1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Châu Kha Vũ một mình đến nơi ghi rõ trong thư mời, đeo mặt nạ trắng. Mặt nạ và thư mời được gửi đến cùng nhau, Châu Kha Vũ đã nghe qua một chút về buổi đấu giá, đương nhiên biết tác dụng của mặt nạ là gì. Khi anh đến nơi, đã có rất nhiều người xung quanh. Mặc dù mọi người đều đeo mặt nạ, nhưng có thể biết đại khái người tới là ai nếu quan sát một lúc. Châu Kha Vũ tự cười nhạo bản thân khi bước vào cổng lớn, chính mình cũng có ngày cư nhiên tới loại địa phương này. Khác với vẻ ngoài đổ nát, bên trong cánh cửa là một thế giới hoàn toàn mới.

Những cột tường màu trắng ngà, những ngọn đèn pha lê sáng lấp lánh, những viên gạch men sứ trắng vàng phủ kín mặt đất, những tấm lụa lớn màu đỏ được điểm xuyết rất vừa phải. Thực sự xa hoa, Châu Kha Vũ nghĩ. Mọi người đều đeo mặt nạ để chào hỏi nhau, đó là trò hề trong mắt Châu Kha Vũ.

Khi chuông điểm mười hai giờ ba mươi vang lên ba lần, mọi người dừng tiếng ồn ào, tự lấy vé ra và tìm chỗ ngồi của mình để ngồi xuống. Châu Kha Vũ ngồi ở giữa hàng trên, có tầm nhìn bao quát toàn bộ địa điểm đấu giá. Có một người phụ nữ ngồi bên trái anh, mùi nước hoa nồng nặc trên người khiến anh có chút choáng váng. Buổi đấu giá diễn ra rất suôn sẻ, đầu tiên là mấy vật phẩm đơn giản như đồ trang sức hoặc đồ sứ, chúng được mua trong vòng chưa đầy hai hoặc ba phút. Châu Kha Vũ biết rằng đây chỉ là màn dạo đầu, bởi vì anh thấy nhiều người không tham gia vào đấu giá. Thời điểm bốn cái lồng sắt giống nhau được chuyển lên, đám đông bắt đầu xôn xao, Châu Kha Vũ liếc mắt một cái, rất nhanh hiểu được những thứ đó là gì, sau đó không hiểu sao liền cảm thấy buồn nôn.

Đây là người --- hay nói đúng hơn, vật phẩm. Những thứ bán ra từ buổi đấu giá chỉ có thể là vật phẩm, tuy lồng sắt được vải trắng che đi nhưng Châu Kha Vũ vẫn có thể cảm nhận được bên trong là người, những Beta và Omega đáng thương. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh bắt đầu đứng lên vì kích động, không ngừng rướn người lên để xem thứ ở phía trước. Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, trong đầu tự nói với bản thân, mua một người chính là cứu mạng một người, suy nghĩ đó làm cho anh thoải mái hơn một chút. Người chủ trì duy trì trật tự xong buổi đấu giá mới tiếp tục. Tuy cách một lớp mặt nạ nhưng Châu Kha Vũ cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo trong mắt bọn họ, nơi này là hang sói, còn bọn họ thì đang chực chờ ăn thịt những con cừu non tội nghiệp.

Về sau có đánh chết anh cũng không quay lại lần thứ hai.

Ba người đầu tiên nhanh chóng được mua. Đó là ba Beta xinh đẹp. Chiếc váy trắng đẫm mồ hôi trên người các cô gái tương phản với dây xích đen ở cổ chân. Nước mắt của các cô gái trở thành động lực để nhóm khách hàng cạnh tranh với nhau. Chỉ có Châu Kha Vũ hoàn toàn không bị kích động, lý do Châu Kha Vũ không mua các nàng rất đơn giản, tin tức tố quá mờ nhạt, nếu mua các nàng, người khác cũng sẽ không nghĩ anh đã có bạn đời. Chiếc lồng cuối cùng được nâng lên, Châu Kha Vũ thở dài, anh chỉ muốn kết thúc nhanh chóng và về nhà, quả nhiên tham gia vào một buổi đấu giá không minh bạch như vậy là một lựa chọn sai lầm.

Tấm vải trắng được người chủ trì mở ra, đập vào mắt mọi người là một thiếu niên. Một thiếu niên vô cùng ưa nhìn, làn da trắng nõn nà, đôi môi như hoa đào nở vào mùa xuân, nhìn lên trên là một đôi mắt ậng nước. Châu Kha Vũ nhìn một cách mê mẩn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa nhỏ ưa nhìn như vậy. Cổ đối phương có vòng ức chế, hai tay bị xích lại, hiển nhiên là một Omega. Ngay khi tấm vải trắng được vén lên, những người có mặt đều bàn tán, chẳng mấy chốc đã có người tăng giá. Đây là mức giá cao hơn bất kỳ mức giá nào trước đây, mọi người tiếp tục tăng giá, cảnh tượng hỗn loạn diễn ra. Châu Kha Vũ vốn định nhìn thử, lại không ngờ rằng đối phương cũng đang nhìn anh chằm chằm, anh không kịp phòng bị liền rơi vào ánh mắt của thiếu niên trong lồng. Đôi mắt đẹp ấy dường như biết nói, gắt gao nhìn anh. Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người, ma xui quỷ khiến mà nhấn đèn tăng giá.

Ngay lập tức, tất cả mọi người quay đầu nhìn Châu Kha Vũ, người phụ nữ bên cạnh cũng quay sang nhìn anh, Châu Kha Vũ phục hồi tinh thần, nhìn thiếu niên trên đài, hạ quyết tâm tiếp tục tăng giá. Một mảng im lặng, không ai dám tăng giá nữa, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không cần phải ....

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Châu Kha Vũ được người chủ trì dẫn ra sau sân khấu, ở đó anh có thể nhìn thiếu niên kia rõ ràng hơn. Thiếu niên trong lồng sắt bị lôi ra ngoài, đầu kia của dây xích được giao lại cho Châu Kha Vũ. Hậu trường rất tối, anh nhìn xuống ánh mắt thiếu niên, chỉ cảm thấy đối phương đang nhìn chằm chằm chính mình.

Châu Kha Vũ mang theo cậu rời khỏi buổi đấu giá, tài xế đúng hẹn đến đón, nhìn thấy nam hài bên cạnh cũng không dám nhiều lời.

Duẫn Hạo Vũ bị lôi đến phòng ngủ của Châu Kha Vũ, hiện đang ngồi trên giường của Châu Kha Vũ, nhìn người đã mua cậu đang đứng trước mặt. Châu Kha Vũ cởi bỏ xiềng xích trên tay cậu, dấu dây xích hằn đỏ trên cổ tay trắng nõn. Duẫn Hạo Vũ hừ nhẹ vài tiếng, đứng dậy dựa vào người Châu Kha Vũ, không ngờ đối phương lại bắt lấy cổ tay cậu, hoàn toàn mặc kệ vết thương trên đó.

"Đừng cho rằng tôi mua cậu về là sẽ chạm vào cậu."

Châu Kha Vũ ghé sát vào nói:

"Cậu chỉ là một vật phẩm, tôi cần tin tức tố của cậu, nhưng đừng nghĩ đến chuyện leo lên giường tôi."

Duẫn Hạo Vũ bị hắn nắm đau đến nhíu mày, lại nghe đối phương nói như vậy, trong lòng bốc hỏa. Cậu giãy dụa đẩy người trước mặt ra, vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Ai muốn chạm vào anh? Tôi mới không thèm."

Châu Kha Vũ liếc nhìn Duẫn Hạo Vũ, đi qua ghế mây bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

"Tốt nhất là vậy, chúng ta đôi bên cùng có lợi, tôi cung cấp cho cậu nơi ở, cậu cho tôi tin tức tố."

Duẫn Hạo Vũ sững sốt, cậu hoàn toàn không hiểu người này muốn làm gì, chẳng lẽ những người lớn lên đẹp mắt như vậy đều không có đầu óc sao?"

Châu Kha Vũ thấy biểu tình của đối phương nhận ra chính mình nói quá mơ hồ, vì thế liền tùy ý bịa ra một thân phận quý tộc, đem chính mình miêu tả thành một thanh niên bị người nhà ép kết hôn, dù sao thân phận chỉ huy rất trọng yếu, tuyệt đối không thể nói ra. Duẫn Hạo Vũ ngược lại không thèm quan tâm, cậu nheo mắt nhìn Châu Kha Vũ, một lúc lâu sau mới nói một tiếng "Được."

Đối phương chỉ yêu cầu mình cung cấp tin tức tố, Duẫn Hạo Vũ rất nhanh liền chấp nhận. Là một gián điệp, cậu vất vả lắm mới trà trộn vào nội bộ A Quốc, vốn cũng không tính toán cùng Alpha phát sinh quan hệ, chỉ còn chờ cơ hội đến thực hiện nhiệm vụ ám sát. Mà tên Alpha trước mặt đã bỏ ra một số tiền lớn để mua mình về lại đưa ra yêu cầu phi thường hoàn mỹ, nếu Châu Kha Vũ không cần thân thể cậu vậy bọn họ sẽ vui vẻ mà ở cùng một chỗ. Duẫn Hạo Vũ đẩy con dao găm ngắn giấu trong tay áo vào, tránh cho chút nữa bị rơi ra, cậu mỉm cười và chỉ vào chiếc vòng đeo trên cổ, ra hiệu cho Châu Kha Vũ cởi nó ra. Châu Kha Vũ đứng dậy, những ngón tay mảnh khảnh vòng qua cổ Duẫn Hạo Vũ, cuối cùng đem vòng ức chế gỡ xuống. Châu Kha Vũ nhướng mày liếc Duẫn Hạo Vũ một cái rồi nói:

"Giải phóng tin tức tố của cậu đi."

Rất nhanh, một cỗ mùi hương hoa hồng nhàn nhạt bắt đầu lan tỏa ra, trong chốc lát đã lấp đầy cả căn phòng. Là hoa hồng đỏ thẫm như màu mực, Châu Kha Vũ nghĩ. Giống như loại hoa hồng lớn được anh trồng trong sân. Duẫn Hạo Vũ dang tay ôm lấy Châu Kha Vũ, người được ôm cũng không có đẩy ra mà để cho hương hoa bao bọc lấy cơ thể mình. Vì để mùi hương của mình bám vào người Châu Kha Vũ nhanh hơn, Duẫn Hạo Vũ bắt đầu nhẹ nhàng cọ lên người anh, Châu Kha Vũ nhìn thấy động tác của cậu, yết hầu nóng lên, hít một ngụm khí lạnh.

Tiểu bạch thỏ sẽ luôn vô tình khi trêu chọc người khác, đến khi bị ức hiếp lại để lộ đôi mắt đẫm nước.

Châu Kha Vũ dù sao cũng là một Alpha, những hành động mờ ám của người trước mặt đã khơi dậy dục vọng của anh. Anh nhẹ nhàng dùng tay đẩy nhẹ Duẫn Hạo Vũ, Duẫn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ, nheo mắt lẩm bẩm:

"Anh không hài lòng à?"

Giây tiếp theo, Duẫn Hạo Vũ hoảng sợ hét lên, cậu bị anh đè hai tay lại, đẩy ngã xuống chăn bông mềm mại trên giường.

"Cậu đang quyến rũ tôi sao?"

Giọng nói mê hoặc của Châu Kha Vũ vang lên bên tai Duẫn Hạo Vũ, trước khi cậu có thể phản bác lại, một cỗ mùi rượu tuôn ra như thủy triều.

Duẫn Hạo Vũ trong lòng nguyền rủa Châu Kha Vũ, cậu chỉ ôm anh để mùi tin tức tố nhanh chóng bám vào anh thôi, mùi hoa hồng cũng không nồng nặc như vậy. Cũng may đối phương cũng không có làm chuyện gì khác, chỉ là cùng cậu trao đổi một nụ hôn. Duẫn Hạo Vũ bị hôn đến mơ hồ, người đè lên người cậu cũng không cho cậu có cơ hội hô hấp, đây là nụ hôn đầu của cậu, nghĩ đến đây, Duẫn Hạo Vũ dùng tay đẩy Châu Kha Vũ ra, nhưng đối phương rõ ràng là mạnh hơn mình, đẩy rất lâu cũng không đẩy ra được nên đành cam chịu mặc cho người bày bố.

Châu Kha Vũ không để ý đến Duẫn Hạo Vũ. Bây giờ anh là một con sói đói đang kiếm ăn, làm sao có tâm tư đi quản cảm nhận của tiểu bạch thỏ. Thẳng đến khi hương hoa hồng cùng mùi rượu triền miên cùng một chỗ, anh mới buông tha cho tiểu bạch thỏ dưới thân.

"... Không phải anh nói không chạm vào tôi sao?"

Duẫn Hạo Vũ nằm trên giường, giọng chế giễu hỏi, nụ hôn mãnh liệt vừa rồi khiến cậu thở hổn hển. Châu Kha Vũ ngồi ở mép giường, không nhìn người nằm trên giường, nói:

"Không phải cậu chạm vào tôi trước sao? Cậu lại oan uổng tôi, đổi thành người khác đã sớm làm chết cậu rồi. Còn không biết hài lòng."

Anh với tới cái bàn cạnh giường, rút ra một điếu thuốc, nhưng chỉ ngậm trong miệng không châm lửa.

"Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi, Daniel."

Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười.

"Không cần khách khí, Patrick." Châu Kha Vũ cũng mỉm cười. "Hợp tác vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro