Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1 tuần sau đó............

Kể từ lúc mà cô đem con mèo đen ấy về nuôi , cậu đã bị cô cho ra rìa, lúc nào cô cũng ôm khư khư con mèo ấy trong lòng, đôi lúc còn hôn nó khiến cậu phát ớn, cậu ước gì có thể tống cổ con mèo ấy ra khỏi nhà cô.

Hôm nay , cậu vẫn qua nhà cô như thường ngày, cậu ngồi nhìn cô đang đùa giỡn với con mèo, cậu lườm nó đủ kiểu. Cậu đâu biết rằng nó đang nhìn cậu, trong lòng nó rất hả hê khi thấy mặt cậu như vậy.

" Yêu cô ấy à......hay đấy "

- Song Tử này cô không cần ăn trưa hả ?

- Cậu mua giúp chị đi, chị phải cho mèo ăn rồi......um .....moah........

Cô lại thơm vào má của chàng mèo nhà ta, cứ mỗi lần như thế là tim Thiên Yết lại lệch nhịp, anh không biết tại sao lại như vậy, tuy là hình dạng của mèo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận và biết tất cả mọi thứ. Cảm giác này làm cho anh lạ lẫm, một cảm giác bất thường.

Song Ngư thì bất mãn ra mặt, cậu nuốt cục tức vào trong rồi ngậm ngùi đi mua đồ ăn trưa cho cô, cậu phải thừa nhận rằng mỗi lần cô cười thì tim cậu đập rất nhanh, chắc chắn cậu đã phải lòng bà chị trẻ con này rồi, bất giác cậu mỉm cười rồi trở lại bình thường.

Một lúc sau..........

Cậu về với 2 túi đồ trên tay, cậu mở cửa nhà cô một cách tự nhiên rồi đi vào trong, cô ôm con mèo trong lòng ngủ ngon lành , cậu mỉm cười lắc đầu rồi đặt túi thức ăn lên bàn, cậu đi lại chỗ cô nhẹ nhàng bế chàng mèo ra khỏi cô. Song Ngư đặt chàng mèo nhà ta lên ghế sofa rồi bế cô lên giường, cậu còn lén hôn lên môi cô rất khẽ, hình ảnh ấy lại lọt thỏm vào đôi mắt đỏ ấy.

" Tại sao lại khó chịu vậy ? "

Song Ngư quay lại chỗ của chàng mèo, cậu bế nó lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ấy.

- Mày biết không tại mày mà cô ấy bỏ mặt cả tao đấy......haizzz.....tao Yêu cô ấy mất rồi , mày là kẻ phá đám đấy biết không, nhưng mày yên tâm đi tao không bỏ mày đâu, chỉ cần cô ấy vui thì tao ngồi cạnh nhìn thôi cũng vui rồi, nhưng mày phải nghe lời đó.

- Mà mày có hiểu những gì tao nói không vậy ? Thôi bỏ đi chắc mày không hiểu đâu.

Cậu cứ ngồi đọc thoại một mình, mà cũng không đúng , cậu nói gì thì chàng mèo đều hiểu , chỉ có điều là anh nói không được, Thiên Yết nghe xong những lời của Song Ngư thì có chút không vui, nhưng anh nhanh chóng xóa hết cái ý nghĩ điên rồ ấy, anh đang phải làm một việc rất quan trọng.

Ngoài trời rất đẹp , gió nhè nhẹ và nắng cũng dịu hơn thường ngày, bầu không khí này khiến người khác yêu thích, cậu ngồi cạnh ngắm nhìn cô ngủ mà cảm thấy hạnh phúc, nơi này quả thật rất yên tĩnh , cậu rất thích nơi này và cũng vì sở thích ấy mà cậu mới gặp cô, lần đầu tiên tim cậu chệch nhịp và một cô gái, cậu rất thích vẻ trong sáng đáng yêu trong cô. Nhưng điều cậu đang lo lắng là cô không chấp nhận cậu.

Chàng mèo nhà ta cứ đi qua đi lại sau lưng cậu, đôi mắt đỏ ấy không rời cậu một giây nào. Đến khi cô tĩnh giấc, cô bật ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cậu, bất giác cô nhíu mày tỏ vẻ không vui, cậu lúng túng không biết làm gì khi mặt cô kề sát mặt cậu, cả chàng mèo nhà ta cũng đang xù lông lên.

- Cậu bế chị vào đây hả ?

- Ừm......ờ........là tôi bế đó có gì sao ?

- Không .....nhưng cậu lại ngồi đây trong khi tôi đang ngủ là bất lịch sự lắm nhé !

- Ơ......mà có gì đâu nè.......bà chị ngốc.....

Song Tử nói rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh mặc cho cậu đang gọi, Song Ngư bất lực ngồi chề môi xụ mặt trông rất tội, chàng mèo nhà ta thì hả hê , nhưng vẫn cứ đi lãng vãng quanh phòng của cô không chịu ra ngoài.

________________

Tối hôm ấy.............



Song Tử bế chàng mèo ngồi ngắm cảnh biển về đêm, cô thấy rất thỏa mãn với ước mơ đã thành hiện thực của mình. Cô cũng đã sắp về lại biệt thự của gia tộc và chẳng biết đến bao giờ mới có thể trở ra.

Từ phía xa, Song Ngư đi lại trên tay cậu là một bó hoa hồng đỏ, một loại hoa cô thích. Cậu tiến đến đứng sau lưng cô rất khẽ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

- Song Tử.

- Aaaaa..........

Song Tử giật mình hét toán lên , cậu nhăn mặt nhìn cô, đáng lý ra cậu không nên làm vậy , thật là điếc tai mà.

- Cậu hả Song Ngư, cậu làm gì mà hù tôi vậy hả ?

- Tặng cô nè.

Song Ngư đưa bó hoa lên trước mặt cô nói, cậu ngại đến nỗi đỏ cả mặt, còn cô thì nhận lấy rồi mỉm cười chứ không có biểu hiện gì , đơn giản vì cô không biết tình yêu là như thế nào, cậu thì có chút hụt hẫng nhưng rồi thôi.

" Meo......."

" Meo........"

Chàng mèo nhảy tọt lên tay của Song Ngư, không những vậy còn dùng vuốt cấu cậu chảy cả máu ở tay rồi chạy vụt mất luôn, Song Tử hoảng hốt xem vết thương cho cậu, cô không ngờ rằng mèo con lại hư hỏng đến vậy.

- Cậu không sao chứ ? Có bị gid không đó hay à chị đưa cậu đến bệnh viện nha.

- Không sao chỉ sướt ngoài da thôi.

- Vậy hả may quá.

- Tôi có chút chuyện muốn nói.

- Nói đi.

Song Ngư hít một hơi thật sâu rồi lấy tay mình đặt lên vai cô, mắt cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô rất ư là hình sự, Song Tử tuy không biết gì nhưng vẫn đứng im nhìn cậu.

- Em nghĩ là.........em yêu chị mất rồi, làm bạn gái em nha !

" Bùm "

Y như tiếng bom nổ bên tai Song Tử, cô không thể tiêu hóa cái câu này của cậu, thật sự mà nói cô có biết gì đâu mà hiểu, cậu nói với một người chưa từng biết say nắng ai bao giờ thì như không mà thôi, cô cười tinh nghịch nhìn cậu.

- Chị cũng yêu em mà , thôi chị về trước nha tối rồi.

- Hả........

Song Ngư há hốc mồm, cậu không thể nói nên lời luôn ấy chứ, lắc đầu thở dài ngán ngẫm cậu đi về nhà của mình với bao nhiêu là suy nghĩ, cậu nghĩ cô là người ngoài hành tinh chắc luôn.

______!____________

Cho au xin lỗi vì bỏ bê truyện này hơi lâu nhá.......😢😢

Mà cũng tại au không rãnh thôi 😢😢

Cho au xin cái ý kiến của các nàng nha........, 😊😊

Bình chọn cho ta thêm động lực nào......😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro