Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm lớp băng thô ráp đột nhiên chạm vào vùng bụng phẳng lì, Duẫn Hạo Vũ mẫn cảm khẽ run lên, phát ra âm thanh mơ hồ giữa những nụ hôn.

"Đợi ...đợi đã..."

Châu Kha Vũ lúc đó mới phục hồi tinh thần, tách ra khỏi Duẫn Hạo Vũ một chút, hai người nhìn nhau, không cần nhiều lời vì trong lòng đã hiểu rõ. Mối tình đầu tuổi mười tám, tỉnh tỉnh mê mê, như hoa anh đào bồng bềnh mùa xuân. Anh rút tay về, khiến cho thân trên Duẫn Hạo Vũ một trận run rẩy, Duẫn Hạo Vũ quay người sang một bên, mặt đỏ giống như bị nướng chín. Châu Kha Vũ vùi đầu vào hõm vai Duẫn Hạo Vũ, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên cổ, nghe thấy tiếng hít hà vì đau của Duẫn Hạo Vũ liền cúi đầu cười. Duẫn Hạo Vũ tức giận đẩy đầu Châu Kha Vũ ra nhưng anh không động đậy.

"Về sau đều ngủ như thế này đi."

Đây rõ ràng là một câu trần thuật, Châu Kha Vũ không cho cậu lựa chọn, cậu chỉ có thể gian nan gật đầu trước sự đàn áp của Châu Kha Vũ. Sau đó cậu cuối cùng cũng lấy lại được tự do ... trong một thời gian ngắn ... Châu Kha Vũ không nằm trên người cậu nữa, mà ngủ ở một bên và ôm cậu vào lòng. Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ ngủ với người khác, tuy rằng trong lòng có chút không thích ứng, nhưng cảm giác thực sự rất ấm áp cho nên cậu nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Kết quả ngày hôm sau Duẫn Hạo Vũ rất sớm liền tỉnh, nguyên nhân là bị bộ phận nóng bỏng của ai đó đánh thức, chính là ở giữa hai chân, muốn bỏ qua cũng không được, vì thế cậu muốn cách xa Châu Kha Vũ một chút, mặc dù cậu đã cử động nhẹ nhất có thể nhưng Châu Kha Vũ lập tức mở mắt, ánh mắt sắc bén như thiêu đốt, không khác bộ phận ở bên dưới của anh. Duẫn Hạo Vũ cảm thấy một trận nguy hiểm, lập tức muốn chạy trốn vào phòng vệ sinh nhưng vừa đứng lên đã bị một bàn tay kéo ngược trở về.

Giọng của Châu Kha Vũ lúc sáng sớm hơi khàn khàn, có lẽ là do "nghẹn" cả một đêm.

"Gấp như vậy để làm gì, sợ anh làm gì em sao?"

Duẫn Hạo Vũ ngập ngừng.

"Không phải, em sợ muộn."

"Yên tâm, em còn nhỏ, anh sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đâu."

Trái tim của Duẫn Hạo Vũ đập liên hồi, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp theo lại nghe Châu Kha Vũ nói:

"Nhưng không đi vào không có nghĩa những chuyện khác anh sẽ không làm."

Trong nháy mắt, Duẫn Hạo Vũ không biết mình như thế nào đã nằm dưới thân Châu Kha Vũ. Sáng hôm nay Duẫn Hạo Vũ lần đầu tiên biết còn thể loại quan hệ dùng đến chân. Đùi trong của cậu lúc này vẫn còn đỏ, bước đi có chút run rẩy, quan trọng nhất là, Châu Kha Vũ lại dám trộm cười cậu.

Duẫn Hạo Vũ trừng mắt nhìn anh, Châu Kha Vũ ngay lập tức đến gần cậu, ghé vào lỗ tai nói: "Thật đáng yêu."

Chết tiệt, Duẫn Hạo Vũ nghĩ muốn tạc mao.

Nhưng hôm nay khác với mọi khi ở chỗ nhiều người đi đường nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau bước vào cổng trường. Vì Châu Kha Vũ không muốn chuyện xảy ra ngày hôm qua lặp lại lần thứ hai, về phần ai làm chuyện này, anh đương nhiên có cách khiến người đó tự mình lộ diện, dù sao thì trẻ con thời kì trưởng thành đều thiếu kiên nhẫn.

Rất nhiều người đi đường đều nhìn bọn họ, dù sao sự tồn tại của Châu Kha Vũ quá chói mắt, ngoài ra còn có Duẫn Hạo Vũ cũng không hề kém cạnh, hai người đẹp mắt vô cùng, làm cho các cô gái phải đỏ mặt.

Duẫn Hạo Vũ có chút mất tự nhiên, cậu rất ít khi bị nhiều người nhìn như vậy, Châu Kha Vũ hình như là đã quen với việc này, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy đường xương hàm sắc bén, vài sợi tóc bị gió thổi bay, một nửa khuôn mặt đắm chìm trong ánh mặt trời thật hoàn mỹ, còn có đôi mắt kia, làm cho tim cậu rung động muốn chết.

"Anh đưa em đến lớp học."

Duẫn Hạo Vũ có chút kinh ngạc, tuy rằng bọn họ hiện tại không sai biệt lắm chính là loại quan hệ kia, nhưng sự biến hóa này có hơi nhanh, cậu không biết Châu Kha Vũ làm vậy là muốn mọi người biết Duẫn Hạo Vũ là người của anh, cũng là muốn làm cho người có tâm tư kia chủ động xuất hiện.

"Không tốt lắm đâu."

"Đã ngủ với nhau rồi em còn ngại ngùng như thế làm gì?"

Vừa nghe xong Duẫn Hạo Vũ vội nhảy dựng lên che miệng Châu Kha Vũ, hai mắt tiểu bạch thỏ trừng lớn, Châu Kha Vũ vậy mà lại bật cười.

"Anh đừng nói lung tung, cái kia không phải. . . Không phải. . ."

"Đêm qua chúng ta thật sự đã ngủ trên cùng một chiếc giường nha."

Đáng yêu chết mất thôi, Châu Kha Vũ nghĩ, tại sao trên thế giới lại có người đáng yêu như vậy, anh đưa tay vò rối mái tóc của Duẫn Hạo Vũ, mặc kệ Duẫn Hạo Vũ phản kháng, anh đưa cậu đến cửa lớp khiến người trong lớp sợ đến ngây người.

Bánh bao trong miệng Cao Khanh Trần cũng rớt xuống, Duẫn Hạo Vũ nghĩ thầm, như thế này cũng quá khoa trương rồi đi.

"Các cậu thật sự là quan hệ kia sao!? Hạo Vũ! Ngày đó thời điểm tụi mình nhìn thấy anh ấy cậu cũng không có nói hai người quen biết."

"Không phải không phải, anh ấy là anh trai của mình...có chút phức tạp, dù sao...hiện tại không thể nói rõ."

"Hai người thật là kỳ quái nha." Cao Khanh Trần tiếc nuối nhặt cái bánh bao đã ở trên mặt đất quá ba giây, ném vào thùng rác.

"Đừng nghĩ nữa, lão sư đến rồi", Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ của Cao Khanh Trần.

Cậu cứ nghĩ chuyện sẽ kết thúc ở đây với Cao Khanh Trần, kết quả không nghĩ tới có rất nhiều người chưa từng nói chuyện giờ ra chơi lại đến tìm cậu nói chuyện phiếm, đây không lẽ là hiệu ứng Châu Kha Vũ sao.

Trong đó có một nữ sinh rất đẹp tên Phó Lâm, Duẫn Hạo Vũ không biết cô như vậy có tính là đẹp nhất không, nhưng cậu nhìn thấy cô được rất nhiều người đưa thư tình, ít nhất cũng là kiểu người được hoan nghênh. Mặt cô đỏ như quả táo, có chút ngượng ngùng hỏi cậu:

"Chủ nhật này là sinh nhật mình, có thể mời cậu đến không?"

Duẫn Hạo Vũ kinh ngạc, cậu ở trong lớp có thể xem như tàng hình, không biết vì cái gì Phó Lâm lại đặc biệt mời cậu. Có thể sợ cậu hiểu lầm cô có ý gì khác nên lại nói:

"Cả lớp đều đi, cho nên..."

"Được, mình sẽ đến."

Duẫn Hạo Vũ lịch sự cười.

Thấy cậu đã đáp ứng Phó Lâm cũng chưa đi, nhìn cậu một hồi, Duẫn Hạo Vũ bị nhìn đến nổi da gà.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."

Sau khi tan học, Duẫn Hạo Vũ thấy Châu Kha Vũ đang đợi mình ở chỗ cầu thang, vừa nhìn thấy anh trong lòng như nở hoa, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

"Chỉ như vậy liền vui vẻ sao?", Châu Kha Vũ trêu chọc.

"Không có mà."

Duẫn Hạo Vũ cố ý tối sầm mặt lại, sau đó ngón tay bị anh nắm lấy, cảm giác tê dại, thực thoải mái.

Trên xe, Duẫn Hạo Vũ nói cho Châu Kha Vũ chuyện có người mời cậu đi sinh nhật, Châu Kha Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại hỏi thêm: "Sinh nhật của ai vậy?"

"Một nữ sinh lớp em, tên Phó Lâm."

Nghe đến cái tên này, Châu Kha Vũ cảm thấy hơi quen thuộc, hình như nữ sinh này đã tỏ tình với anh vào năm ngoái và gây chấn động toàn bộ khu dạy học. Bất quá chuyện này đã được đè xuống. Gia đình Phó Lâm rất giàu, rõ ràng là cô không muốn nhiều người biết rằng cô đã tỏ tình thất bại, nếu để lộ ra chẳng khác gì tự tát vào mặt mình. Châu Kha Vũ nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái liền hỏi cậu:

"Vậy em hỏi thử xem có được mang người nhà đi cùng không?"

Duẫn Hạo Vũ lại đỏ mặt hỏi "anh sao?", Châu Kha Vũ rất tự nhiên đáp: "Còn ai vào đây nữa?"

"Được thôi."

Đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ cong thành hình lưỡi liềm. Châu Kha Vũ trong lòng nghĩ xem trở về nhà làm thế nào hôn chết cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro