Chap 101. Bên ngoài ban công (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Thiên Yết nâng mày mỉm cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong vô lại. Anh cứ thế đè xuống, cũng rút chiếc gối ôm kẹp giữa hai người ra, ném xuống mặt đất. Cố Song Tử cảm thấy nhiệt độ trong chiếc áo sơ mi của Hoắc Thiên Yết rất ấm, mà anh lại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô.

Cố Song Tử dù đang tức giận nhưng toàn thân lại như có dòng điện chạy qua, tê dại một hồi. Hoắc Thiên Yết trực tiếp chặn miệng cô lại. Chặn đến mức Cố Song Tử nói câu nào thì chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a ừm ừm.

Một tay khác của Hoắc Thiên Yết cũng không rảnh rỗi chút nào, trực tiếp đưa xuống dưới váy Cố Song Tử. Con ngươi Cố Song Tử phóng to hết cỡ, cô giãy giụa càng kịch liệt hơn, dùng sức cắn ngón tay Hoắc Thiên Yết một cái. Anh bị đau nên thu tay về, đôi mắt tinh tế lộ vẻ mơ màng lập tức nheo lại, nhìn Cố Song Tử đang đỏ bừng mặt, vội vàng nói:

“Ăn cơm... em đi nấu cơm cho anh ăn!”

Hoắc Thiên Yết nheo đôi mắt hẹp dài lại, lông mi dày rậm thật dài chiếu xuống thành một cái bóng dưới mi mắt, bàn tay đưa xuống dưới váy cô cũng được thu lại. Lúc Cố Song Tử đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì Hoắc Thiên Yết lại đột nhiên cúi xuống, hôn lên chiếc cổ cao thon của cô, nói khẽ một câu:

“Không, bây giờ anh muốn ăn em hơn.”

“Á, Hoắc Thiên Yết!  Đừng ...” 

Nụ hôn của Hoắc Thiên Yết lại rơi xuống chặn miệng Cố Song Tử. Chẳng bao lâu sau, Hoắc Thiên Yết ngậm lấy và mút vào, hơi thở của anh dồn dập nhưng vẫn cắn chặt môi cô, ngón tay cũng không biết từ khi nào đã cởi nút áo ở ngực của cô ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực cô.

Cái lạnh ập đến cơ thể cô, Cố Song Tử cọ quậy, nhưng một lúc sau lòng bàn tay của Hoắc Thiên Yết lại nóng lên, thậm chí còn rất nóng, linh hoạt mà chơi đùa với đầu ngực của cô. Nụ hôn dừng lại khi Cố Song Tử thở không ra hơi, cô lấy lại hơi thở của mình, cảm thấy đầu óc trống rỗng

"Ăn cơm trước được không?"

"Để sau đi."

Hoắc Thiên Yết thấp giọng, tỏ vẻ bất lực. Anh mỉm cười cúi xuống, cởi váy và quần lót của cô ra, trực tiếp xâm nhập vào giữa chân của cô rồi xoa xoa nhẹ hai cái. Giọng anh có chút trêu chọc. Anh dùng âm mũi mà nói

" Ướt rồi."

Cố Song Tử gần như bị ai đó lột hết một nửa người, cơ thể cô bị Hoắc Thiên Yết ép dựa vào ghế sô pha. Những âm thanh gió thổi và còi xe ở bên ngoài càng trở nên xa xôi, trở thành nhạc đệm cho khung ảnh mờ ảo này, bên tai cô tràn ngập hơi thở nóng bỏng của Hoắc Thiên Yết, hơi thở gấp gáp nhưng lại gợi cảm không thể tả thành lời.

Áo khoác mỏng bị anh ném trên sàn nhà, vang lên thanh âm giòn tan, áo len của cô bị đẩy lên cao, nụ hôn của Hoắc Thiên Yết hạ xuống xương quai xanh tinh xảo đang lộ ra bên ngoài, lại nhấm nháp một chút nơi màu đỏ đang dựng thẳng đứng của Cố Song Tử.

Đầu gối anh ấn xuống đệm ghế, chen vào giữa hai chân cô, bắp đùi trong của cô cọ xát vào lớp vải cứng từ quần tây của anh, da thịt co rút mấy lần, phía dưới nhịn không được mà tuôn ra hết lần này đến lần khác.

"Còn giận anh không?"

Khi Hoắc Thiên Yết hoàn toàn tiến vào, Cố Song Tử mới run rẩy mà "Ưm" một tiếng, anh cắn vành tai của cô, giọng nói trầm xuống. Bên dưới vừa chặt vừa ẩm ướt, Hoắc Thiên Yết không nhịn được mà đẩy nhanh động tác, vừa vận động thắt lưng vừa đung đưa vào bụng dưới của cô

"... xem ra là rất giận."

Lại là cái dạng này, cô vốn không có biện pháp mà trả lời được, anh cũng nhanh chóng tăng tốc ra vào, âm thanh trong cổ họng cô biến thành một tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như tiếng mèo kêu quanh quẩn trong không gian. Hoắc Thiên Yết thở dốc, cười cười che miệng cô lại, trên tay không biết đã dính phải chất lỏng gì:

" Em nhỏ giọng một chút, cửa ra ban công vẫn còn mở."

Sợ bị người ta nghe được, vậy mà anh vẫn làm ở chỗ này?

Cô cong ngón chân lại, hai chân vòng qua eo anh, như để trả thù mà đạp chiếc quần treo lỏng loẹt ở hông anh xuống đất. Thắt lưng kim loại vang lên một tiếng, rơi xuống ngay bàn chân, bị anh đá văng đi chỗ khác. Hoắc Thiên Yết trêu chọc:

"Thế nào, thấy anh mặc đồ vướng víu sao?"

Cô thực sự rất muốn trả lời, nhưng cơ thể anh bị dục vọng bào mòn cực kỳ gắt gao, đôi mắt trong veo dần dần bị dục vọng che lấp, cô có cảm giác trong lúc trời đất quay cuồng này, anh vì cô mà hoàn toàn mất lý trí. Cơ thể như bị người khác kéo căng ra, nhưng một nơi nào đó ở trái tim lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn lạ kỳ. Có lẽ không ai lại không thích có một người luôn vì mình mà trở nên điên cuồng.

Cố Song Tử chỉ thoáng ngẩn người trong chốc lát, hơn nữa cũng có liên quan đến Hoắc Thiên Yết, nhưng như vậy cũng bị người đàn ông kia nhìn ra được, cũng vì vậy mà anh cảm thấy không hài lòng, anh cuộn chân cô vào hông mình, sau đó dùng sức một cái, nhanh chóng ôm cô rời khỏi ghế sô pha. Cố Song Tử giật mình kêu lên một tiếng, trong cơn hoảng loạn cô theo bản năng ôm chặt lấy anh, âm đạo bên dưới cũng theo bản năng mà thắt chặt lại. Cố Song Tử rít một tiếng.

"Anh đang làm gì vậy!"

"Em thất thần cái gì vậy? Làm tình cũng không chú tâm, hửm?"

Hoắc Thiên Yết thấp giọng thì thào. Cô không thèm tranh cãi với anh, nhưng cô không ngờ Hoắc Thiên Yết lại trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài ban công, chỉ hai bước đã đến trước ban công, âm thanh xe cộ bấm còi inh ỏi càng lúc càng rõ ràng. Hơn nữa còn có thể nghe được tiếng tivi và nói chuyện lớn tiếng ở nhà hàng xóm.

Hoắc Thiên Yết lập tức đặt cô xuống ghế đẩu đặt ở bên ngoài ban công để chân của cô đặt lên ngực mình, nhéo vào eo cô, lại bắt đầu một vòng chạy nước rút mới. Cố Song Tử bị anh ra vào đến thất điên bát đảo, vì ở bên ngoài ban công nên thoang thoáng có thể cảm nhận mùi hương hoa thoáng qua của mấy chậu hoa bên nhà hàng xóm hoà lẫn ở trong không khí, trong nháy mắt khiến cho người ta có loại cảm giác xấu hổ không có chỗ nào ẩn núp, Hoắc Thiên Yết lại ghé vào bên tai của Cố Song Tử, đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt đi vào tai của người phụ nữ trêu chọc:

"Có thấy kích thích không? Bây giờ mà có người ra ban công ló đầu nhìn qua là có thể thấy được em đang bị anh làm ở đây."

" Biến thái!"

Cố Song Tử mắng chửi anh nhưng dưới thân là không khống chế được mà ngày càng ra nhiều nước hơn, cô còn có thể nghe thấy nụ cười đắc ý của anh, rất trầm lại có chút xấu xa. Chính Hoắc Thiên Yết cũng không biết từ khi nào mình lại có mấy thú vui như vậy?

Trước đây số lần làm tình với phụ nữ khác cũng không ít, kể cả khi làm với cô lúc hai người còn là vợ chồng thì dù cơ thể cả hai có hợp nhau thế nào anh cũng không có mấy suy nghĩ như vậy. Hoắc Thiên Yết tự hỏi phải chăng khác biệt là ở tình cảm?

Chính vì bây giờ anh đã nhận ra mình có tình cảm với cô rồi nên mới không kìm được ham muốn trêu chọc cô, càng muốn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô nhiều hơn?

"Sao em không hét lên một tiếng xem hửm?"

Cố Song Tử vẫn chưa có quyền trả lời thì giây tiếp theo đã bị Hoắc Thiên Yết nhấc bổng lên, quay người lại, tựa lưng vào cửa kính ở phía đối diện, trước mặt cô là hình ảnh thành phố lên đèn vê đêm. Ánh sáng đèn điện chói lọi, xuyên qua màn đêm, hầu như không có thứ gì là không nhìn rõ. Huống chi bọn họ lại đang ở ngoài ban công mà không có bất kỳ vật che chắn nào.

Hoắc Thiên Yết cúi đầu cắn vào đầu nhũ hoa anh đào của cô, động tác ở thân dưới cũng không hề ngừng lại, cô cũng dần dần đi vào cõi thần tiên, vô thức mà cào lên tấm lưng cường tráng của anh, anh cũng hùa theo động tác của cô mà đẩy thắt lưng ra vào mạnh mẽ hơn. Động tác mãnh liệt kéo dài không được bao lâu, cô phát hiện hình như có tiếng người sắp bước ra ngoài truyền đến từ nhà hàng xóm, cả người bổ nhào vào người anh, gắt gao ngăn lại:

"Có người! Đi vào nhanh lên!"

"Đi vào chỗ nào? Anh không phải vẫn luôn ở bên trong sao?"

Giọng nói của Hoắc Thiên Yết lười biếng, khàn khàn vì đang đắm chìm sâu vào trong dục vọng:

"Đi vào trong nhà!"

Cô tức giận cắn lên bả vai anh một cái. Hoắc Thiên Yết nhíu mắt lại, suýt chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng rồi, một lúc sau mới chậm rãi đứng thẳng lưng lên:

"Không đi vào, nhất định phải ở bên ngoài."

Cố Song Tử trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy, không suy nghĩ nhiều càng không nhớ đến từ nãy đến giờ anh không mang áo mưa cứ thế trực tiếp tiến vào, cô gấp gáp nói

"Vậy thì anh nhanh lên..."

Giọng Hoắc Thiên Yết khàn khàn:

" Hửm? Bắn vào đâu? Em chọn một cái đi."

Cố Song Tử lúc này mới nhớ ra nhưng bản thân gần như sắp chết vì lo lắng rồi, người này và cô giống như người hai thế giới vậy, còn không nhanh không chậm mà muốn cô chọn lựa nữa, ý định giết người cô cũng có rồi.

"Em chọn cái đầu anh! Anh thích bắn ở đâu thì bắn!"

Hoắc Thiên Yết chậm rãi mà ấn vào bụng dưới của cô:

"Vào trong đây?"

Cố Song Tử đang gấp muốn chết nhưng còn chưa kịp trả lời thì anh đã rút ra, dùng tay cô mà giải quyết giai đoạn cuối cùng này một lần, cuối cùng toàn bộ bắn hết vào tay cô, khi bắn hết còn không biết xấu hổ mà di chuyển chậm rãi kéo dài khoái cảm. Trong mắt cô xuất hiện một tia sáng quỷ quyệt, cô dùng sức nắm thật mạnh, kết quả đổi lại là Hoắc Thiên Yết nheo mắt một cái, áp cả người cô lên cửa kính một lần nữa.

Anh dùng sức nghiến răng một cái, xương quai hàm hơi căng chặt, như là dấu hiệu của một sự bùng phát sau đó. Dưới chân vẫn còn lưu lại một bãi dịch, cuối cùng đổi lại là cô sức cùng lực kiệt, lên đỉnh hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu lần mới được Hoắc Thiên Yết buông tha:

"Em thật sự rất độc ác đấy, phá nó rồi thì lần sau dùng cái gì, hửm?"

Sau lần này, hình tượng người chồng tổng tài lạnh lùng Hoắc Thiên Yết trong trí nhớ một năm trước của Cố Song Tử hoàn toàn thay đổi. Cô sẽ không bao giờ đùa như vậy nữa! Không bao giờ!

Cuối cùng Cố Song Tử cũng nửa sống nửa chết ăn xong bữa cơm tối. Mà Hoắc Thiên Yết kia xem như vẫn còn chút lương tâm, sau khi làm xong thì phục vụ rất tốt, tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi lấy quần áo ném vào máy giặt, giặt cho cô còn giúp cô nấu cho xong bữa cơm tối, bón cho người tàn phế nửa thân như cô ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro