Chap 122. Vợ chồng son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng dìu dịu phản chiếu trong mắt cô, mặt trời treo lơ lửng ở phía tây, dường như chỉ chớp mắt sẽ bị tòa cao ốc che mất.

"Thiên Yết, bây giờ công ty Mục Bảo Bình thật sự rất thảm, thật sự rất cần anh hợp tác, anh xem thử có thể suy nghĩ lại hay không?"

Cố Song Tử lại một lần nữa nhắc tới chuyện của công ty, trái tim cô đang treo lơ lửng.

"Em nói công ty của các em lại có nhiều đối tác không hợp tác với các em là có ý gì?"

Hoắc Thiên Yết không trả lời Cố Song Tử, hỏi ngược lại chuyện lúc nãy nói ở trong nhà hàng. Cố Song Tử đành phải nương theo lời nói của anh mà trả lời,

"Ừ, là bởi vì chuyện cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài, sau đó quản lý phòng kế hoạch cũ nói em sai khiến anh ta tiết lộ chuyện cơ mật. Còn nữa, cũng bởi vì chuyện này mà những đối tác đó rối rít lấy anh ra làm ví dụ, mượn cớ rút lui không muốn hợp tác."

Nói xong, Cố Song Tử bước nhanh đi tới bên cạnh Hoắc Thiên Yết, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt của anh. Mà vẻ mặt của anh nhìn giống như núi băng, vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, thản nhiên à một tiếng, rồi không còn phát biểu thêm gì nữa. Hoắc Thiên Yết đi vài bước, không nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu lại nhìn Cố Song Tử. Thấy cô đứng ở đó do dự không đi, Hoắc Thiên Yết bất đắc dĩ mỉm cười,

"Em tới đây, anh có thể suy nghĩ cho em một cơ hội giúp công ty."

Đôi mắt Cố Song Tử lập tức thoáng qua một tia sáng, tiến lên vài bước nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Yết,

"Có thật không?"

Hạnh phúc đến quá đột ngột, thật sự khiến cho Cố Song Tử không kịp chuẩn bị. Trong mắt của cô toả ra tia sáng vui sướng, hết sức thành khẩn chờ Hoắc Thiên Yết xác nhận lại lời mới vừa nói một lần nữa.

"Theo anh vài ngày."

Hoắc Thiên Yết khẽ thì thầm, giọng nói dịu dàng như nước, ánh mắt thản nhiên như ánh nắng chiều rơi trên gương mặt của cô. Cố Song Tử ngẩn ngơ, không hiểu anh có mục đích gì.

"Tất cả đều nói anh và Chu Kỳ ở cùng một chỗ, chúng ta đã ly hôn. Quan hệ chúng ta hiện giờ lại không ai biết. Rốt cuộc anh muốn làm gì?.."

Giọng nói của Cố Song Tử rất nhẹ nhàng, nhanh chóng bị tiếng ồn ào trên đường chôn vùi. Còn Hoắc Thiên Yết vẫn nhìn chằm chằm Cố Song Tử, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh lại mơ hồ bùng lên một chút ngọn lửa mong đợi. Hoắc Thiên Yết nhướng mày nhìn mặt Cố Song Tử, chân mày nhỏ nhắn của cô thỉnh thoảng nhắn lại, dáng vẻ rất là rối rắm.

"Không tin tưởng anh vậy sao?"

Giọng nói nam tính đột nhiên truyền tới làm Cố Song Tử sợ hết hồn, cô xấu hổ sờ gáy,

"Không có, nhưng làm vậy liệu có ổn không?... Với lại em cảm thấy chân hơi đau rồi."

Hoắc Thiên Yết tiến lên ôm ngang cơ thể cô lên. Lòng Cố Song Tử thầm hoảng hốt, cô đỏ mặt, nhỏ giọng phản kháng,

"Anh làm gì vậy?"

"Không phải em đau chân sao?"

Hoắc Thiên Yết mặt không đổi sắc ôm cô đi đến cạnh lề đường, ra lệnh,

"Mau dùng tay đón xe, anh không có dư tay."

"Này, mau thả em xuống, bị người khác chụp được làm sao bây giờ?"

Làm sao Cố Song Tử còn nghe lọt lời của Hoắc Thiên Yết, hai gò má cô đỏ bừng, bên tai đều ong ong tiếng còi xe. Đôi lông mày anh tuấn của Hoắc Thiên Yết khẽ chau lại,

"Vậy em nhanh đưa tay đón xe đi, chúng ta sớm lên xe một chút không phải là an toàn sao?"

Cố Song Tử nghe có lý, buộc lòng phải vươn tay ngoan ngoãn đón xe. Rất nhanh cô đã gọi được một chiếc xe, Cố Song Tử chui vào sau xe ngồi trước, Hoắc Thiên Yết cũng muốn vào theo. Nhưng cơ thể anh mới chỉ chui vào một nửa thì tay Cố Song Tử đã đặt trên vai anh, không để cho anh đi vào,

" Dùng người xong là tính chống đối anh đấy à, mau lui vào trong."

Vẻ mặt Hoắc Thiên Yết kiêu ngạo, sau đó hơi híp mắt, cười nói,  Hoắc Thiên Yết ngồi vào chỗ ngồi phía sau đưa tay kéo chặt cửa xe. Đồng thời, một giọng nam mang theo đắc ý vang lên,

"Bác tài, làm phiền lái xe đi."

Tài xế taxi gật đầu một cái,

"Được rồi, vợ chồng son hai người trông yêu thương nhau quá nhỉ."

Nói xong, tài xế liền khởi động xe đi về phía trước. Chẳng mấy chốc, hai người bọn họ đã trở về công ty. Hai người một trước một sau vào công ty, một giọng nữ mang theo ý làm nũng đột ngột vang lên ở trong đại sảnh.

"Thiên Yết, anh đã về rồi. Anh đi đâu thế? Em chờ anh ở đây đã rất lâu rồi."

Phó Song Ngư vừa nói, vừa chân thành đi tới chỗ hai người họ. Cô ta đi tới bên cạnh Hoắc Thiên Yết, nắm cánh tay anh, dán cơ thể lên người anh.

"Tại sao em gọi điện anh cũng không nhận, không phải anh đã nói buổi chiều sẽ bên em sao?"

Giọng điệu cô ta hơi mang theo oán trách. Dáng vẻ của Phó Song Ngư tựa như không có thấy Cố Song Tử đứng ở sau lưng Hoắc Thiên Yết vậy. Mặc dù bình thường Phó Song Ngư có lúc cũng sẽ mập mờ như thế với Hoắc Thiên Yết, nhưng chưa bao giờ vừa đến đã nắm cánh tay anh như này cả.

Điều này làm cho Hoắc Thiên Yết tự dưng sinh ra chán ghét, vốn chỉ cho rằng Phó Song Ngư là một cô gái ngây thơ, không giống như Hạ Xử Nữ, làm ra những chuyện khiến cho mình nhức đầu. Hoắc Thiên Yết lạnh lùng rút tay về, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Phó Song Ngư, giọng điệu nói cho có lệ,

"Tôi đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi."

Phó Song Ngư nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa hai tay mình, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại thật chặt. Cô ta và Hoắc Thiên Yết tạo nên scandal lâu như vậy, tất cả mọi người ở thành phố Z đều cho rằng cô ta và Hoắc Thiên Yết đang qua lại cũng là bởi vì hai người thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài.

Phó Song Ngư có lúc sẽ kéo tay Hoắc Thiên Yết, mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dứt khoát từ chối. Nghĩ như vậy, chuyện này tất nhiên là liên quan đến Cố Song Tử. Phó Song Ngư nghiêng đầu, nhìn Cố Song Tử một cách sâu xa.

Cố Song Tử thầm giật mình, ánh mắt này của Phó Song Ngư rõ ràng giống hệt với ánh mắt cô ta ở khách sạn nước Mỹ. Ánh mắt ấy mang theo oán hận, mang theo không cam lòng, mang theo lửa giận. 

Là phụ nữ, giác quan thứ sáu của Cố Song Tử nói cho cô biết nơi này không nên ở lâu. Cố Song Tử lập tức tiến lên vỗ bả vai Hoắc Thiên Yết, nhẹ giọng nói,

"Buổi chiều anh đã có hẹn với cô Phó, vậy em đi trước một bước, chuyện của công ty, ngày mai lại nói tiếp nhé."

Không đợi Hoắc Thiên Yết tỏ thái độ, Cố Song Tử đã xoay người về phía Phó Song Ngư,  nghiêm túc gật đầu, coi như là chào hỏi,

"Cô Phó, hôm nay tôi vì chuyện hợp tác giữa công ty và tập đoàn Hoắc thị mới tới quấy rầy Hoắc tiên sinh, chuyện cũng đã xong tôi xin phép đi trước."

Phó Song Ngư dĩ nhiên là đã không còn tin dáng vẻ này của Cố Song Tử, cô ta nhớ hôm đó Hạ Xử Nữ ở nhà mình đã từng nói, trong mấy ngày tới, Cố Song Tử nhất định sẽ lấy cớ công việc để dây dưa với Hoắc Thiên Yết. Dĩ nhiên Cố Song Tử sẽ không thừa nhận trước mặt cô ta.

Phó Song Ngư khẽ hất cằm, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Cố Song Tử, căn bản là không tin cô. Lông mày lá liễu của Cố Song Tử hơi chau lại, giương mắt đối diện với ánh mắt Phó Song Ngư, từ trong mắt của cô ta, cô có thể nhìn ra cô ta không tin mình.

Cố Song Tử rũ vai, đứng ở góc độ của Phó Song Ngư mà nghĩ, lời nói của cô đúng là khó có thể tin. Mà Cố Song Tử cũng chẳng bận tâm vì chuyện gì tới cũng phải tới thôi. Cô không nói gì nữa, dù sao những gì nên nói cô đều đã nói rồi. Cố Song Tử lại gật đầu với Phó Song Ngư một cái, xoay người rời khỏi. Cô còn chưa rời đi, cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.

Cố Song Tử cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Thiên Yết không nói một lời mà nắm lấy tay mình. Anh còn hơi dùng sức, làm đau cánh tay mảnh khảnh của Cố Song Tử. Cố Song Tử trừng mắt liếc nhìn Hoắc Thiên Yết,

"Ngày mai không được đến muộn. Nếu như tới trễ, chuyện hợp tác xem như bỏ qua đấy."

Hoắc Thiên Yết sau khi nói xong thì buông tay ra. Cố Song Tửnói không nên lời, nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Thiên Yết, con ngươi màu hổ phách trừng lớn.Cô xoa xoa cánh tay bị Hoắc Thiên Yết nắm đau, bối rối đi mất. Phó Song Ngư không nhanh không chậm đi theo Hoắc Thiên Yết, hai người bước vào thang máy. Phó Song Ngư chậm rãi mở miệng hỏi,

"Trước đó em nghe Lý Nhân Mã nói, ý của Hoắc thị là muốn anh không hợp tác với công ty đó của Cố Song Tử mà? Tại sao lại đột nhiên thay đổi quyết định, có phải xảy ra lại chuyện gì không?"

Mặc dù Phó Song Ngư tận lực chú ý giọng điệu không để cho cảm xúc của mình bị Hoắc Thiên Yết phát hiện. Nhưng người tỉ mỉ như anh, sao lại không biết trong lòng Phó Song Ngư đang suy nghĩ cái gì. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ thử, cũng sắp đến giờ tan sở rồi. Hoắc Thiên Yết đưa tay lại ấn một cái nút trên thang máy. Phó Song Ngư thấy thế,

"Sao vậy? Không đến lầu sáu sao?"

"Không đi, cũng đã đến giờ tan sở, tôi có việc nói với cô. Chúng ta đến quán trà gần đây ngồi một lát, sau đó nói chuyện một chút."

Trong lòng Phó Song Ngư không kiếm được vui vẻ, trải qua lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là Phó Song Ngư phải hẹn Hoắc Thiên Yết ra ngoài, anh mới đi. Hoắc Thiên Yết căn bản chưa từng chủ động hẹn cô ta, hôm nay anh lại cố tình hẹn mình là cảm thấy muốn giải thích với mình về chuyện vừa rồi anh và Cố Song Tử trở về cùng lúc sao? Quả nhiên anh vẫn có một chút để ý mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro