2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần đến cuối tháng 5, tình hình trên chiến trường vẫn giằng co như cũ, hai bên đều không chịu nhượng bộ. Châu Kha Vũ đã sớm không cần phải ra chiến trường chỉ huy nữa, cho nên thời gian anh ở nhà nhiều hơn trước rất nhiều, số lần chạm mặt cũng tự nhiên nhiều lên. Chiều hôm đó quản gia đưa cho Châu Kha Vũ một bức thư mời, Châu Kha Vũ còn chưa kịp nhìn kỹ, phong thư màu trắng đã bay vào tay Duẫn Hạo Vũ.

"A, tiệc tối? Tính ra đã là cái thứ mười ba rồi ha?"

Duẫn Hạo Vũ ngồi trên sô pha, nghiêng đầu hỏi. Châu Kha Vũ nhìn cậu, cười nói:

"Ừ, bất quá tôi cũng không muốn đi."

"Cho tôi đi với?"

Bên tai truyền đến âm thanh dễ nghe, không chờ Châu Kha Vũ từ chối, chủ nhân của giọng nói tiếp tục:

"Kí tên là Antonio, hẳn là buổi tiệc này rất quan trọng."

Châu Kha Vũ nghe đến cái tên này liền nhíu mày, dùng ngón tay mảnh khảnh rút lá thư trong tay Duẫn Hạo Vũ về, cẩn thận đọc xong liền xoa mắt. Thượng tướng Antonio, con cáo già đó, phí không ít tâm tư để mời anh, hẳn không đơn giản chỉ là tham dự tiệc tối? Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua thiếu niên đang đùa nghịch cây trâm cài trên áo bản thân, anh đứng dậy, khẽ xoa đầu Duẫn Hạo Vũ.

"Vậy cậu chuẩn bị một chút đi, tôi đưa cậu đi ra ngoài."

Duẫn Hạo Vũ sửng sốt một hồi,mới phát giác chính mình được cho phép ra ngoài, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

"Tôi đi chuẩn bị một chút."

Thiếu niên giống như một con chim sẻ, thoáng cái liền thoát khỏi bàn tay của Châu Kha Vũ. Nhìn thân ảnh Duẫn Hạo Vũ biến mất nơi cầu thang, Châu Kha Vũ siết chặt lá thư trong tay, ánh mắt vừa rồi còn ôn như như nước hiện tại phát ra một cỗ lệ khí làm cho người ta sợ hãi.

Thượng tướng Antonio, tôi đã dễ dàng tìm được ông rồi.

Trên cầu thang nơi Châu Kha Vũ không nhìn thấy, ánh mắt Duẫn Hạo Vũ trở nên sắc bén, một trong những mục tiêu đã xuất hiện, thật không ngờ rằng Châu Kha Vũ lại có quan hệ với quân nhân. Nếu là như vậy, anh ta cũng có thể giúp mình tìm được "Wolf", quan chỉ huy thiên tài, mục tiêu ám sát hàng đầu. Con dao găm đã lâu không dùng đến được cẩn thận lau sạch, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao như vẽ ra một bức tranh đẫm máu, chỉ khi Duẫn Hạo Vũ ở một mình, vẻ mềm mại của một Omega mới biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Cậu là một bông hồng, nhưng tiếc thay, lại là một bông hồng có gai.

Khi màn đêm buông xuống, Duẫn Hạo Vũ mặc một bộ tây trang đuôi tôm, một chiếc trâm nạm đá quý màu tím nhạt ghim trước ngực, một tay nắm lấy cánh tay của Châu Kha Vũ cùng anh bước ra khỏi xe. Châu Kha Vũ cũng rất ít khi mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nhưng vẫn như cũ là màu đen, ngoại trừ chiếc trâm cài trên ngực giống với Duẫn Hạo Vũ thì không có màu sắc nào khác. Trước mặt là đại sảnh tráng lệ, các quý tộc và quân nhân gần như lấp đầy đại sảnh. Không gian được trang trí một cách xa xỉ, với rèm đỏ, sàn nhà khảm đá lấp lánh, giữa những cột trụ xanh biếc bày ra rất nhiều bàn ăn, các đồ dùng bằng vàng, bạc và thủy tinh lấp lánh trên khăn trải bàn trắng. Trên bục cao có một chiếc bàn dài, khoảng một trăm thước từ đầu này sang đầu kia của đại sảnh, các bàn còn lại được sắp xếp vuông góc với bục cao thành hàng. Hai chiếc đèn chùm lộng lẫy màu đỏ và vàng được treo trên trần nhà, vô số bóng đèn thủy tinh trên đèn chùm phát sáng rực rỡ. Trên tường còn có những chiếc đèn treo tường được trang trí hoa lệ sáng chói mắt. Tiếng người nói chuyện ồn ào, những bộ lễ phục và tây trang tráng lệ mà bọn họ mặc trên người cùng giống như đồ trang trí ở đại sảnh, vô cùng khoa trương.

Duẫn Hạo Vũ không khỏi híp mắt, thật sự là xa hoa lãng phí.

Chờ bọn họ bước vào đại sảnh, Duẫn Hạo Vũ mới phát hiện không ít quý tộc xung quanh đều nhìn về hướng này, ánh mắt vui mừng, kinh ngạc, khinh miệt, toàn bộ đều tập trung lên người Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ lại như không cảm giác được những ánh mắt không mấy thiện cảm bám dính trên người mình, ngược lại xoay người kéo Duẫn Hạo Vũ đến bên cạnh, hạ giọng hỏi cậu:

"Làm sao vậy? Không cần khẩn trương, tùy ý là được."

Duẫn Hạo Vũ bị động tác thân mật bất ngờ của anh dọa sợ, vừa định đẩy Châu Kha Vũ ra liền cảm thấy vài ánh mắt như mũi tên bắn về phía mình. Cậu ngẩn người, không phải là cùng anh diễn trò thôi sao. Vì thế liền bày ra bộ dạng nghe lời.

"Tôi không khẩn trương, chỉ là chán ghét những nơi có nhiều người."

Nói xong lại ôm cánh tay Châu Kha Vũ làm nũng.

"Tôi đói bụng, anh đi ăn với tôi đi."

"Được."

Một màn lôi kéo ôm ấp này lọt vào mắt không ít người. Có mấy quý tộc thậm chí còn ném cho Duẫn Hạo Vũ một thái độ thù địch, trong đám đông rất nhanh có người bàn tán về bọn họ.

"Người kia là ai? Không phải chỉ huy không bao giờ chấp nhận bất kỳ Omega nào đến gần mình sao?"

Một phu nhân kề tai nói nhỏ với một phu nhân khác, vị kia lắc đầu thở dài:

"Không biết, nhưng nhìn khuôn mặt người kia có lẽ là một công tử hiền lành của nhà nào đó."

Hai người trò chuyện một hồi, mà những Omega ăn mặc xinh đẹp đã bắt đầu cảm thấy đố kỵ. Ai cũng biết chỉ huy khó gần, hiện tại đã có một nam nhân mặt như hoa đào, làn da như tuyết, khí chất nhu hòa tự nhiên bên cạnh anh. Nhìn hành động thân mật của bọn họ, không cần hỏi cũng biết là một đôi. Chuyện này như ván đã đóng lên thuyền, bọn họ lại cố tình không muốn bỏ cuộc, tự khuyên bảo chính mình vẫn còn cơ hội, trộm ngắm anh thêm vài lần.

Châu Kha Vũ bị kéo đến chiếc bàn dài trong đại sảnh, bên trên có đủ loại món chính và tráng miệng, Duẫn Hạo Vũ vừa nhìn thấy mấy món tráng miệng cả người liền trở nên phấn khích, nếu ở đây không có nhiều người cậu đã sớm nhảy dựng lên chạy đến đó. Châu Kha Vũ biết Duẫn Hạo Vũ thích ăn đồ ngọt liền cười nói:

"Sao đây? Ở nhà ăn chưa ngán sao?"

"Không ngán! Bởi vì thích nên sẽ không ngán nha."

Khi bọn họ nói xong đã đi đến bên cạnh bàn, Duẫn Hạo Vũ dùng ngón tay mảnh khảnh lấy một miếng bánh ngọt từ trên bàn rồi cho vào miệng, mơ hồ nói với Châu Kha Vũ:

"Được rồi, nhanh đi làm chuyện của anh đi. Dù sao cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, tôi ở đây đợi anh."

Châu Kha Vũ hiển nhiên hiểu được Duẫn Hạo Vũ đang nói cái gì, dù sao đã nhận lời mời đến dự tiệc thì phải đi chào thượng tướng Antonio một tiếng. Nguyên nhân không mang theo Duẫn Hạo Vũ rất đơn giản, anh không muốn Antonio nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ sớm như vậy, dù sao người ở đây rất lắm lời, mọi người đều đã nhìn thấy hành động của bọn họ vừa rồi, Antonio khẳng định cũng đã biết.

"Được, vậy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn."

Châu Kha Vũ nói xong liền xoay người bước đi nhưng cuối cùng vẫn quay đầu nói thêm một câu: "Tôi sẽ quay lại nhanh thôi, chờ tôi."

Cho đến khi bóng dáng Châu Kha Vũ biến mất trong đám đông, biểu cảm của Duẫn Hạo Vũ liền thay đổi, cậu lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, đem bố cục của đại sảnh thu vào tầm mắt, ở trong đầu lên kế hoạch chạy trốn sau khi ám sát xong. Duẫn Hạo Vũ đã lâu không lẻn vào một nơi có nhiều người như vậy để ám sát, nghĩ đến khi lưỡi dao xuyên qua yết hầu, khoái cảm khi máu tươi bắn tung tóe khiến cậu không để đứng yên. Khi không ai để ý, Duẫn Hạo Vũ lùi về phía sau bức màn, biến mất trước mắt đám đông.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Duẫn Hạo Vũ lại xuất hiện ở bên cạnh bàn dài, sát khí vừa rồi toát ra trong phòng ngủ của Antonio đã hoàn toàn biến mất, con dao ngắn dính máu đỏ tươi bị chủ nhân vứt bỏ một cách không thương tiếc, mới giây trước còn là một sinh mệnh đang sống, bất quá hiện tại chỉ là một khối thi thể không có giá trị, khoảng nửa tiếng sau mới có thể có người phát hiện ra, đủ thời gian cho cậu thoát thân. Duẫn Hạo Vũ dựa vào cây cột trắng, tùy tiện chọn điểm tâm đưa vào miệng, đợi được năm phút vẫn không thấy bóng dáng Châu Kha Vũ đâu, Duẫn Hạo Vũ thở dài nghĩ thầm, e là bị người khác dây dưa. Vì vậy cậu cũng không đợi ở bàn dài nữa, xoay người bước vào trong đám đông.

Đêm nay là đêm trăng non, mặt trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, xung quanh đều là những vì sao lấp lánh, vốn nên là một cảnh sắc tuyệt mỹ. Nhưng Châu Kha Vũ nào có lòng dạ thưởng thức, vốn định lên sân thượng ngắm cảnh không ngờ lại gặp khách không mời mà đến. Trước mắt anh là một vị tiểu thư xinh đẹp đang không chịu buông tha cứ bám lấy anh dây dưa hơn mười phút rồi.

"Tiểu thư Sophia, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích cô, cũng mong cô đừng làm phiền tôi nữa."

Châu Kha Vũ đỡ trán, đây không phải lần đầu tiên anh nói những lời này, nếu vị tiểu thư trước mặt không phải do thượng tướng Antonio đưa đến, anh có lẽ đã ngay lập tức xoay người bỏ đi.

"Ngài còn không hiểu sao? Em không cần ngài yêu thích, chỉ muốn được ở bên cạnh ngài."

Tiểu thư Sophia xinh đẹp động lòng người vẫn như cũ không chịu bỏ qua, lần này còn cư nhiên chủ động ôm anh, trên người tản mát hương hoa bách hợp. Mùi hoa còn nồng nặc hơn mùi hương trên người Duẫn Hạo Vũ, lại là mùi hương khiến người ta cảm thấy khó chịu. Châu Kha Vũ dùng tay đẩy nhẹ Sophia ra, thản nhiên nói:

"Tôi đã có bạn đời rồi, cô còn làm tôi khó xử như vậy làm gì?"

Nhìn thấy đôi mắt không chút gợn sóng của Châu Kha Vũ, Sophia vừa rồi còn nhiệt tình cũng cảm thấy tức giận, nhưng cô không tin lời Châu Kha Vũ, quan chỉ huy dữ dội khó nắm bắt, cô đã lãnh hội được.

Lúc này, một mùi hương thoang thoảng từ đâu truyền đến, hương hoa thơm ngát so với mùi hương quyến rũ của Sophia lại càng mê hoặc lòng người hơn. Sophia không khỏi nhíu mày, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nói dễ chịu:

"Vị tiểu thư này, mong cô đừng tiếp tục dây dưa với người yêu của tôi nữa có được không?"

Chủ nhân của giọng bước ra khỏi bóng tối, là một thiếu niên tuấn tú trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt cậu nhìn về phía Sophia lại khiến cô cảm thấy không thoải mái, đó là một loại uy hiếp, một loại cảnh cáo, cảnh cáo cô đứng cách người trước mặt xa ra một chút. Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Sophia, tâm tình vui sướng, xoay người liền bắt gặp ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ.

"Người yêu gì? Tôi chưa từng nghe nói Châu tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh* có người yêu!"

( đại danh đỉnh đỉnh: tiếng tăm lừng lẫy)

Sophia cực kỳ không khách khí lớn tiếng quát, trong không khí vốn chỉ có hương bách hợp của cô giờ lại lẫn lộn hương hoa hồng, thoang thoảng nhưng lại đủ để lấn át hương bách hợp nồng nặc.

"Nếu cậu cũng muốn đến giành lấy Châu tiên sinh, tôi sẽ không bại dưới tay cậu đâu."

Cô gần như dùng ánh mắt khinh thường nhìn Duẫn Hạo Vũ, tựa hồ không nghĩ người con trai trước mặt lại là người yêu của Châu Kha Vũ.

Duẫn Hạo Vũ cười thành tiếng trước lời nói của cô. Trước ánh nhìn của Sophia, Duẫn Hạo Vũ tự nhiên bước tới và nắm lấy cánh tay của Châu Kha Vũ. Như để công bố chủ quyền, Duẫn Hạo Vũ kiễng chân và đặt lên môi Châu Kha Vũ một nụ hôn.

Châu Kha Vũ không có đẩy cậu ra, dùng hai tay ôm lấy thiếu niên vào lòng, hơi cúi đầu thuận theo nụ hôn, sau đó nâng mắt nhìn thoáng qua Sophia giống như đang ra lệnh đuổi khách.

Sophia không biết bản thân đã chật vật chạy xuống khỏi sân thượng như thế nào, nhưng ánh trăng biết nụ hôn của Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ bao nhiêu ngọt ngào. Châu Kha Vũ ôm rất chặt, Duẫn Hạo Vũ muốn đẩy anh ra nhưng đôi môi phía trên lại càng mạnh mẽ xâm chiếm. Đây là bọn họ lần thứ hai hôn môi, Duẫn Hạo Vũ chỉ có thể như cũ theo tiết tấu của Châu Kha Vũ, để biểu đạt bất mãn, cậu xấu xa dùng răng hổ cắn Châu Kha Vũ một cái. Lúc này Châu Kha Vũ mới buông cậu ra.

"Đau....cậu là chó sao?"

Châu Kha Vũ bất mãn nói.

"Ai bảo anh hôn lâu như vậy!" Duẫn Hạo Vũ kháng nghị.

Châu Kha Vũ nở nụ cười, không có phủ nhận, anh kéo thiếu niên vừa mới tránh khỏi cái ôm của mình, cùng cậu ngồi xuống nhìn ngắm sao trên trời.

"Lần này là do cậu động thủ trước."

"Tôi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro