Chap 104. Đấu thầu công trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Bảo Bình nhất thời bị những lời thẳng thắn trần trụi của cô làm cho kinh ngạc lẫn bối rối nhất thời không biết nên phản ứng thế nào hay phải nói gì. Anh ta nhìn sơ qua bản thiết kế trên bàn đổi chủ đề,

“Công trình này là của em, em tự xem làm thế nào tốt là được, anh tin tưởng em.”

“Được, vậy em sẽ liên lạc với nhà thiết kế trước.”

Cố Song Tử hơi nheo mắt quan sát thái độ của Mục Bảo Bình, thầm nghĩ dứt khoát như vậy cũng tốt. Song cô cuộn bản thiết kế lại rồi rời khỏi văn phòng. Mục Bảo Bình đè nén cảm giác buồn lòng, lại thấy không còn việc gì nên tính trở về phòng làm việc của mình, lúc này lại nhìn thấy Tiểu An bưng cơm đến. Mục Bảo Bình lại cười nói,

“Ôi, bây giờ thư ký công ty chúng ta bận rộn đến vậy à? Cũng hơn một giờ rồi mà mới ăn cơm trưa sao?”

Tiểu An lắc lắc đầu,

“Không phải, là trợ lý Cố vẫn chưa ăn cơm, đúng lúc tôi xuống dưới mua đồ nên nhân tiện mang ít đồ ăn cho cô ấy.”

“Cô ấy bận đến vậy sao?”

Lúc này Mục Bảo Bình cũng không quá bận tâm đến chuyện khi nãy nữa mà thầm tặc lưỡi, mấy hôm nay Cố Song Tử có vẻ làm việc quá nhiều rồi.

Sau khi Cố Song Tử rời khỏi phòng thì đi thẳng đến phòng tài liệu, cất bản thiết kế đi. Trong phòng tài liệu Cố Song Tử lại nhớ đến tin tức khoe ân ái của Hoắc Thiên Yết và Phó Song Ngư trên báo mạng khi nãy thì cô thở dài một tiếng. Đúng là ban đầu chính cô đề nghị tạm thời không công khai nhưng giờ nghĩ lại cảm giác thật ngu ngốc, vốn không đặt hi vọng quá nhiều nhưng thực ra lại để tâm nhiều hơn mình nghĩ, càng không nghĩ mình sẽ là người dễ ghen hay hờn dỗi đến như vậy. Cố Song Tử lại hít vào một hơi rồi thở ra, ổn định lại tâm trạng sau đó thì rời phòng tài liệu.

Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải lòng ngực rắn chắc của ai đó, còn đưa kịp nhìn thấy là ai hay mở miệng xin lỗi thì người kia đã một tay vòng qua ôm lấy eo cô, tay còn lại mở cửa phòng tài liệu đẩy Cố Song Tử vào rồi thuận tay khóa trái cửa. Cố Song Tử lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông đang ôm mình thì hai mắt mở to. Người này chính là Hoắc Thiên Yết, không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây.

" Làm sao anh lại có thể vào đây?"

" Anh tự có cách. Sợ em xem tin tức trên mạng rồi lại giận anh nên đặc biệt đến tìm em."

Hoắc Thiên Yết ôm Cố Song Tử đến chiếc bàn làm việc đặt giữa phòng, để cô ngồi lên đó, dịu giọng giải thích. Cố Song Tử lại bị dọa một phen, cô không nghe lầm chứ? Thật sự không tin người đàn ông đang đứng trước mặt mình là Hoắc Thiên Yết.

" Ừ,  coi như anh còn có lương tâm. Em biết ban đầu chính em muốn giữ bí mật nhưng ..."

" Ừ,  anh sẽ sớm xử lý, anh cũng không muốn lén lút như ăn trộm nữa."

Đảo mắt lại vài ngày trôi qua,

“Song Tử, bản vẽ thiết kế công trình đã xong chưa?”

Mục Bảo Bình cầm một xấp tài liệu đấu thầu tới. Cố Song Tử đặt tài liệu trên tay sang một bên, gật đầu,

“Cũng gần xong rồi, sửa đổi thêm một chút, có lẽ không đến nửa tháng là có thể lấy được bản vẽ thi công về rồi.”

Mục Bảo Bình đưa tài liệu trong tay mình cho Cố Song Tử

“Đây là tài liệu đấu thầu công trình chính phủ ở thành phố Z, tôi không yên tâm để người khác đi bàn bạc, em đi xem tình hình thế nào nhé.”

Cố Song Tử nhìn sơ qua tài liệu,

“Lợi nhuận của công trình này cũng không nhiều lắm nhỉ?”

“Ừ, nhưng mà của chính phủ, xây dựng mối quan hệ tốt với họ thì sau này sẽ luôn có dự án lớn.”

Mục Bảo Bình nghiêm túc nói. Cố Song Tử hiểu ý cũng gật đầu,

“Vậy em lập tức qua đó.”

Nói xong, cô bỏ tài liệu vào túi xách, đeo túi lên rồi bước ra ngoài. Vừa đi cô vừa nói,

“Em sẽ xem xét kỹ chi tiết một lần sau khi đến đó, anh không cần lo đâu.”

Khóe miệng Mục Bảo Bình hơi cong lên, trong đó có chút âu lo. Anh không lo về năng lực làm việc của Cố Song Tử, anh chỉ lo cô sẽ chạm mặt người nào đó.

Nơi làm việc của chính phủ được trang trí xem như không tệ, dù gì thành phố Z cũng nổi tiếng là thành phố thương mại mà. Trên tường nơi đây còn treo khẩu hiệu quan điểm của xã hội chủ nghĩa, Cố Song Tử được nhân viên làm việc dẫn tới một căn phòng. Trong phòng có rất nhiều chỗ ngồi, xem ra là phòng dùng để họp. Nhưng lúc này phần lớn Giám đốc hoặc Tổng Giám đốc của các công ty đều ở chỗ này, mặc dù hạng mục này của chính phủ có lợi nhuận không cao nhưng xem ra những thương nhân này rất ủng hộ.

Cố Song Tử chào hỏi với mấy Giám đốc mình quen biết, sau đó lập tức ngồi ngay ngắn ở một bên. Dù sao công ty thuộc tập đoàn Mục thị nhưng vẫn được xem như là một công ty mới cho nên cũng không có mấy Giám đốc biết Cố Song Tử. Mấy giọng nói khe khẽ trò chuyện với nhau phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, cũng may âm thanh không lớn lắm nên không gây ồn ào đến người khác. Cố Song Tử đặt tài liệu lên trên đầu gối, cẩn thận xem lại. Không để ý đến cách đó không xa ở một góc khác của phòng họp có người đã nhận ra sự hiện diện của mình.

“Không nghĩ tới anh Hoắc cũng có hứng thú với hạng mục này đó! Vị này là?”

Trong một góc của phòng họp rộng lớn, có giọng nói của của một người đàn ông vang lên.

“Đây là ai mà ông cũng không nhận ra sao, chính là thiên kim của nhà họ Phó đó, ông không xem tin tức mấy ngày nay à? Người nào ở thành phố Z này không biết bây giờ chuyện vui của anh Hoắc với nhà họ Phó đang tới gần rồi chứ?”

Một giọng nam khác trả lời. Dù sao trong giọng điệu của hai người đều tràn đầy nịnh hót.

“Đúng vậy, cháu là Phó Song Ngư, hôm nay theo Hoắc Thiên Yết tới đây, ra mắt các bác.”

Giọng nói ngọt ngào của Phó Song Ngư vang lên.

“Thật là trai tài gái sắc mà...“.

Hoắc Thiên Yết lạnh nhạt cắt ngang rồi sải bước đi trước mặc cho Phó Song Ngư vội vàng theo sau

“Chúng tôi tìm chỗ ngồi trước, có cơ hội thì lại nói chuyện tiếp.”

“Được, được.”

Phó Song Ngư liếc mắt liền thấy Cố Song Tử đang ngồi đọc tài liệu, cô ta nghiêng đầu ôm lấy cánh tay Hoắc Thiên Yết, giọng nói mang theo chút nũng nịu:

“Thiên Yết, hình như kia là cô Cố, hay là chúng ta tới đó ngồi chung với nhau đi, em ở đây cũng không biết gì ngồi không sẽ rất chán. Nếu ngồi cạnh cô ấy, lúc anh xem tài liệu ở bên cạnh em, em có thể tâm sự với cô ấy một chút?”

Hoắc Thiên Yết nhướng mày liếc nhìn Phó Song Ngư, cô ta lập tức bày ra vẻ tội nghiệp nhìn anh. Hoắc Thiên Yết cũng đưa mắt nhìn Cố Song Tử, so với ngồi một chỗ với một mình Phó Song Ngư thì đúng là ngồi một chỗ với Cố Song Tử thích hơn nhiều. Trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Thiên Yết có ánh sáng nhàn nhạt:

“Được.”

Nói xong, Phó Song Ngư tràn đầy hăng hái ôm lấy cánh tay Hoắc Thiên Yết, sợ anh lại đi trước, hai người đi tới chỗ ngồi bên cạnh Cố Song Tử. Cố Song Tử nghe thấy tiếng giày da với giày cao gót vang lên, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt kỳ lạ không ăn khớp với biểu cảm tươi tắn của Phó Song Ngư. Sau đó cô đưa mắt nhìn sang Hoắc Thiên Yết bên cạnh rồi lại chuyển ánh mắt về trên người Phó Song Ngư, cười nói với cô ta:

“Đã lâu không gặp, cô Phó.”

Ngược lại Phó Song Ngư nghe thấy giọng cô thì đôi mắt sáng lên, bàn tay kéo Hoắc Thiên Yết nắm lại thật chặt,

“Cô Cố, cô cũng tham gia đấu thầu hạng mục này à, thật là trùng hợp đó.”

“Đúng vậy, nhưng chuyện như vậy rất nhàm chán, Hoắc tổng đi làm việc mà cô cũng đi theo đến đây chắc là thường ngày cô Phó cũng rất rảnh rang nhỉ?.”

Trên mặt Cố Song Tử hiện lên một nụ cười thân thiện như lời nói ra nào có thân thiện như vậy. Phó Song Ngư biết Cố Song Tử đang chửi xéo mình vốn còn muốn nói mấy câu với Cố Song Tử, nhưng Hoắc Thiên Yết đã bước tới phía trước ngồi xuống ghế nên cô ta chỉ nở nụ cười, rồi ngồi xuống chỗ ngồi ở giữa Hoắc Thiên Yết và Cố Song Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro