Chap 108. Nửa đêm tìm đến nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Phó Song Ngư đi chơi với Hoắc Thiên Yết cả ngày, không cần biết Hoắc Thiên Yết không thoải mái hay tỏ ra lạnh nhạt thế nào nhưng chỉ cần anh ta đồng ý đi cùng cô thì khỏi phải nói trong lòng cô ta vui vẻ biết bao nhiêu cũng chẳng cần phải để ý đến một Cố Song Tử chi cho mất vui. Cô ta rửa mặt ở nhà tắm cũng khẽ ca hát, ngay cả cha mẹ cô ta cũng biết hôm nay Phó Song Ngư đi chơi với Hoắc Thiên Yết cả ngay.

Lúc cô ta lau mặt xong, muốn đi tắm thì điện thoại vang lên. Trên mặt Phó Song Ngư đang vui mừng, khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại thì sắc mặt lập tức ảm đạm. Phó Song Ngư nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên điện thoại một lúc lâu mới đi ra ban công, quay đầu lại liếc mắt nhìn trong nhà, thấy không có người giúp việc đi vào, mới nhận điện thoại.

“Lần này cô lại muốn thế nào? Tôi sẽ không tin chuyện ma quỷ của cô, sau này cô cũng không cần gọi điện thoại tới nữa!”

Giọng điệu của Phó Song Ngư rất kém, tuy thái độ Hoắc Thiên Yết vẫn lạnh nhạt nhưng vẫn phải nhún nhường với cô ta. Anh cũng không có hành động hay thái độ gì trước mặt Cố Song Tử cho nên tóm lại bây giờ quan hệ của cô ta và Hoắc Thiên Yết vẫn rất tốt, dĩ nhiên không muốn nghe Hạ Xử Nữ nói lời gây hoang mang.

Nói xong có liên muốn cúp điện thoại. Hạ Xử Nữ bên đầu kia điện thoại hình như là biết Phó Song Ngư muốn cúp điện thoại, lập tức lên tiếng nói:

“Đừng cúp điện thoại, chỉ cần một phút là được.”

Phó Song Ngư vừa nghe thấy chỉ có một phút thì tạm thời không cúp máy:

“Cô muốn nói gì? Chẳng lẽ lại muốn nói Hoắc Thiên Yết ngày ngày gặp mặt Cố Song Tử sao?”

Nếu thật sự nói những việc này, Chu Kỳ dĩ nhiên không tin.

“Không phải vậy, hôm nay cô đi chơi với Hoắc Thiên Yết cả ngày mới về phải không? Mà bây giờ Hoắc Thiên Yết cũng ở nhà, chỉ có điều hôm nay Cố Song Tử ăn cơm ở trong nhà Hoắc Thiên Yết đấy.”

“Cô nói bậy! Anh Thiên Yết vừa mới đưa tôi trở về, sao có thể đi đón Cố Song Tử về nhà anh ấy chứ!”

Chân mày tinh tế của Phó Song Ngư nhăn chặt lại một chỗ, quả nhiên là cô không nên nhận điện thoại của Hạ Xử Nữ khiến cho tâm trạng tốt cả ngày không còn sót lại chút gì.

“Cô có thể đi xem, đi ngay bây giờ đi, tôi muốn cô phải qua ngay nhà của Hoắc Thiên Yết.”

Hạ Xử Nữ cầm trong tay hình do Cổ Tước gửi qua, vô cùng chắc chắn, mới bảo Phó Song Ngư đi nhanh.

“Nếu sau khi tôi đi không có phát hiện Cố Song Tử, phiền cô sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng không cần gửi hình!”

Phó Song Ngư cắn răng nghiến lợi nói, nói xong liền cúp điện thoại. Hạ Xử Nữ nghe điện thoại di động truyền đến âm thanh bị cúp máy, đôi môi đỏ mọng như lửa khẽ nhếch:

“Nếu thật sự không muốn tôi gọi điện thoại cho cô thì cô không nhận là được, giả bộ cái gì, còn không phải là đang hoài nghi Cố Song Tử sao?”

Phó Song Ngư không đáp, thẳng tay cúp điện thoại, trang điểm đơn giản rồi lập tức tự mình lái ô tô đến nhà của Hoắc Thiên Yết. 

Phía bên kia Hoắc Thiên Yết nghe thấy lời nói này của Cố Song Tử, còn nhìn chằm chằm Cố Song Tử tận một phút. Thậm chí anh còn mơ hồ thấy hơi nước từ trong đôi mắt trong vắt của Cố Song Tử. Cô vợ nhỏ của anh đang bày ra dáng vẻ uất ức đấy à?

Hoắc Thiên Yết nhếch môi mỏng, tay ôm hông Cố Song Tử dùng sức hơn khiến cho cô kề sát mình hơn. Khóe mắt đuôi mày đều không giấu được vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn:

“Cố Song Tử, em thật là ngốc.”

Khoé mắt Cố Song Tử đột nhiên phát hiện cửa phòng sách đang bị mở ra, con ngươi đột nhiên phóng đại, đẩy Hoắc Thiên Yết ra sau đó lại lúng túng nhìn anh như đứa trẻ vừa ăn vụng. Hoắc Thiên Yết còn chưa mở miệng thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên trước phá vỡ bầu không khí giữa hai người:

“Thiên Yết”

Hoắc Thiên Yết khẽ cau mày rậm, quay lại nhìn người đột nhiên tới. Phó Song Ngư cười dịu dàng đi tới, nắm lấy cánh tay Hoắc Thiên Yết. Ánh mắt cô ta xem xét kỹ từ những phương án trên bàn sách rồi nhìn đến trên người Cố Song Tử, cuối cùng ánh mắt rơi vào phương án trong tay cô:

“Đã trễ thế này, tại sao cô Cố còn ở đây vậy?”

Cô ta thấy bọn họ thật sự đang nói chuyện công việc, phương án lộn xộn trên bàn đã chứng minh bọn họ đang tranh chấp việc công ty. Cố Song Tử đã phát hiện Phó Song Ngư đi vào từ lâu, nhưng vẫn giả bộ như rất kinh ngạc, nhướn mày mỉm cười:

“Công ty của tôi và Hoắc Thiên Yết có một vài phương án muốn thảo luận một chút, sắp xử lý xong rồi.”

“Sao cô lại tới đây?”

Ngược lại, giọng nói của Hoắc Thiên Yết nhẹ nhàng hờ hững, loáng thoáng mang theo hàm ý không vui. Nhưng một chút hàm ý này chỉ có Cố Song Tử hiểu.

Không khí trong phòng trở nên cực kì lúng túng, rõ ràng là đêm khuya, nhiệt độ rất lạnh nhưng Cố Song Tử vẫn cảm giác mình giống như đứng ở trong lửa nóng, khiến cho cả người cô nóng lên, bất an đứng yên, nếu giữa đường không nhảy ra một Phó Song Ngư thì chắc lúc này cô đã sớm bị ai kia đốt lửa trên người rồi.

Phó Song Ngư không biết gì mình vừa phá hỏng chuyện tốt của ai lại vừa như oán giận vừa như làm nũng đưa mắt nhìn Hoắc Thiên Yết, giọng điệu mềm mại như lấy từ trong một đường ra:

“Em đây không phải là nhớ anh sao.”

Cố Song Tử lúc này chỉ muốn chạy vào nhà vệ sinh ói một trận rồi xông đến tuyên bố chủ quyền thôi nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo, cô tin tưởng Hoắc Thiên Yết sẽ sớm giải quyết ổn thỏa chuyện này sớm thôi. Mấy đêm không ngủ cả người mệt mỏi thấy lúc này hai người bọn họ không chú ý tới mình. Cô lặng yên không tiếng động cầm phương án trên tay để lên bàn sách của Hoắc Thiên Yết, rồi lại im lặng rời khỏi.

Khoé mắt Hoắc Thiên Yết vẫn luôn nhìn Cố Song Tử, lúc Cố Song Tử len lén đi ra thì thần thái trong mắt anh đã ảm đạm mấy phần. Cho đến khi tiếng bước chân của Cố Song Tử biến mất không nghe thấy gì nữa, Hoắc Thiên Yết mới giương mắt chăm chú nhìn Phó Song Ngư.  Mà lực chú ý anh đặt ở trên người Cố Song Tử cũng bị Phó Song Ngư nhìn ở trong mắt. Hạ Xử Nữ nói không sai, Hoắc Thiên Yết có tình cảm với Cố Song Tử.

Bởi vì thích một người, miệng có thể nói không thích, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người. Mà Phó Song Ngư chưa từng có được ánh mắt như thế của Hoắc Thiên Yết.

“Sau này không nên như vậy nữa, đã trễ như thế còn một mình ra ngoài sẽ khiến ba mẹ cô lo lắng.”

Giọng điệu của Hoắc Thiên Yết hơi trách cứ. Mà anh cũng nói thật, hơn nửa đêm tìm đến mình, nếu thật sự cô ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì hợp tác của anh và nhà họ Phó sẽ hỏng mất. Còn bây giờ anh lo lắng nhất là Cố Song Tử, giờ đã là nửa đêm. Biệt thự này lại không như tiểu khu, một mình cô trở về, lại không đón được xe. Phó Song Ngư cười hì hì vài tiếng, hai mắt mở to chớp chớp:

“Em biết rồi, vậy hôm nay em không trở về, ngủ ở phòng khách nhà anh nhé.”

Hoắc Thiên Yết nghe vậy trực tiếp đứng lên, thuận tay cầm áo khoác trên ghế khoác lên người:

“Không được, tôi nên đưa cô trở về, cô ra ngoài nhất định chưa nói với bác Phó, ông ấy sẽ lo lắng.”

“Không cần đâu, em đã lớn như vậy rồi, một đêm không trở về cũng không có gì, huống chi em còn ở cùng với anh, ông ấy không lo lắng đâu.”

Phó Song Ngư vội vàng nói, cô thật vất vả mới đi đến nhà Hoắc Thiên Yết, dù cho không phát sinh chuyện gì với anh thì ít nhất cũng phải để cho cô ngủ một đêm ở chỗ này chứ. Nhưng Hoắc Thiên Yết chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, người phụ nữ duy nhất có thể qua đêm ở căn biệt thự này chỉ có Cố Song Tử.

Cho nên anh vẫn kiên trì đưa Phó Song Ngư trở về, Phó Song Ngư thấy anh kiên quyết như vậy cũng chỉ có thể đi theo anh. Hoắc Thiên Yết vừa lái ô tô vừa chú ý ven đường, Phó Song Ngư biết anh nhất định là muốn tìm Cố Song Tử. Anh hẳn có suy nghĩ nếu gặp được thì sẵn tiện đưa cô trở về. Cố Song Tử cũng coi như là may mắn, hôm qua vừa ra khỏi biệt thự đã gặp một chiếc xe cho đi nhờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro