Chap 123. Nói rõ hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Song Ngư ôm tâm trạng âm thầm vui vẻ đi theo Hoắc Thiên Yết vào quán trà. Hoắc Thiên Yết ngựa quen đường cũ tìm một gian phòng, trà sự lấy trà cụ ra, tự mình pha trà cho hai người bọn họ. Chờ sau khi trà sự đi, Phó Song Ngư mới thẹn thùng mở miệng nói,

"Thì ra anh còn có nghiên cứu về trà đạo sao?"

Hoắc Thiên Yết không nói, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Thật ra anh không có nghiên cứu gì về trà đạo, chẳng qua là có lúc đến đây ngồi một lát với ông già nhà mình, hơn nữa cách công ty cũng coi như gần, để cho tiện anh mới đến đây.

"Phó Song Ngư, tôi cảm thấy có vài lời tôi phải nói rõ với cô, để tránh cô càng ngày càng hiểu lầm nhiều hơn."

Hoắc Thiên Yết đặt chén trà xuống, sắc mặt nghiêm túc nói. Phó Song Ngư nghe vậy cũng không nghe ra ý của Hoắc Thiên Yết. Cô ta chỉ thản nhiên mỉm cười, vẫn cho rằng anh muốn giải thích chuyện của anh và Cố Song Tử.

"Anh muốn nói tới vợ trước Cố Song Tử của anh sao?"

Phó Song Ngư mang theo nụ cười hiểu lòng người nói,

"Em biết quan hệ của anh và cô ấy, em cũng biết rõ người ưu tú như anh bị người phụ nữ khác nhớ thương cũng rất bình thường. Mặc dù có lúc em vô cùng tức giận, nhưng em biết người trong lòng anh là em, chỉ cần trong lòng anh có em thì em đã rất vui vẻ rồi."

Nói đến đây, Phó Song Ngư xúc động không nhịn được đưa tay qua kéo tay Hoắc Thiên Yết. Anh lại dứt khoát giơ tay lên, lạnh lùng tránh thoát tay của cô ta. Tay của Phó Song Ngư ở giữa không trung giống như bị thái độ của Hoắc Thiên Yết phủ lên một mảnh sương lạnh, đưa về cũng không được đưa tới nữa cũng không xong. Nụ cười trên mặt cô ta nháy mắt cứng lại, trong mắt lộ vẻ khó hiểu,

"Thiên Yết, anh như vậy là ý gì?"

Hoắc Thiên Yết mím chặt môi mỏng, chậm rãi giải thích,

"Tôi nói hiểu lầm, không phải nói cô hiểu lầm quan hệ của tôi và Cố Song Tử. Tôi đang nói cô hiểu lầm cảm giác của tôi đối với cô, người trong lòng tôi chưa bao giờ là CÔ."

Bàn tay Phó Song Ngư cứng đờ, nắm chặt thành nắm đấm để trên bàn. Cằm của cô ta hơi run rẩy, đôi mắt ươn ướt. Cô ta cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt:

"Anh ... Ý của anh là anh không thích em, người anh thích là Cố Song Tử sao?"

Hoắc Thiên Yết không muốn che giấu tình cảm của mình với Cố Song Tử nữa nên đã quyết định ngã bài với Phó Song Ngư cho nên tất nhiên sẽ không né tránh:

"Phải, tôi có ý như vậy."

Đôi mắt xinh đẹp của Phó Song Ngư càng ngày càng đỏ, nước mắt đông đầy trong đôi mắt, nhưng đầu cô ta lại cực kỳ tỉnh táo. Kết hợp với đủ loại sự việc mà cô ta đã phát hiện lúc trước, Phó Song Ngư cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra hai người bọn họ chưa từng cắt đứt quan hệ với nhau.

"Vậy tại sao hai người lại không ở bên nhau?"

Phó Song Ngư thút thít, cái mũi của cô ta đã đỏ bừng. Trong mắt Hoắc Thiên Yết chợt lóe lên tia sáng:

"Là do cô ấy không muốn."

Hàng lông mày của Phó Song Ngư nhướn lên, cô ta thậm chí rất muốn cười ra tiếng. Cố Song Tử không muốn? Sao có thể!

"Cô ta không thích anh, không muốn ở bên cạnh anh vậy mà anh còn đau khổ dây dưa với cô ta sao?"

Hoắc Thiên Yết cầm tách trà lên nhấp một ngụm, giống như không muốn bàn về vấn đề này. Một ngụm nước trà vừa đắng chát lại mang theo chút vị ngọt chảy vào cổ họng khiến lòng anh bình tĩnh lại. Nếu đã muốn nói rõ ràng với Phó Song Ngư, vậy chỉ đành nói thêm về việc giữa anh và Cố Song Tử với cô ta:

"Tôi không biết làm vậy có gọi là dây dưa không, cũng có lẽ là như vậy. Tôi chỉ là muốn cho cô ấy biết tôi thích cô ấy, sau đó đợi cô ấy đổi ý, quay về bên tôi. Mà thực tế.."

"Đợi cô ấy?"

Phó Song Ngư kiềm nén cảm giác đau đớn mãnh liệt trong lòng, cố gắng mỉm cười:

"Thật không ngờ tới, đường đường là Hoắc Thiên Yết của thành phố Z lại có thể chờ đợi một người phụ nữ?"

Hoắc Thiên Yết cũng không thèm để ý đến lời chế giễu của Phó Song Ngư, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đáp:

"Ừm, Cố Song Tử là người phụ nữ duy nhất xứng đáng để Hoắc Thiên Yết tôi phải đợi. Mà tôi cũng đợi được rồi."

Phó Song Ngư hơi ngây người. Cái gì gọi là anh đợi được rồi? Giọng cô ta hơi run rẩy

" Đợi được rồi?"

Hoắc Thiên Yết thản nhiên đáp:

" Ừ. Chúng tôi tái hợp cũng được một thời gian rồi, trước khi qua Mỹ. Nếu không vì chuyện hợp tác giữa hai nhà Phó - Hoắc thì tôi cũng sẽ không đồng ý giữ bí mật để cô ấy phải chịu thiệt như vậy ...."

"Đủ rồi."

Đôi mắt Phó Song Ngư đỏ hoe, đây đã là cực hạn chịu đựng của cô ta rồi. Cô ta cũng không muốn nghe Hoắc Thiên Yết khẳng định thêm hết lần này đến khác rằng anh thích Cố Song Tử đến dường nào, hai người còn...

Ha ha, Phó Song Ngư vốn nghĩ Cố Song Tử là tiểu tam, ai mà ngờ được bản thân cô ta mới là kẻ chen vào mối quan hệ của người khác, đã đơn phương lại còn tự mình đa tình huênh hoang công khai tạo scandal.

"Tại sao có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao lại là Cố Song Tử! Là ai cũng được, tại sao lại là vợ trước của anh chứ!"

Phó Song Ngư thực sự không thể chấp nhận sự thật này, dù cho đây là điều cô ta đã sớm nghĩ đến. Nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận được, rõ ràng Cố Song Tử chỉ là con gái của một gia đình phá sản, là vợ trước, vậy mà dựa vào cái gì cô ta lại có thể chiếm giữ trái tim Hoắc Thiên Yết mãi không buông?

Dựa vào cái gì!?

Hoắc Thiên Yết nhìn thấy bộ dạng suy sụp này của Phó Song Ngư, anh cũng không phải người ngu, đương nhiên biết nếu lại nói thêm gì nữa, Phó Song Ngư nhất định sẽ rất thương tâm, khổ sở. Nhưng anh cũng không tính im lặng như vậy, mà quyết tâm muốn để Phó Song Ngư hết hi vọng. Anh giơ tay cầm mấy tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt cô ta, chuẩn bị kỹ đến nỗi khiến cô ta bật khóc. Sau đó anh không chút thương hại trả lời Phó Song Ngư:

"Lúc trước ly hôn, tôi cũng không ngờ tới tôi đã thích cô ấy nhiều đến vậy, cũng không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, nhưng người trong lòng vẫn luôn là cô ấy."

Nước mắt Phó Song Ngư rốt cuộc cũng trào ra, từng giọt nước mắt nóng hổi tùy tiện lăn trên gương mặt trắng nõn của cô ta. Cô ta giơ tay lên lau nước mắt vương trên mặt, ngay cả trong mắt cũng đỏ bừng, có chút khiến người ta sợ hãi.

"Rõ ràng trong lòng anh đã có người khác, tại sao lại cố ý giả bộ thân thiết với em khi ở bên ngoài? Cố ý cho nhà báo chụp sao?"

Hoắc Thiên Yết nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đang đong đầy nước mắt của Phó Song Ngư, nhưng không hề có bất kỳ ý định an ủi nào:

"Tôi giả vờ thân thiết với cô ư? Không hề có chuyện đó."

Phó Song Ngư hơi nghiêng đầu, lông mày lá liễu nhíu lại thành hình chữ bát, cô ta khó hiểu hỏi:

"Cái gì? Ý anh là sao?"

"Chính cô tự suy nghĩ kỹ đi, mỗi lần tôi chỉ đáp ứng yêu cầu của cô mà thôi. Ra ngoài dạo phố, cho tới bây giờ đều do cô chủ động kéo tay tôi, mà tôi đều tỏ thái độ lạnh lùng không tình nguyện. Cô nghĩ kỹ lại đi, tôi chủ động làm ra hành động gì mập mờ với cô sao?"

Hoắc Thiên Yết thẳng thắn nói, không hề thương tiếc hay nể mặt người phụ nữ đang khóc rất thảm thiết trước mặt anh. Phó Song Ngư giận đến nỗi bật cười, nước mắt không hề có xu hướng dừng lại, vẻ mặt vừa khóc lại vừa cười kia khiến cô ta vô cùng nhếch nhác:

"Ổ, hóa ra đều do em đơn phương một mình rồi."

"Phó Song Ngư, hai nhà chúng ta có quan hệ hợp tác. Chuyện tôi và cô ra ngoài bị nhà báo chụp được, quả thật có một phần cố ý trong đó. Nhưng cũng không phải một mình tôi được lợi, cô tự suy nghĩ đi, công ty của các người vì mối quan hệ đặc biệt của chúng ta mà nhận được bao nhiêu lợi ích, không phải cô hiểu rõ hơn tôi sao?"

Lúc Hoắc Thiên Yết nói những lời này, thật sự không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào, nghiêm túc nói chuyện lợi ích hợp tác cùng với cô ta. Thực sự đây là chuyện rất quá đáng, nhưng anh cũng biết, chỉ cần hiện tại anh có thái độ hơi tốt một chút với Phó Song Ngư, thì chắc chắn trong lòng Phó Song Ngư sẽ vẫn còn ảo tưởng gì đó với anh. Vì thế anh mới dứt khoát, nếu không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Đã muốn ngả bài, vậy phải khiến cô ta thực sự hết hi vọng.

"Hợp tác kinh doanh, là thế à, hóa ra trong mắt anh, ở chung với em đều là vì kinh doanh."

Phó Song Ngư vốn không hiểu chuyện làm ăn, trước đây cô ta còn ngây thơ cho rằng Hoắc Thiên Yết có chút cảm giác với mình. Hoắc Thiên Yết lạnh lùng gật đầu, còn đáp lại cô ta một câu:

"Ừ. Ngay từ ban đâu, giữa chúng ta đã không có cái gọi là tình cảm để xem xét rồi."

Phó Song Ngư cúi đầu, bàn tay đang để trên bàn vội cầm lấy khăn tay lau nước mắt. Lúc này nước mắt của cô ta mới vơi bớt. Cô ta tất nhiên không muốn Hoắc Thiên Yết thấy được dáng vẻ thảm hại của mình. Đợi đến lúc cô ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Thiên Yết, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh, gương mặt không còn bất kỳ cảm xúc nào:

"Hoắc Thiên Yết, anh có biết rằng khi còn bé chúng ta đã từng gặp nhau hay không, mà em cũng đã thích anh từ rất lâu rồi..."

Mặc dù cô ta đã cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt của mình. Nhưng người tỉ mỉ như Hoắc Thiên Yết, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra ánh sáng dao động trong đôi mắt Phó Song Ngư, trong đó chất chứa không ít sự bối rối cùng đau khổ:

"Cô biết cô nói những lời này, đối với tôi sẽ chẳng có ý nghĩa gì phải không? Tôi nói lại lần nữa, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác kinh doanh, lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Cho nên tôi khuyên cô đừng thích tôi nữa, tôi cũng sẽ không thích cô. Cô cũng không cần lãng phí thời gian tươi đẹp của cô trên người tôi."

Nước mắt mà Phó Song Ngư vất vả lắm mới kiềm chế được, lại một lần nữa trào ra. Nước mắt mạnh mẽ tuôn ra từ hốc mắt, cô ta giơ tay lau mặt, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được. Mà Hoắc Thiên Yết đang ngồi đối diện cô ta lại không hề cử động. Anh lạnh lùng nhìn Phó Song Ngư khóc như mưa, thậm chí còn có thể bình tĩnh uống một ngụm trà.

Phó Song Ngư khóc một hồi lâu, khóc đến nỗi gân xanh trên trán đã nổi lên, đầu cũng càng ngày càng đau nhức. Cô ta chống bàn đứng dậy, vuốt tóc mái xuống ngang trán, muốn che đi đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của mình. Hoắc Thiên Yết cũng đi theo, muốn đưa cô ta về. Bởi vì với trạng thái hiện tại của cô ta nếu còn lái xe trên đường, sẽ khiến người ta rất không an tâm. Phó Song Ngư nghe được tiếng động sau lưng, liền lên tiếng ngăn cản:

"Đừng đến gần, em sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu, anh yên tâm."

Cô ta tất nhiên sẽ không đi làm chuyện điên rồ, nếu Cố Song Tử đã hại cô ta thành dạng này, vậy hãy để cô ta mơ một giấc mơ, để cô ta hoàn trả gấp mười lần cho Cố Song Tử.

Hạ Xử Nữ đã ngồi ở quán cà phê đối diện quán trà từ sớm, ngồi một hồi lâu mới thấy Phó Song Ngư cúi đầu, từ trong quán trà bước nhanh ra ngoài. Cô ta đứng dậy đi ra, ngăn lại đường đi của Phó Song Ngư:

"Cô Phó, đến quán cà phê ngồi một lát đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro