa.

- Xuống ăn cơm đi đã , tối nay anh đưa em đến một nơi - Ma Kết ngồi xuống cạnh tôi kéo chăn ra nói.

Âm lượng vừa đủ, tôi nghe cũng hiểu. Nhưng có điều là vẫn ngại , cho nên không muốn bỏ chăn ra. Bên trong chăn tôi suy nghĩ đến chỗ anh muốn dẫn tôi đến, cũng không nghĩ ra là chỗ nào.

- Đừng bướng, mau dậy ăn cơm còn uống thuốc nữa . Tự đi hay muốn anh bế xuống nhà, em chọn đi - Ma Kết lại lên tiếng nói.

- Để em tự xuống - Tôi bật dậy vội vã nói.

Hai chúng tôi mỗi người một trước một sau đi xuống dưới nhà, Ma Kết kéo ghế cho tôi ngồi vào rồi mới bắt đầu mang đồ ăn lên.

Chúng tôi đều im lặng ăn , thỉnh thoảng anh gắp đồ ăn bỏ vào chén cho tôi. Mấy món anh nấu toàn là những món tốt cho sức khỏe , rau củ đều có đủ. Cơm trưa ấm cúng và bình yên đến lạ.

Khoảnh khắc này , tôi mong nó trôi qua thật chậm. Tôi muốn tận hưởng thêm chút nữa, muốn níu lấy lâu hơn một chút. Sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội, tôi rất sợ.

Sau khi ăn xong, tôi phụ dọn dẹp rửa bát. Anh mang thuốc cùng nước đến đưa cho tôi, dường như anh nhớ rõ thời gian uống thuốc hơn cả tôi nữa. Còn kiểu là không dám để tôi bỏ lỡ lần uống thuốc nào.

- Anh xem em có phải thật vô dụng không ? Có phải em sẽ chết không ? - Tôi nằm lăn lộn trên giường hỏi anh.

- Đồ ngốc này , em nói mớ cái gì đó . Nghỉ ngơi cho tốt vào , anh muốn mang em đi chơi .

Ma Kết nằm bênh cạnh kéo tôi lại ôm vào lòng, giọng của anh tôi nghe ra được một chút gì đó bất đắc dĩ. Có một loại bi thương không nói thành lời, anh thở dài thật khẽ. Hơi thở của anh phà vào cổ , vừa nóng vừa ấm áp.

Đến tối , Ma Kết nói sẽ dẫn tôi đi đến một nơi. Anh đi thay đồ rồi đợi tôi ở phòng khách , còn tôi vẫn còn bận bịu chọn quần áo. Nói thật thì cũng không biết mặc như thế nào, vì tôi không biết chỗ anh định đưa tôi đến là chỗ như thế nào.

Cuối cùng đã phải xuống lén xem Ma Kết ăn mặc thế nào, nhìn thấy anh đang mặc bộ tây trang . Tôi lập tức trở về phòng, quần áo đem đến không có nhiều. Cũng chẳng có bộ nào thích hợp với bộ đồ anh mặc, tôi vò đầu đi tới đi lui trong phòng.

- Song Tử , sao lâu vậy ? - Ma Kết đi đến gõ cửa hỏi.

- Em......

" Cạch "

Ma Kết trực tiếp mở cửa đi vào, nhìn trên người tôi vẫn là áo choàng tắm. Anh bất giác nhíu mày một cái, cũng không tỏ thái độ gì khác.

- Làm sao vậy , sao lại không thay đồ ? - Ma Kết sải bước đến bên tôi hỏi.

- Em không có mang theo quần áo, chẳng có bộ nào hợp - Tôi chớp chớp mắt nhìn anh trả lời.

- Anh quên nói với em, đồ anh chuẩn bị để trong tủ. Em chọn đi, xem thích cái nào - Ma Kết đẩy người tôi một cái nói.

Tôi nhanh chân đi đến tủ đồ, mở ra mới phát hiện bên trong có tầm năm sáu cái váy màu sắc khác nhau. Kiểu dáng thì nhìn như tùy ý chọn, toàn là kiểu đơn giản nhất.

Nhưng thật sự thì cái váy nào cũng hợp với sở thích của tôi, vừa đơn giản lại không quá dài. Tôi chọn một cái váy màu xanh ngọc, sau đó đi thay. Rất vừa người, có vẻ như là anh đã có dặn dò sửa lại theo số đo của tôi.

Thay đồ xong , tôi lại phải trang điểm một chút. Rồi còn phải làm tóc, tất bật một hồi cũng xong.

Chỉ là hơi lâu , thời gian rời khỏi nhà trễ hơn với dự tính một giờ. Ma Kết lái xe rời khỏi sân nhà, suốt đoạn đường anh cứ chốc lát lại xem đồng hồ.

- Chúng ta đi đâu vậy ? - Tôi ngồi không làm gì nên bắt chuyện.

- Đến đó em sẽ biết , à , em đói chưa. Ăn tạm cái này đi - Ma Kết tỏ ra thần bí nói.

Anh với tay lấy bánh mì ngọt ở trong túi đồ , ở ghế sau đưa cho tôi. Rồi đưa tiếp chai nước suối, sau đó mới tập trung lái xe.

Địa điểm Ma Kết đưa tôi đến khá xa nhà, chạy tầm 20 phút mới đến nơi. Anh dừng xe trước một quán cafe, rồi bước ra mở cửa cho tôi. Đợi anh đổ xe , hai chúng tôi cùng nhau bước vào.

<cafe MK & ST >

Cái tên quan nghe có vẻ kỳ lạ , tôi ngẫm nghĩ mãi cũng không hiểu ý nghĩa của nó. Thế nhưng không thể phủ nhận phong cách của quán , kết hợp giữa hiện đại hoà mình với thiên nhiên.

Màu chủ đạo lấy hai tông màu là xanh ngọc và xám , một bên thiên nhiên hoà hợp. Một bên là hiện đại công nghệ , rất đặc sắc. Cách bày trí cũng không thể chê được, có thể thấy người tạo ra cái quán này rất để tâm vào.

"Phụp"

Đèn vụt tắt , bóng đen bao trùm. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng buông ra, anh đang định làm gì ? Đó là suy nghĩ trong đầu tôi hiện tại.

Mặc dù không nhìn rõ phía trước , nhưng tôi vẫn bước tới. Miệng khẽ gọi tên anh, đi được hai bước thì sáng ánh đèn mờ ảo. Ma Kết đứng trước mặt tôi, nhìn không ra là mặt anh đang có biểu hiện gì.

Không lẽ là cầu hôn ? Tôi không dám nghĩ quá xa vời, nhưng thực chất mà nói thì chẳng thể nghĩ ra lý do gì khác.

Bên cạch có người mang đến cho anh một cái hộp nhỏ , khoảng khắc ấy. Tôi đã vô cùng hồi hộp , căng thẳng đến độ toàn thân cứng đờ. Ma Kết nhìn tôi, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng dịu dàng.

- Tặng em .

Rất ngắn gọn , ngắn gọn đến nổi tôi ngờ nghệch ra. Ma Kết trực tiếp đưa cái hộp nhỏ cho tôi, anh đang mỉm cười dịu dàng. Tôi cắn nhẹ môi rồi mới đưa tay ra nhận , tay vừa chạm vào hộp nhỏ thì lại nghe tiếng nói.

- Mở ra xem đi - Ma Kết chăm chú nhìn vào cái hộp nói.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro