Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lucywishlove


Tặng nàng nè ^_^

_________________

Cơ thể cô cũng dần hồi phục sau một thời gian dài nghỉ ngơi , ngủ một giấc dài làm cô muốn đi khỏi căn phòng tối. Cánh cửa phòng được mở ra, bên ngoài không khác gì một ngôi biệt thự bình thường. Chỉ khác là màu đèn rất đỗi u ám, vừa sợ vừa đói nên cô đành đi tiếp tìm người cầu cứu.

Đi quanh một vòng cô cũng chẳng thấy ai, nhưng rồi cô lại nghe tiếng bước chân dồn dập . Liên tiếp liên tiếp rất đều nhau, nấp vào một góc cô khẽ quanh sát. Giờ Song Tử mới để ý rằng mình đang ở một căn phòng rất rộng, chỉ có vài ánh sáng màu đỏ lóe lên trong không gian tối.

Rất nhiều người mặc toàn màu đen , mắt ai nấy đều đỏ ngầu màu máu. Trên cái ghế cao nhất là một dáng người cao ngạo, tay cầm một quyển sổ dày.

- Hơ......

Song Tử đưa tay bịt miệng hoảng hốt, cô đã nhận ra đây chính là căn cứ của gia tộc Qủy.

- Anh ta .......anh ta chính là người của gia tộc Qủy.

Cô không tin vào mắt mình, cô không còn sức lực chạy nữa. Song Tử ngã quỵ tựa người vào vách, cô nắm chặt tay lại kiềm chế sự sợ hãi.

Đám người đó chạy vào hết, cánh cửa đóng lại, đồng loạt đều quỳ xuống trước chàng trai.

- Trưởng tộc có gì dặn dò, có chết cũng nhất quyết tuân theo.

- Tất cả đứng lên , ngày hôm nay là đêm trăng tròn , ngày duy nhất chúng ta có thể trao đổi với nhau, ta có việc muốn giao phó cho mọi người, đêm trăng tròn vào tháng sau chính là ngày gia tộc chúng ta sẽ tái sinh .

Thiên Yết nói từng câu từng chữ một, cô đều nghe rất rõ . Vẫn không thể tin những gì mình nghe, vẫn cho là mình nghe lầm . Người hằng đêm ở cạnh cô , chăm sóc cô lại là người của gia tộc Qủy. Song Tử cảm thấy kinh tởm vô cùng, chẳng hiểu sao cô lại khóc.

- Tất cả nghe theo lời của trưởng tộc, có chết cũng không oán trách .

Đám người đồng thanh nói, ánh mắt của họ lại đỏ đậm hơn. Nụ cười ma mị xuất hiện giữa đêm , làm người nhìn thấy đều sợ hãi.

- Anh 2 , đã có cách phá giải lời nguyền .

Thiên Bình hối hả chạy vào, anh ra lệnh cho mọi người rời khỏi . Rồi mới cho Thiên Bình nói, gương mặt lộ rõ sự mừng rỡ của nhỏ làm anh cũng nôn nóng muốn biết.

- Em đã gom tất cả các chi tiết mà anh đã chứng kiến từ khi gặp người của gia tộc Trần Hoàng, và cơ thể anh đột nhiên thay đổi bất thường là kể từ khi anh chạm vào máu của Song Tử. Thế nên em tin chắc , cách hóa giải lời nguyền nằm ở máu của cô ta.

Thiên Yết trầm mặc, đôi mày thanh tú nhíu lại. Anh sắp xếp tất cả các kí ức từng trải kia, có lẽ Thiên Bình nói đúng. Nhưng anh vẫn mong đó là sai, không thể nào là như vậy được.

Song Tử cũng nghe rất rõ lời của Thiên Bình, đôi mắt trở nên vô cảm nhìn chằm chằm vào anh. Cô nghĩ thầm, có khi nào bản thân sẽ giống như người bà đã mất. Liệu cô có thể nguyền anh hay không, Song Tử đứng dậy bỏ về phòng. Hiện tại cô đi không được, mà ở lại cũng chẳng xong .

Một lúc sau, Thiên Yết đến phòng cô . Anh vẫn ấm áp như thế, chỉ ở cạnh cô anh mới trở thành con người hoàn toàn khác. Nhưng Song Tử lại thấy con người trước mặt thật đáng sợ, phải nói rằng là giả tạo.

- Không sao chứ , sao lại nhìn tôi như thế ?

- Anh thả tôi ra ngay.

Song Tử lạnh lùng nói, mắt tím ấy đã rưng rưng . Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm giọt nước mắt rơi xuống, Thiên Yết bất ngờ trước lời nói của cô. Anh cũng nhận ra là cô đã biết chuyện, ôm chặt lấy cô trong tội lỗi.

- Anh xin lỗi , em ở đây sẽ an toàn hơn , anh không thể thả em đi .

- Tại sao.....hức......tại sao hả......hức.......anh nói đi, sao lại tốt với tôi , rồi làm tôi đau đến thế.......hức......đưa tôi đến bên cạnh anh là để làm công cụ trả thù đúng không.......hức.....

Song Tử khóc nấc , tay liên tục đánh vào lưng anh. Thiên Yết vẫn không kêu đau , đôi tay ôm chặt cô hơn nữa. Anh làm sao nói đây, thật sự anh chỉ nghĩ cô là một con cờ tốt để anh trả thù. Nhưng giờ đây anh không thể lẫn tránh, việc anh yêu cô mất rồi.

- Anh giết chết tôi đi.......hức.......xin anh đừng hại đến người trong gia tộc Trần Hoàng.......xin anh đấy......hức......máu của tôi......tôi sẽ dùng nó hóa giải lời nguyền cho gia tộc anh......hức........giết tôi đi.........

Thiên Yết buông cô ra, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng ấy. Anh không thể đối mặt với cô, từng câu nói của cô khiến tim anh đau thắt. Chưa bao giờ anh thấy mình nhu nhược như thế, anh không thể không trả thù......và cả không muốn mất cô......

- Con phải làm sao đây ? - Song Tử khẽ hỏi .

__________________

Về phía Ma Kết , cậu phải đối diện với sự sụp đổ của gia tộc ngày cận kề. Gánh nặng càng lúc càng nhiều khiến cậu đổ bệnh, thừa cơ hội tốt này , gia tộc Qủy liên tiếp phá hoại một số địa điểm thuộc quản lý của gia tộc Trần Hoàng.

Theo tình hình hiện tại cho thấy, gia tộc Trần Hoàng dường như không thể chóng đỡ lâu hơn nữa. Mẹ cô cũng vì vậy mà bệnh tình trầm trọng, sức khỏe một yếu dần . Đến khi trút hơi thở cuối cùng bà vẫn ôm chặt di ảnh của ba cô, cùng với một cuốn sổ tay. Hậu sự của bà cũng được Ma Kết lo chu toàn.

- Con sẽ tìm ra Song Tử, và sẽ bảo vệ gia tộc đến hơi thở cuối cùng.

Phòng giặc ngoài chưa xong lại đến giặc nhà, một số thành viên của gia tộc thuận theo chiều gió cùng nhau quy phục gia tộc Qủy. Điều này khiến Ma Kết phát điên , cậu cáu giận và quyết định tìm Thiên Yết .

Biết rằng rất nguy hiểm nhưng cậu cũng phải liều, cậu phải tìm cho bằng được cô mới thôi. Ma Kết chuẩn bị mọi thứ chu toàn, cậu chỉ dẫn theo khoảng 50 vệ sĩ. Có lẽ cậu chủ quan quá và có phần khinh địch.

Đến nơi , đã có người chờ sẵn trước cổng. Họ dẫn đường cho đám người của Ma Kết vào, con đường mang màu tối nhưng chẳng làm cậu sợ . Hơn nữa cậu còn đang rất nôn nóng muốn gặp Song Tử, cậu nhớ cô rất nhiều.

- Sao anh lại cho hắn ta vào đây ?

- Tự tìm đường chết .

Thiên Yết chỉ nói thế rồi bỏ đi , anh phải đón tiếp cậu thật nồng hậu. Nụ cười ma mị lại hiện lên, lần này nụ cười đáng sợ hơn rất nhiều.

_________________

Cho au ý kiến nhé 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro