Chap 120. Mỹ nhân kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử thở dài thườn thượt, toàn thân bủn rủn nằm vật ra sofa, cô không biết rốt cuộc phải thế nào. Song có căn bản không có suy nghĩ muốn rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Thiên Yết, dẫu sao cô vất vả lắm mới vào được văn phòng của anh, hơn nữa lại bảo đảm bảy ngày cũng đang đến gần rồi.

Cô xốc lại tinh thần, bật người dậy khỏi sofa. Cô quan sát kĩ văn phòng của Hoắc Thiên Yết một lượt. Do ở tầng sáu nên hai phía của đồ đạc đều là kính một mặt, tấm kính màu lam nhạt chia ánh nắng thành những chấm sáng nhỏ li ti, đậu trên nền nhà sạch bóng đem lại cảm giác thư giãn. Trong căn phòng, ngoài sofa và những món đồ nội thất cần có thì còn có mấy chiếc tủ gỗ làm từ gỗ đàn, sờ vào rất thoải mái. Đương nhiên thứ bày trên đó mới là điều quan trọng, mấy món đồ nhỏ đó trông không có gì đặc biệt, ngoại trừ hơi sạch sẽ thì chẳng có gì khác lạ. Mà Cố Song Tử chỉ nhìn vu vơ qua đã phát hiện ra rất nhiều bộ sưu tập quý cô nhìn thấy trên tạp chí. Ngoài ra, trong căn phòng cũng không có đồ vật nào khác. Sự đơn giản này lại đem lại một cảm giác rất thư giãn.

Nếu nhớ kĩ lại, thực ra cô đã từng đến văn phòng của Hoắc Thiên Yết mấy lần. Nhưng trước đây cô tìm anh đều vì có chuyện gấp, cho nên căn bản chưa từng quan sát văn phòng anh. Mà hồi nãy đợi anh cả buổi sáng, cô cũng một lòng ngắm anh... Chẳng ngờ rằng, một Hoắc Thiên Yết trông cộc cằn như thể hóa ra lại có khiếu thẩm mỹ tinh tế đến vậy. Anh sẽ không cố ý khuếch trương vẻ giàu có của mình, những món đồ anh sưu tầm trông đều rất bình thường, nhưng chỉ khi quan sát tỉ mỉ mới có thể nhìn ra sức hấp dẫn của những món đồ ấy. Xa hoa mà không phô trương, không đánh mất nội hàm.

Sau khi họp xong cũng là giờ cơm trưa, Lý Nhân Mã dù không tình nguyện nhưng cũng đành phải theo lời của Hoắc Thiên Yết về nhà ăn cơm trước, sau đó lại mang hai phần cơm tới đây. Chờ Hoắc Thiên Yết đẩy cửa ra thì liếc mắt thấy Cố Song Tử nằm nghiêng trên ghế sofa. Hình như là cô đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Thiên Yết đi tới, ngồi ở sát bên mép ghế. Con ngươi đen nhánh như mực, lóe lên tia sáng, nhìn người ngủ say trên ghế sofa. Mái tóc cô dài như tảo biển, tùy ý xoã xuống bờ vai mảnh khảnh. Chân mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, dường như trong mơ cô đang lo lắng chuyện của công ty. Cái mũi cao, chậm rãi thở ra âm thanh đều đều. Đôi môi hồng phấn khẽ mở từ từ thở ra.

Ánh mắt anh nhìn xuống cần cổ của cô, những sợi tóc xõa ra, che đi một phần xương quai xanh tinh tế. Ánh nhìn trượt xuống một chút nữa, yết hầu Hoắc Thiên Yết rõ ràng đang chuyển động lên xuống khi cô nghiêng người một bên khiến đường nét bầu ngực lộ rõ. Ánh mắt của anh càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng có tính xâm lược, thậm chí anh còn cảm giác bụng dưới của mình đang có lửa cháy âm ỉ. Anh không dám nhìn xuống nữa, giơ tay kéo cổ áo của cô lên.

Cố Song Tử nhíu chặt mày, giơ tay lên ôm tay của Hoắc Thiên Yết ở trước ngực. Hô hấp của anh hơi chậm lại, anh đưa mắt nhìn Cố Song Tử. Lông mi dài rậm của Cố Song Tử hơi rung động, nhưng trước sau chưa từng mở ra. Cô không tỉnh? Hẳn là buồn ngủ nhiều lắm rồi đây? Nhất định cô lại bận tâm cả đêm vì chuyện của công ty.

Nếu có thể, Hoắc Thiên Yết chỉ muốn cô ở công ty không phải lao lực quá nhiều. Anh đau lòng nhìn Cố Song Tử, muốn từ từ rút tay về, đưa cô lên giường để cho cô ngủ một giấc ngon. Nhưng rút nửa ngày, cô vẫn ôm chặt tay anh, lòng bàn tay anh cảm giác được rõ ràng độ ẩm trên ngực cô. Người vốn lạnh lùng như anh mà vành tai cũng đã đỏ ửng.

"Cố Song Tử, anh khuyên em nên buông tay nhanh một chút đi! Đừng tưởng rằng dùng chút mỹ nhân kế là khiến anh đồng ý giúp em đấy!"

Hoắc Thiên Yết cắn răng, nhỏ giọng uy hiếp. Mà Cố Song Tử chỉ cảm thấy hơi ồn ào, ôm cánh tay của anh lật một cái. Cô vặn cánh tay Hoắc Thiên Yết thành một độ cong kỳ dị, anh phải đứng lên mới có thể bảo đảm cánh tay của mình không bị trật. Anh lại dùng sức rút ra, nhưng sức lực lúc ngủ của Cố Song Tử lớn hơn bình thường nhiều lắm. Không phải dạo trước còn nói cô có chứng khó ngủ sao, giờ lại ngủ say như chết thế này?

Hoắc Thiên Yết lại bất lực, thành thật mà nói cũng chỉ vì anh sợ làm cô tỉnh, không dùng bao nhiêu sức lực thôi.  Mà Cố Song Tử lại càng ngủ càng quen, hơi thở càng lúc càng ổn định. Hoắc Thiên Yết cũng không biết mình đang làm gì thế, lúng túng sờ sờ chóp mũi của mình, mặc cho Cố Song Tử ôm cánh tay, chờ cô tỉnh lại. Đến gần một tiếng đồng hồ, Hoắc Thiên Yết cảm giác mình đứng đến mệt chết đi được, thỉnh thoảng đổi chân quỳ gối trên ghế sofa, mượn lực một chút.

Cố Song Tử yên tâm thoải mái ngủ, mãi mới chuyển động cơ thể, xoay người lại, chậm rãi mở mắt ra. Cố Song Tử lập tức thấy dáng vẻ mệt nhọc của Hoắc Thiên Yết đứng ở bên cạnh ghế sofa. Cô đang muốn hỏi Hoắc Thiên Yết đang làm gì thế thì đột nhiên phát hiện hai tay mình ôm một thứ, cúi đầu nhìn lại, thứ đó là cánh tay của anh. Cố Song Tử hất cánh tay Hoắc Thiên Yết ra, xoay mình ngồi dậy.

Rốt cuộc cánh tay cũng được tự do, anh dùng sức xoa bóp cánh tay của mình, hung tợn nhìn chằm chằm Cố Song Tử. Cố Song Tử cúi đầu, hai bên gò má không biết là do mới vừa ngủ dậy hay do xấu hổ mà ửng hồng, nhẹ giọng nói:

"Sao anh trở về rồi? Em đã ngủ bao lâu?"

Hoắc Thiên Yết cúi người, lại đè Cố Song Tử nằm trên ghế sofa, còn mình trực tiếp đề ở trên người của cô.

"A... Anh đừng có làm bậy, đây là công ty đó?"

Cố Song Tử lo lắng kêu to lên, cô tới để bàn công việc nghiêm túc chứ không có tính làm gì khác đâu. Cô không ngẩng đầu, lại nghe thấy giọng nói như là kiềm nén bực bội của Hoắc Thiên Yết vang lên bên tai,

"Em ôm cánh tay anh ngủ tròn một tiếng đồng hồ, nói thế nào cũng phải bồi thường lại một chút cho anh chứ hả?"

Cố Song Tử ngẩn người,

"Một tiếng đồng hồ?"

Từ trước đến nay cô chưa từng ngủ trưa lâu như vậy, nửa tiếng là lâu nhất. A, không đúng, vừa rồi mình ôm cánh tay của anh ngủ một tiếng đồng hồ, vậy không phải chứng minh anh vẫn dùng cái tư thế quái dị đó đứng một tiếng đồng hồ sao?

Trời ạ?

Cố Song Tử trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Yết, hơi áy náy. Thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy hình như nên bồi thường cho anh một chút. Lúc nhiều ý nghĩ xoay quanh trong đầu cô thì động tác giãy giụa dần dần chậm xuống. Hoắc Thiên Yết chậm rãi nhắm mắt, cực kỳ dịu dàng hôn lên môi Cố Song Tử. Mà Cố Song Tử cũng không phản kháng, sự dịu dàng trên môi giống như thuốc độc, chậm rãi chảy vào miệng cô.

Nụ hôn này mang theo một chút tê dại, một chút ngọt ngào khiến cho cô không kiềm được mà nhắm mắt lại. Thậm chí cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của Hoắc Thiên Yết, lông mày anh tuấn của anh khẽ nhướng, hé mắt nhìn Cố Song Tử.

Sau khi xác nhận cô thật sự không có phản kháng, đôi tay nóng bỏng của ai kia lại bắt đầu không an phận. Cổ áo của Cố Song Tử vốn dĩ hơi rộng, Hoắc Thiên Yết chỉ cần kéo quần áo của cô xuống liền lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, ánh lên ánh sáng màu hồng phấn. Chỉ nhìn một chút cũng biết hôn lên nhất định là ngọt.

Hoắc Thiên Yết dần dần hôn xuống, một cái tay đưa ra sau lưng Cố Song Tử đỡ cơ thể của cô, một cái tay khác cũng bắt đầu cởi quần áo của cô. Suy nghĩ của Cố Song Tử như nước thủy triều, bất giác muốn phối hợp với anh...

"ọt..."

Cảm giác đói bụng của Cố Song Tử hóa thành âm thanh truyền tới. Hoắc Thiên Yết suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nghẹn cười nhìn Cố Song Tử. Cô lập tức nghiêng đầu đi, để cho vẻ mặt ửng hồng như quả táo của mình không bị anh thấy. Hoắc Thiên Yết giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói đến cũng lạ, sao Lý Nhân Mã này ăn cơm lâu như vậy chứ?

Nghĩ như thế, Hoắc Thiên Yết liền lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lý Nhân Mã. Lúc lấy điện thoại di động ra mới phát hiện thì ra nửa giờ trước Lý Nhân Mã đã gửi tin nhắn tới. Nội dung chính là gia đình anh ta có một số việc, xin nghỉ nửa buổi chiều, bảo Hoắc Thiên Yết tự mình đi ăn. Hoắc Thiên Yết đứng dậy, phủi phủi cái mông,

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." 

Cố Song Tử không nói hai lời lập tức đứng lên, đi theo Hoắc Thiên Yết ăn cơm. Khoé mắt anh đầy ý cười, trên môi mỏng còn dính hương vị ngọt ngào của cơ thể Cố Song Tử. Bóng dáng của hai người mới vừa từ quầy lễ tân đi ra ngoài, cô lễ tân xoa xoa mắt, khều một cô lễ tân khác bên cạnh:

"Cô xem, cô gái này không phải là cô Cố sao? Rõ ràng hẹn trước là buổi sáng ngày kia, cô ấy đi vào phòng làm việc gặp Tổng giám đốc lúc nào thế?"

"Chậc, có thể là lén đi vào đấy."

Cô lễ tân khác đang chuyên tâm phục vụ cho cô gái trước mặt, cho nên căn bản không hề để ý người bên cạnh đang nói cái gì.

"Được rồi, cô Phó, cô có thể đến phòng làm việc của Tổng giám đốc rồi."

Phó Song Ngư nghiêng người, đôi mắt chăm chú vào bóng dáng rời khỏi của Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết. Cô ta đứng ở chỗ này, hai người đó cứ đi ngang qua bên cạnh mình như vậy. Hai người bọn họ đơn giản chính là thờ ơ, trong mắt ngoài đối phương ra thì không nhìn thấy được những người khác nữa. Đặc biệt là sự vui vẻ trong mắt Hoắc Thiên Yết, thật là dịu dàng như nước.

Nghĩ lại, cô ta bên Hoắc Thiên Yết lâu như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ đang qua lại. Người ngoài thấy hai người bọn họ thật ngọt ngào, nhưng chỉ có Phó Song Ngư biết, Hoắc Thiên Yết chưa từng cười với mình như vậy. Cô ta đè nén đau khổ xuống đáy lòng, không thể nói với bất kì ai. Nhưng anh đã vậy còn không chút kiêng kỵ vừa nói vừa cười với Cố Song Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro