Chương tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Duẫn Hạo Vũ trong lòng có tâm sự nên không phát hiện phía sau có người đi theo, Châu Kha Vũ đi sau Duẫn Hạo Vũ một đoạn, thấy Duẫn Hạo Vũ dừng cước bộ, vì thế anh cũng ngừng lại, núp ở một góc.

"Ồ, thật đúng là lớn mật, kêu mày đến mày lại thực sự đến sao, xem ra Châu Kha Vũ đối với mày thật không bình thường."

Châu Kha Vũ đang nghe lén: ? ? ? Xảy ra chuyện gì, sao lại còn liên quan đến mình? Sao mình lại không biết, mà người này như thế nào lại biết mình nhận thức Duẫn Hạo Vũ.

"Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Duẫn Hạo Vũ không cho người đó sắc mặt tốt, tuy Duẫn Hạo Vũ là một người rất hiền lành, nhưng một khi trở nên nghiêm túc cũng thật dọa người, thậm chí giọng nói cũng thấp xuống một quãng.

"Đơn giản, đừng tiếp tục dụ dỗ Châu Kha Vũ là được, tao cũng là do người khác giao phó chứ không có sở thích này."

Những lời này nói ra trực tiếp khiến hai người có mặt chấn động, một người là tiểu bạch thỏ đơn thuần Duẫn Hạo Vũ, một người là đại hôi lang đang nghe trộm trong góc.

Không phải... Như thế nào là dụ dỗ anh? Anh đã bỏ lỡ điều gì rồi? Tại sao vừa tách khỏi Duẫn Hạo Vũ vài giờ liền xảy ra chuyện.

"Anh lầm rồi, tôi và Châu Kha Vũ không phải loại quan hệ đó..."

"Không lẽ không phải mày câu dẫn người kia mà là hai người các ngươi tâm đầu ý hợp?"

"... Nếu người kia vì thích Châu Kha Vũ mà ủy thác cho anh đến uy hiếp tôi thì không cần thiết. Châu Kha Vũ và tôi không phải là loại quan hệ như cô ấy nghĩ. Nói thật với anh, Châu Kha Vũ là anh trai của tôi."

"Này, nói nhảm gì đấy Châu Kha Vũ mà là anh trai mày? Mọi người trong trường đều biết Châu Kha Vũ là con một, ở đâu ra em trai, nói giỡn cũng phải nhìn đối tượng chứ. Huống hồ đã gọi mày đến ngõ nhỏ này thì sao có thể để mày nguyên vẹn trở về? Nghĩ nhiều quá rồi đó em trai nhỏ, người kia đã trả rất nhiều tiền."

Đối phương nói xong liền vỗ tay vài cái, tiếp theo ba bốn người liền từ trong góc tối bước ra.

"Trông nhỏ bé thế này, tao nghĩ gọi nhiều người như vậy đến đây quả thực lãng phí."

Tên cầm đầu bước tới nắm cổ áo Duẫn Hạo Vũ, đồng tử của Duẫn Hạo Vũ mở to, tất cả ký ức tồi tệ tràn ngập trong đầu làm cho cậu quên mất phản kháng . Tên kia túm cổ áo Duẫn Hạo Vũ rồi ném sang bức tường bên cạnh, Duẫn Hạo Vũ trong nháy mắt bị ném đi, hai mắt nhắm chặt như đã cam chịu số phận.

Vậy mà cơn đau phía sau đầu như dự đoán cũng không có truyền đến, mà là cảm giác thật mềm mại, ấm ấp. Đầu cậu được tay Châu Kha Vũ vững vàng bảo hộ, Duẫn Hạo Vũ mở choàng mắt, trước mặt cách rất gần là góc nghiêng tinh xảo của Châu Kha Vũ, còn có ánh mắt tràn đầy giận dữ, chỉ nghe được anh cúi đầu nói một tiếng "ngu ngốc" rồi buông cậu ra. Anh tiến lên cho tên cầm đầu một cước, người nọ không biết Châu Kha Vũ từ đâu xuất hiện nên bị dọa sợ, trực tiếp bị đạp ngã trên mặt đất.

Lúc này Châu Kha Vũ như biến thành một con người khác, Duẫn Hạo Vũ ngơ ngác ngồi ở một bên nhìn những động tác tàn nhẫn mà lại sạch sẽ dứt khoát của Châu Kha Vũ, nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng. Bỗng nhiên trong lúc đó một đạo hàn quang lóe lên, Duẫn Hạo Vũ lúc này mới phản ứng, cậu hét lớn:

"Cẩn thận, hắn có dao."

Khi lưỡi dao sắc bén xẹt qua, máu lập tức chảy ra, theo mu bàn tay Châu Kha Vũ chảy xuống đầu ngón tay rồi nhỏ xuống đất. Đám người kia lập tức choáng váng ngay khi nhìn thấy đổ máu, không ngờ Châu Kha Vũ vẫn giống như không có việc gì, những nắm đấm đẫm máu lao thẳng vào mặt tên kia.

Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết, Châu Kha Vũ thở ra một hơi, sau đó đạp lên lưng cầm đầu nói:

"Mày có quen tao không? Tao có em trai hay không mày lại biết rõ hơn tao sao? Em ấy chính là em trai của tao đấy thì sao? Tao không nghĩ mày sẽ chịu nói người đứng sau là ai, tự tao cũng có biện pháp tìm được, cho nên hiện tại mày lập tức cút khỏi tầm mắt tao, tốt nhất là về sau đừng xuất hiện trước mặt tao, bằng không tao thấy mày một lần liền đánh một lần."

Vừa dứt lời, mấy người mới vừa rồi còn nằm bất động trên mặt đất đều hộc mạng chạy trốn. Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng lấy khăn ướt trong cặp của mình và chạy đến.

"Đi bệnh viện đi."

Duẫn Hạo Vũ nhẹ nhàng kéo vạt áo của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ hơi cúi đầu nhìn Duẫn Hạo Vũ, như là đang nhìn kỹ, khóe miệng mím lại tỏ vẻ nghiêm túc. Duẫn Hạo Vũ trong lòng không yên, mỗi khi Châu Kha Vũ mặt vô biểu tình như vậy khiến cậu thực sự sợ hãi.

"Đi ăn kem."

Châu Kha Vũ mặt không chút thay đổi nói.

Duẫn Hạo Vũ chợt nhớ ra sáng nay Châu Kha Vũ đã nói với cậu rằng anh sẽ đợi ở cổng trường và đưa cậu đi ăn kem. Nghĩ đến đây trái tim đột nhiên ê ẩm như bị ai đó nắm chặt.

"Hôm nay không đi nữa, anh bị thương rồi, phải xử lý trước đã."

Duẫn Hạo Vũ nhăn mặt, lo lắng nhìn Châu Kha Vũ kết quả bị ánh mắt của Châu Kha Vũ làm cho hoảng sợ, giống như nếu cậu không đáp ứng cùng anh đi ăn kem anh sẽ sẽ lập tức đem cậu ăn luôn, vì thế cậu đành phải thỏa hiệp. Sau khi lau sạch máu xung quanh vết thương của Châu Kha Vũ bằng khăn ướt, cậu kéo tay áo của Châu Kha Vũ lên xe.

Hôm nay Duẫn Hạo Vũ ăn kem thật nhanh, có thể nói là lang thôn hổ yết*, bởi vì lo lắng vết thương của Châu Kha Vũ, cần phải nhanh chóng khử trùng.

( lang thôn hổ yết: ăn như hổ đói, ăn ngấu nghiến)

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Duẫn Hạo Vũ không nhúc nhích, anh giống như một khúc gỗ, ngay cả ánh mắt cũng là gỗ, chỉ có bản thân anh mới biết hiện tại anh đang sợ hãi. Bởi vì anh không muốn chứng kiến ​​cái chết của người thứ hai trong cả cuộc đời của mình. Bảy năm trước mẹ anh chết ở trong nhà, thời điểm anh từ trường tiểu học về đến nhà, vừa mở cửa phòng mẹ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, thế giới của anh bị nhuộm thành màu đỏ, sau đó lại biến thành màu đen.

Khi trở về nhà, Duẫn Hạo Vũ vội vàng tìm hộp sơ cứu, sau đó xông vào phòng Châu Kha Vũ, không nhiều lời liền bắt đầu sát trùng vết thương cho Châu Kha Vũ, thực ra Châu Kha Vũ không cảm thấy đau cũng cảm thấy không cần phải bôi thuốc, nhưng mà người em trai này trông thực lo lắng. Duẫn Hạo Vũ cúi đầu sát trùng rồi bôi thuốc cho Châu Kha Vũ, dường như sợ Châu Kha Vũ đau nên nhẹ nhàng thổi vài cái khiến Châu Kha Vũ cảm thấy hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa, giống như bị một con vật nhỏ dùng móng cào cào vậy.

Ở nơi Duẫn Hạo Vũ không nhìn thấy, Châu Kha Vũ không kiêng nể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Duẫn Hạo Vũ, từ lông mi dài, sống mũi cao, đến đôi môi mềm mại, Châu Kha Vũ không khỏi nuốt nước bọt, lặng lẽ tiến lại gần, hết thảy Duẫn Hạo Vũ đều không biết. Sau khi băng bó tay Châu Kha Vũ xong, cậu nhìn lên, khuôn mặt của Châu Kha Vũ gần trong gang tấc.

Bang!

Bộ sơ cứu ban nãy được đặt chắc chắn trên giường bị ném xuống đất phát ra tiếng động lớn, giống như nhịp tim của hai người.

Duẫn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ đột nhiên đè xuống, hoảng sợ nhìn khuôn mặt ngày càng gần của Châu Kha Vũ, nghe được thanh âm khàn khàn của Châu Kha Vũ.

"Nếu em không cự tuyệt, anh sẽ tiếp tục."

Duẫn Hạo Vũ không có cự tuyệt, không biết vì nguyên nhân gì, chính là không có cự tuyệt.

Khoảnh khắc hai môi dán chặt vào nhau, dường như đã có câu trả lời cho mọi thứ. Châu Kha Vũ rốt cuộc đã biết thế nào gọi là thích. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng chà xát môi Duẫn Hạo Vũ, Duẫn Hạo Vũ không dám động, gắt gao nhắm mắt lại, cảm quan không ngừng phóng đại, cậu nghe được tiếng tim mình đập, rõ ràng đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngay sau đó liền dây dưa, lôi kéo, triền miên, cảm giác tê dại, cùng đối phương hít thở không thông, tất cả đều xuất hiện. Châu Kha Vũ điên cuồng tấn công môi và lưỡi Duẫn Hạo Vũ, tay Duẫn Hạo Vũ không biết từ khi nào đã choàng qua cổ Châu Kha Vũ, cho đến khi bàn tay quấn băng của Châu Kha Vũ luồn vào trong áo Duẫn Hạo Vũ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro