Chương năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọt nước mắt bất ngờ này khiến Châu Kha Vũ không kịp phòng bị, anh rất ít khi nhìn thấy người khác khóc, mà bản thân anh chỉ rơi nước mắt lúc mẹ qua đời, cho nên anh rõ ràng không biết làm như thế nào liền theo bản năng đưa tay xoa nhẹ khóe mắt Duẫn Hạo Vũ. Duẫn Hạo Vũ vì động tác này mà giương mắt nhìn anh, hai mắt đỏ bừng, yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ mặc cho người khác nhào nặn, Châu Kha Vũ vốn muốn lớn tiếng nói chuyện với cậu, hiện tại lại không nói nên lời.

Trong lòng có điểm khó chịu.

Cuối cùng Châu Kha Vũ lưu lại một câu "Nghỉ ngơi sớm một chút" liền xoay người lên lầu. Duẫn Hạo Vũ nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, nơi khóe mắt vừa rồi Châu Kha Vũ chạm vào còn sót lại hơi ấm, cậu phát hiện càng ngày càng không thể hiểu được Châu Kha Vũ. Thời điểm bản thân bắt đầu thích anh thì lại nghe ra cảm giác phiền phức trong lời nói của anh, lúc chính mình chuẩn bị rời khỏi thì anh lại trở nên dịu dàng.

Duẫn Hạo Vũ sau khi tắm xong vẫn để tóc ướt, cậu không có thói quen sấy tóc, cơ bản đều để cho tóc khô tự nhiên. Sau đó theo thói quen mở cửa đi xuống bếp rót một ly nước, kết quả lại gặp được Châu Kha Vũ, đèn ở lầu hai có chút tối chỉ có thể nhìn thấy Châu Kha Vũ hơi cúi đầu, nghe được tiếng bước chân của cậu liền quay đầu lại nhìn, nhưng lại nhìn nhau mà không nói gì.

"Cậu...không sấy tóc sao?"

Châu Kha Vũ không đầu không đuôi hỏi một câu, người ta sấy tóc hay không liên quan gì đến anh, hơn nữa bản thân rõ ràng là muốn hỏi rõ chuyện Duẫn Hạo Vũ đi ra ngoài cùng Áo Tư Tạp, cái miệng này thật sự là không nghe lời.

"Em không có thói quen sấy tóc."

Duẫn Hạo Vũ cảm thấy kỳ quái, người anh trai này như thế nào đột nhiên bắt đầu quan tâm cậu, tiếp theo cậu chợt nghe Châu Kha Vũ nói:

"Để tôi sấy cho cậu...Khụ, tóc khô lâu, sáng mai còn phải dậy sớm."

Châu Kha Vũ đưa tay lên che miệng ho nhẹ hai cái nhằm che giấu sự khẩn trương.

"A..được thôi...Cảm ơn."

Duẫn Hạo Vũ cảm thấy nếu từ chối Châu Kha Vũ, hai người họ sẽ càng thêm xấu hổ, ở nhà vừa ngẩng đầu liền có thể chạm mặt, chắp nối quan hệ cũng thích hợp, hơn nữa, ngay từ đầu cậu đã muốn thân cận với người anh trai này, chính là anh trai dễ gần giống như trong tưởng tượng của cậu, nếu Châu Kha Vũ chủ động, cậu sẽ không cự tuyệt.

Tiếng vù vù của máy sấy tóc tạm thời xua đi chút ngượng ngùng trong không khí. Duẫn Hạo Vũ thấp hơn Châu Kha Vũ một chút, điều này khiến Châu Kha Vũ thuận lợi làm việc hơn. Tóc Duẫn Hạo Vũ rất mềm, những ngón tay thon dài của Châu Kha Vũ đan xen trong tóc cậu, theo luồn khí nóng hong khô tóc, ngoài ý muốn sinh ra cảm xúc triền miên. Hầu kết của Châu Kha Vũ khẽ động, ánh mắt có chút mơ hồ. Duẫn Hạo Vũ ở phía trước nhìn có vẻ ổn, nếu không tính đến lỗ tai đỏ ửng.

Đây là lần đầu tiên có người sấy tóc cho cậu, thật ra không phải cậu không thích sấy tóc, chỉ là thời điểm cậu và mẹ ở Đức thật sự túng quẫn, không có mua máy sấy, vì vậy Duẫn Hạo Vũ đã quen với việc để tóc khô tự nhiên, nhiều khi chờ không được trực tiếp đi ngủ luôn, kết quả ngày hôm sau đầu đau như nứt ra, nhưng lâu dần rồi cũng quen.

Chính là...tay của Châu Kha Vũ thật sự rất ấm áp rất thoải mái, động tác nhẹ nhàng làm cho Duẫn Hạo Vũ cảm thấy buồn ngủ.

"Đây là lần đầu tiên em sấy tóc...cũng là lần đầu tiên có người sấy tóc cho em."

Duẫn Hạo Vũ cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình trên mặt, đại khái là vừa chua xót lại vừa có chút vui vẻ.

Trong lòng Châu Kha Vũ lại trở nên rầu rĩ, chàng trai mười tám tuổi vẫn chưa hiểu rõ cảm giác này mà chỉ đơn giản là cảm thấy rất khó chịu. Trong tiềm thức anh cảm thấy cuộc sống của Duẫn Hạo Vũ cùng với mẹ cậu ở Đức hẳn là tốt lắm, dù sao Châu Hoằng Thụy có thời gian rảnh sẽ sang Đức. Nhưng anh không biết, có rất nhiều lần Châu Hoằng Thụy chỉ đứng nhìn từ xa, không dám giúp đỡ sợ sẽ bị hiểu lầm là bố thí, tình yêu say đắm không có kết quả thời niên thiếu ở trong lòng Châu Hoằng Thụy đã trở thành một thứ xa xỉ. Ông biết rõ vợ mình là mẹ của Châu Kha Vũ, nhưng ông lại lo lắng cho cuộc sống của mẹ Duẫn Hạo Vũ, một mình mang theo đứa nhỏ ở một đất nước xa lạ. Chung quy là không thể buông tay, cuối cùng cả hai tay đều trống trơn.

"Về sau tôi sẽ sấy tóc cho cậu", Châu Kha Vũ nghiêm túc nói.

Duẫn Hạo Vũ đột nhiên cười rồi nói "Cảm ơn."

Châu Kha Vũ ánh mắt đảo qua hai lần, bàn tay giả bộ vô tình xoa đầu Duẫn Hạo Vũ, tảng đá lớn đè nén trong lòng vừa rồi đột nhiên biến mất khiến anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

"Cậu với... Áo Tư Tạp..."

Châu Kha Vũ đột nhiên nghĩ tới chính sự.

"Anh ấy mời em ăn cơm, em cùng anh ấy không quá quen thuộc, không dám nói chuyện nhiều, hơn nữa anh ấy nhìn qua có chút hung dữ."

Khi nghe Duẫn Hạo Vũ nói lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy Áo Tư Tạp rất hung dũ, Châu Kha Vũ như tìm được đồng minh.

"Đúng vậy, tôi lần đầu gặp cũng cảm thấy cậu ta thật hung dữ."

"Kỳ thật...nhìn anh cũng không phải dạng hiền lành gì."

Nghe xong những lời này, sắc mặt Châu Kha Vũ lạnh đi, máy sấy tóc cũng tắt, không còn tiếng kêu của máy sấy tóc, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Sự im lặng đột ngột làm cho Duẫn Hạo Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó liền cùng Châu Kha Vũ đối mắt, Châu Kha Vũ nhìn qua có vẻ không vui, chẳng lẽ là vì cậu nói nhìn anh không hiền lành sao.

"Bởi vì anh không có cười."

"Có gì đáng để cười sao?"

"Không ..." Duẫn Hạo Vũ không hiểu có chút chột dạ.

"Vậy thì tại sao tôi phải cười?"

"Em xin lỗi."

"...Không cần phải nói xin lỗi, tôi không có tức giận, hôm nay tôi chờ cậu chỉ là muốn nói cho cậu biết Áo Tư Tạp có một trúc mã ở nước ngoài, tuy tôi không chắc cậu ta có thích người kia không, nhưng là cũng là tám lạng nửa cân, cho nên cậu không cần ở gần Áo Tư Tạp như vậy, cậu ta hiện tại chỉ là tò mò về cậu thôi."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau Châu Kha Vũ nói nhiều như vậy, nhưng là muốn cậu tránh xa bạn của anh một chút. Duẫn Hạo Vũ trong lòng rất không thoải mái.

"Em cũng không muốn thân thiết với anh ấy, bằng không hôm nay em gọi điện cho anh làm gì chứ."

Nói đến cuộc điện thoại kia, Châu Kha Vũ có chút chột dạ, buổi chiều thái độ của anh quả thật không tốt, có thể trong lòng tiểu hài tử rất ủy khuất, nhìn thấy đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ, anh sợ Duẫn Hạo Vũ lại rơi nước mắt, anh sợ sẽ chống đỡ không được.

"Tôi xin lỗi chuyện hồi chiều, cậu muốn cái gì, tôi sẽ mua cho cậu."

Châu Kha Vũ nghĩ muốn dỗ tiểu hài từ chỉ cần mua đồ cho cậu là được.

(Anh xác định đây không phải cách dỗ bạn gái?)

"Em muốn ăn kem."

Duẫn Hạo Vũ mới không thèm khách khí với Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nghĩ thầm, quả nhiên là tiểu hài tử, còn thích ăn kem.

"Được, ngày mai dẫn cậu đi ăn, vậy cậu đi ngủ đi."

"Ân", Duẫn Hạo Vũ thực vui vẻ. Đêm nay hẳn là có thể mơ một giấc mơ đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro