Chương mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến cửa phòng ngủ, cặp sách của Duẫn Hạo Vũ đã bị người nào đó tiện tay quăng xuống đất một cách đáng thương, đáng thương hơn nữa chính là chủ nhân của cặp sách, người đang bị đè lên cánh cửa.

Duẫn Hạo Vũ hơi choáng váng, Châu Kha Vũ mạnh mẽ hôn, không chút lưu tình nghiền nát cánh môi của cậu, miệng bị xâm chiếm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Cậu bị nụ hôn tước đi dưỡng khí, cơ thể mềm nhũn thành một vũng nước chỉ có thể dựa vào người Châu Kha Vũ. Sau khi nụ hôn chấm dứt, cậu ngượng ngùng vùi vào lòng Châu Kha Vũ, lắng nghe nhịp tim đập mãnh liệt xuyên qua cả lồng ngực như muốn thổ lộ hết yêu thương. Châu Kha Vũ vẫn còn chìm đắm trong sự ấm áp vừa rồi, bàn tay không an phận quanh quẩn phía cuối xương sống của Duẫn Hạo Vũ. Duẫn Hạo Vũ khẩn trương nhích lại gần, khó chịu kêu tên Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ làm cho cậu ngậm miệng, bằng không anh liền thật sự nhịn không được. Duẫn Hạo Vũ được anh ôm vào lòng lập tức im lặng.

Thời điểm ăn cơm, mặt Duẫn Hạo Vũ vẫn còn hơi đỏ, bất quá trong nhà chỉ có hai người bọn họ nên không cần sợ xấu hổ.

Cuối tuần, Duẫn Hạo Vũ hiển nhiên có chút phấn khích, đây là lần đầu tiên cậu được mời dự tiệc sinh nhật, cậu nghĩ nên ăn mặc trang trọng một chút kết quả bị Châu Kha Vũ bác bỏ không thương tiếc đành phải diện một bộ đồ trắng kết hợp với áo khoác denim hàng hiệu, nhìn sang Châu Kha Vũ thì...hay thật...toàn bộ đều màu đen. Không biết vì cái gì Châu Kha Vũ tuổi còn trẻ mà lại không thích mặc quần áo có màu sắc. Duẫn Hạo Vũ vô cùng nghi hoặc.

Tuy rằng không quen Phó Lâm, nhưng đã đến dự tiệc sinh nhật của người ta thì phải mang quà chứ. Vì thế hiện tại bọn họ .... đang xem quần áo dành cho nam ? ? ?

"Kha Vũ, không phải tụi mình đi mua quà cho Phó Lâm sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tụi mình xem quần áo nam làm gì a?"

"Anh không thể mua quần áo cho bảo bối của anh trước sao?" Châu Kha Vũ thản nhiên nói.

Duẫn Hạo Vũ không biết tại sao Châu Kha Vũ lại thích gọi như vậy, rõ ràng hai người chỉ kém một tuổi, tuy rằng một người đã trưởng thành còn một người thì chưa.

Tiểu bạch thỏ làm sao biết được đại hôi lang động dục chính là đang chờ đến lúc cậu thử quần áo để đẩy cậu vào phòng thử đồ hôn môi. Sau khi thử quần áo xong cả người Duẫn Hạo Vũ đều đỏ như tôm luộc, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ cười tủm tỉm lúc đi tính tiền liền có suy nghĩ muốn đánh người. Cuối cùng hai người chọn cho Phó Lâm một chiếc đồng hồ đeo tay, là ý kiến của Châu Kha Vũ còn Duẫn Hạo Vũ thì chọn kiểu dáng, cậu cảm thấy Phó Lâm đeo sẽ rất đẹp.

Mặt trời lặn, phía chân trời còn lưu lại chút nắng chiều, Duẫn Hạo Vũ cùng Châu Kha Vũ đến dưới lầu KTV của Phó Lâm. Phó Lâm xuống đón bọn họ, thực ra Duẫn Hạo Vũ nghĩ là không cần thiết, nhưng Phó Lâm nhất quyết không chịu, lúc cửa thang máy mở ra, Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy đôi mắt to xinh đẹp của Phó Lâm đang sáng rực lên, ánh mắt cô dính chặt trên người Châu Kha Vũ, lúc này cậu mới hiểu tại sao Phó Lâm lại rất vui khi cô biết cậu sẽ đến cùng người khác, giống như một bông hồng diễm lệ.

Duẫn Hạo Vũ nhịn không được, ở trong thang máy lén lút ngước mắt lên nhìn Châu Kha Vũ, nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của anh, mà Châu Kha Vũ dường như cảm giác được Duẫn Hạo Vũ không giống bình thường vì vậy anh lợi dụng đôi tay dài, quàng qua vai đem người kéo lại gần, Duẫn Hạo Vũ lập tức cúi đầu xuống. Phó Lâm nhìn thấy hành động mờ ám vừa rồi của bọn họ qua hình ảnh phản chiếu của thang máy, cô nắm chặt váy, thu hồi ánh mắt có điểm hung dữ.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trên tầng cao nhất của KTV, một nơi rất lớn, bên trong rất nhiều người đã đến. Cao Khanh Trần cũng ở đó. Cậu đang giả vờ đi ngang qua bàn, trên tay nhanh chóng cầm lấy một miếng bánh ngọt, Duẫn Hạo Vũ nổi lên ý xấu, bất thình lình hô:

"Tiểu Cửu!"

Cao Khanh Trần lần này bị dọa sợ đến mức nghẹn, Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng đưa cho cậu một ly nước trái cây và vỗ nhẹ vào lưng cậu. Sau khi Cao Khanh Trần nuốt trôi ngẩng đầu lên nhìn liền thiếu chút nữa bị nghẹn tiếp, bởi vì cậu nhìn thấy người đứng sau lưng Duẫn Hạo Vũ, khuôn mặt âm u như muốn đánh cậu, cậu nhanh chóng đẩy Duẫn Hạo Vũ ra, còn Duẫn Hạo Vũ thì nhìn Cao Khanh Trần một cách khó hiểu.

"Tụi mình phải giữ khoảng cách! Nam nam thụ thụ bất thân!"

"Nhưng tụi mình ở trường cũng như vậy mà ? ? ?"

Rồi xong, cậu nhìn thấy sắc mặt người kia càng ngày càng đen.

" Cậu đừng...đừng nói bừa, hơn nữa nơi này và trường học không giống nhau, đây là nơi công cộng."

"Mình không biết cậu còn để ý đến mấy chuyện này đấy", Duẫn Hạo Vũ cười cười, cầm lấy miếng bánh Cao Khanh Trần còn chưa ăn xong, một ngụm nuốt xuống.

Thôi hỏng rồi, Cao Khanh Trần phải nhanh chóng tìm cớ rời khỏi nơi thị phi này, người kia trông thật đáng sợ.

Tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Phó Lâm để cho mọi người mặc sức ăn uống, chơi đùa, mọi người vì vậy mà hoàn toàn buông thả. Duẫn Hạo Vũ bị Phó Lâm kéo đi chơi Thật hay Thách, bên trái cậu là Châu Kha Vũ, bên phải là Cao Khanh Trần, bên còn lại của Châu Kha Vũ là Phó Lâm.

Trò chơi vừa bắt đầu Duẫn Hạo Vũ đã được chọn, cậu chọn nói thật, bọn họ hỏi Duẫn Hạo Vũ có đang thích ai không, Duẫn Hạo Vũ liền trở nên câu nệ, người sáng suốt đều nhìn ra được câu trả lời. Cậu cảm thấy trò chơi này rất thú vị miễn là đừng quay đến cậu, có thể cùng mọi người trở nên thân thiết hơn, kết quá phong thủy luân chuyển...cái chai tượng trưng cho vận mệnh lại chỉ về phía cậu.

"Lần này cậu không thể lại chọn nói thật nha", có người nói.

"Vậy chọn thách đi."

"Chọn một người ở đây để hôn, chọn ai do cậu tự quyết định."

"! ! !"

Đồng tử Duẫn Hạo Vũ chấn động, có cần chơi lớn như vậy không? Cậu loại Châu Kha Vũ đầu tiên, bởi vì bạn ở lớp đều đã xem chuyện trên diễn đàn của cậu và Châu Kha Vũ, nếu bây giờ chọn anh thì sẽ càng nhiều người biết, lúc đó không biết có gặp chuyện phiền toái gì không, cho nên cậu chọn người bạn tốt của mình, Cao Khanh Trần.

"Cậu đừng có lại đây nha", mình sợ anh của cậu lắm, khi Cao Khanh Trần biết Duẫn Hạo Vũ chọn mình liền muốn chạy trốn, cậu sợ sẽ bị ám sát.

Duẫn Hạo Vũ giữ lấy Cao Khanh Trần, nhanh như chớp hôn lên mặt Cao Khanh Trần sau đó an vị trở về vị trí, tựa hồ cảm nhận được không khí xung quanh Châu Kha Vũ đang lạnh xuống, cậu liền không dám ngẩng đầu.

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, đại khái là khuôn mặt của Châu Kha Vũ u ám một cách rõ rệt.

"Tiếp tục chơi đi, anh ra ngoài hít thở không khí một chút."

Nói xong, Châu Kha Vũ đứng dậy đi ra ngoài mà không thèm nhìn Duẫn Hạo Vũ lấy một lần. Duẫn Hạo Vũ có chút hoảng hốt, lúc này không còn quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào về hai người bọn họ, Châu Kha Vũ quan trọng hơn, cho nên cậu đi theo Châu Kha Vũ ra ngoài.

Phó Lâm nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, cô khẽ cười rồi nói ít người chơi không vui nữa, để mọi người đi ăn đợt lát nữa cắt bánh sinh nhật. Chờ cho đám người giải tán gần hết, Phó Lâm cũng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro