Chap 128. Vừa đánh vừa xoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, Phó Song Ngư cũng tỉnh dậy với cơ thể đau nhức. Cô ta dụi mắt, vừa mở mắt đã nhớ lại chuyện đêm qua. Trong lòng Phó Song Ngư hoảng hốt, tái xanh hết cả mặt, ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng trống rồi vội vả mặc đồ chạy ra khỏi câu lạc bộ, vừa sửa sang lại quần áo một chút, vừa lấy di động ra gọi cho tài xế. Nhưng cô ta chợt phát hiện di động của mình đã hết pin, tự động tắt nguồn.

"Đúng là nghiệt ngã mà!"

Phó Song Ngư khẽ nói, không thể làm gì khác hơn là đi tới ven đường bắt taxi. Rõ ràng bây giờ là giờ cao điểm ban sáng, nhưng Phó Song Ngư bắt một hồi lâu cũng không có chiếc nào dừng lại, dường như họ không thấy cô ta làm động tác gọi xe. Khi Phó Song Ngư còn đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xen lẫn trong tiếng còi xe ồn ào.

"Cậu xem cô gái kia, có phải là người trong video này không?"

"Đúng vậy, hình như là thiên kim Phó gia, thật thê thảm..."

Hai cô gái đang xem điện thoại di động, không ngừng quan sát Phó Song Ngư. Lúc này cô ta mới chú ý tới ánh mắt người đi đường, bọn họ nhìn cô ta với vẻ thương hại nhưng lại kèm theo sự ghét bỏ. Những ánh mắt dòm ngó kia khiến cả người Phó Song Ngư không thoải mái. Cô ta bước tới trước mặt hai cô gái còn đang xì xào rồi giật lấy di động của một trong hai người.

Trên đó đang phát video, chính là cảnh ngày hôm qua cô ta bị năm gã khỏa thân kia vây trong phòng. Cơ thể Phó Song Ngư cứng đờ tại chỗ một lúc lâu mới có phản ứng. Cô ta nhục nhã trả điện thoại lại cho cô gái kia rồi cúi đầu, chạy như bay. Lúc này đây, Phó Song Ngư mẫn cảm như một con mèo. Đúng lúc đụng phải Hạ Xử Nữ, thấy ánh mắt Hạ Xử Nữ, cô ta dùng sức đẩy đối phương:

"Hạ! Xử! Nữ! Cô chơi tôi!"

Hạ Xử Nữ chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ khinh khỉnh:

"Tôi chơi cô sao? Không phải chúng ta là đồng minh à?"

Phó Song Ngư cười lạnh thành tiếng:

" Đồng minh? Chúng ta là đồng minh, vậy tại sao trong phòng tôi lại có mấy tên đàn ông đó. Còn cả video clip kia nữa, trừ cô ra thì ai có? Bây giờ tất cả mọi người ở thành phố Z đều đã biết đêm qua tôi bị... bị..."

Phó Song Ngư vừa giận dữ vừa nói, hốc mắt cô ta đỏ hoe. Hạ Xử Nữ vội bước tới, đưa khăn giấy cho Phó Song Ngư:

"Không phải đâu, căn phòng đó vốn được sắp xếp cho Cố Song Tử. Tôi cũng không biết tại sao cô lại đi vào nữa, sau khi nghe nói cô được người ta cứu ra, tôi lập tức tới đó tìm camera được giấu kín, nhưng lúc tìm lại không thấy nữa."

"Tìm không thấy? Có ý gì?"

Phó Song Ngư ngây thơi nhận lấy khăn giấy lau chóp mũi.

"Cô vẫn chưa hiểu sao? Nhất định là Cố Song Tử vào phòng trước, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc năm gã đàn ông kia, kế tiếp chẳng hiểu tại sao cô lại bước vào căn phòng ấy, cô ta thuận tiện để năm gã đó làm mấy chuyện này với cô. Sau khi cô được cứu ra, cô ta lập tức lấy camera đi..."

Hạ Xử Nữ ném đá giấy tay, nói hợp lý hợp tình, giống như đang kể chuyện vậy.

"Cô nói bậy, rõ ràng Cố Song Tử đã uống rượu, tất nhiên sẽ bị ngấm thuốc, làm sao có thể thương lượng với năm gã đó?"

Phó Song Ngư lớn tiếng cắt ngang lời của Hạ Xử Nữ, tuy bây giờ cô ta bị lửa giận làm cho choáng váng nhưng vẫn còn lý trí. Hạ Xử Nữ ngừng lại một chút, tựa như đang suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào:

"Không phải đâu, do chúng ta quá coi thường Cố Song Tử đấy. Tôi e là cô ta đã sớm nhận ra điều gì đó. Tuy tôi không biết vì sao cô ta tránh được một kiếp, nhưng chắc chắn chính Cố Song Tử đã tuồn video đó ra ngoài. Tôi và cô là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, sao tôi hại cô được? Tôi còn phải dựa vào thế lực Phó gia nhà cô để bật dậy trong làng giải trí một lần nữa, tuyệt đối không có khả năng hại cô."

Nói đến đoạn sau, Hạ Xử Nữ còn tỏ thái độ nịnh nọt. Nghe vậy, Phó Song Ngư hơi dao động. Hạ Xử Nữ nói không sai, cô ta không có lý do để hại mình, nhưng Cố Song Tử kia thật sự không xảy ra chuyện gì cả sao? Chẳng lẽ Cố Song Tử thật sự lật ngược thế cờ sao?

"Quả thật là cô ta tung video ra ngoài ư?"

Phó Song Ngư nửa tin nửa ngờ, hỏi lại. Trong lòng Hạ Xử Nữ rất vui mừng, xem ra 80 - 90% là Phó Song Ngư đã tin lời mình rồi, cô ta vội vàng nói tiếp:

"Đúng, nhất định là cô ta!"

"Cậu xem người phụ nữ này đi, người phụ nữ trong video clip này, ôi trời ơi..."

"Đúng vậy, thoạt nhìn không có gì trở ngại nhỉ..."

Tiếng xì xào đứt quãng lại truyền vào tai Phó Song Ngư cô ta oán hận, khẽ cắn môi:

"Thôi, đợi chuyện này trôi qua, chúng ta sẽ bàn lại xem nên đối phó Cố Song Tử như thế nào. Tôi về nhà trước đây."

Nói xong, Phó Song Ngư nhanh chóng chui vào chiếc xe mà Hạ Xử Nữ vừa gọi tới, nói với trợ lý của Hạ Xử Nữ rằng:

"Đưa tôi về Phó gia trước."

Trợ lý không biết làm sao đành quay đầu, nhìn Hạ Xử Nữ vẫn còn đứng ở bên ngoài. Hạ Xử Nữ tỏ vẻ không vui trên mặt nhưng vẫn gật đầu, bảo trợ lý đưa Phó Song Ngư về:

"Trên đường nhớ chú ý an toàn cho cô Phó, tôi tự gọi xe tới đoàn phim vậy."

Sau vài trận mây mưa điên cuồng nữa, Cố Song Tử thức dậy, vội đi tắm rửa. Hoắc Thiên Yết cứ mãi gõ cửa phòng tắm ở bên ngoài:

"Sao em lại vô tình đến thế, tất cả mọi người đều đang vội mà em vào trước tắm một mình được ư? Tắm chung với nhau không tốt hơn sao?"

Trong phòng tắm, hơi nước hóa thành màn sương che phủ cơ thể Cố Song Tử, nước ấm dội vào người thật thoải mái, gột sạch gần hết cảm giác mệt mỏi và đau nhức trên người cô. Song, hai chân cô đứng thẳng mà vẫn có chút run rẩy.

Cố Song Tử mặc kệ Hoắc Thiên Yết bên ngoài. Lại còn tắm chung với nhau? Điên à? Tắm chung để anh muốn" thêm mấy lần nữa à?

Hoắc Thiên Yết đứng bên ngoài một hồi lâu mới phát hiện Cố Song Tử cố tình vặn tiếng nước thật to, át hẳn tiếng gọi của mình. Anh thầm thở dài một hơi, xoay người đi với vẻ mất mát, qua toilet khác tắm rửa. Đợi đến khi mặc đồ xong rồi bước ra, Cố Song Tử nhìn thấy Hoắc Thiên Yết với mái tóc còn rỉ nước, anh đi từ phía bên kia tới, trên người còn quần một lớp khăn tắm.

"Hóa ra phòng này có đến hai cái toilet à?"

Cố Song Tử cảm thấy ngạc nhiên, may mà vừa rồi cô không để Hoắc Thiên Yết vào chung. Xem ra anh biết rõ rành rành là có đến hai toilet nhưng cứ đòi muốn tắm với cô, chẳng phải mục đích quá rõ ràng hay sao?

Tên đàn ông đáng chết này!

Cố Song Tử cảm thấy anh thật quá đáng, cô ném cho anh cái nhìn khinh thường ghét bỏ. Hoắc Thiên Yết nhún vai, tỏ vẻ vô tội, giải thích:

"Anh cũng không biết tại sao có tới hai toilet, anh mới tình cờ phát hiện thôi."

Mới phát hiện à?

Cố Song Tử khẽ nhếch làn môi anh đào, nở nụ cười khinh bỉ. Quỷ còn không thèm tin lời anh. Hoắc Thiên Yết biết mình không lừa được cô, anh đưa tay xoa xoa sống mũi cao thẳng:

"Chúng ta ăn cơm trước đi."

"Đi thôi."

Cố Song Tử cũng lười tính toán với anh, tính toán với tên lưu manh này chẳng có gì thú vị cả. Hai người họ cùng ra khỏi câu lạc bộ, ăn sáng tại nhà hàng ngay bên cạnh. Cố Song Tử húp một muỗng cháo trắng, miệng cố nhạt thếch, thỉnh thoảng cô lại liếc qua, nhìn Hoắc Thiên Yết một lần.

"Sao vậy?"

Hoắc Thiên Yết vừa tao nhã dùng bữa, vừa nhíu mày hỏi. Rõ ràng họ đang húp cháo trắng, vậy mà dáng vẻ anh thoạt nhìn cứ như đang ăn bữa ngon trong yến tiệc. Cố Song Tử lấy điện thoại di động ra xem giờ.

Đã hơn bảy giờ rồi, sắp tới lúc cô phải đi làm. Với lại hôm qua lúc trên đường đến câu lạc bộ cô đã gọi điện nói với Mục Bảo Bình rằng ngày hôm nay nhất định sẽ giành lại được hợp đồng. Vẻ mặt cô ngày càng sốt ruột, ánh mắt mơ hồ không yên:

"Hôm qua tại sao anh lại muốn đi bản hợp đồng với Phó gia?"

Cô biết rằng đến giờ phút này, nếu mình vẫn hoài nghi Hoắc Thiên Yết đang đùa giỡn thì đúng là ngu xuẩn đến mức hết nói nổi. Song, cô thật sự đã nghe Lý Nhân Mã nói rằng anh đi bàn chuyện hợp tác, Lý Nhân Mã sẽ không lừa có chứ?

Chẳng biết tại sao lại thế này, Cố Song Tử tin tưởng Lý Nhân Mã còn hơn cả Hoắc Thiên Yết. Anh dừng động tác trên tay lại, anh nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, nhất định là cái bẫy gì đó. Hoắc Thiên Yết cũng không vội giải thích, anh để đối đũa trong tay xuống, lau miệng:

"Chuyện hôm qua là như thế nào, em kể lại từ đầu tới cuối cho anh."

Cố Song Tử chần chừ một lát nhưng vẫn kể lại tường tận:

"Không phải hôm qua anh đi họp sao, em ở văn phòng một lúc lâu liền muốn đi nhà vệ sinh, nhưng ở ngoài cửa lại nghe có người nói anh đang đùa giỡn em. Người đó nói rằng chuyện hợp tác, anh đã sớm quyết định xong với nhà họ Chu, còn nói anh sẽ ký hợp đồng với nhà họ Phó ở hội nghị. Lúc ấy em trở lại phòng làm việc chờ anh, cuối cùng cũng nghe Lý Nhân Mã nói anh đi bàn chuyện hợp tác rồi..."

"Cho nên, em chạy đến hội nghị sao? Là Lý Nhân Mã nói với em anh ở đây hả?"

Hoắc Thiên Yết nhíu đôi mày kiếm, trầm giọng dò hỏi. Cố Song Tử gật đầu một cái, nói tiếp,

" Không hiểu sao nhưng lúc đó em có cảm giác mọi chuyện không đúng lắm nên mới tính đi tìm anh hỏi cho rõ. Chờ lúc em đến thì nhìn thấy Phó Song Ngư, cô ấy nói với em là anh và nhà của cô ấy đã ký hợp đồng xong rồi, sau đó dẫn em đến tiệc rượu tìm anh. Kế tiếp có một người tự xưng là bạn của Cố Quang, mời em một ly rượu, chính là ly rượu bỏ thuốc đó."

Bây giờ kể lại, Cố Song Tử vẫn còn sợ. Nếu không phải phản ứng của cô cũng coi như nhanh nhạy, nếu như lúc ấy cô đi theo bóng lưng của người nọ, ai biết sẽ xảy ra cái gì. Trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Thiên Thiên gợn sóng mãnh liệt, tựa như có vài tia tàn nhẫn,

"Xem ra có người gài bẫy em, anh thật sự đã ký hợp đồng với nhà họ Phó nhưng mà là hợp đồng khác"

Lúc này Cố Song Tử mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động trên bàn. Sắp tám giờ rồi, cô phải đi làm.

"Nếu anh ký hợp đồng khác vậy còn chuyện hợp tác với công ty của.."

Cố Song Tử hơi lộ vẻ hóng hớt nói. Bàn tay để dưới bàn của cô đã sớm đan vào tay của Hoắc Thiên Yết, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng. Hoắc Thiên Yết nhìn vẻ vội vàng của Cố Song Tử, thản nhiên mỉm cười. Anh liếc nhìn bữa sáng trước mặt cô, hôm nay cô ăn rất ít, chẳng được mấy miếng.

Có lẽ cô cũng ăn không vào, vì vậy anh lấy hợp đồng đã ký xong từ sau lưng ra, đưa cho Cố Song Tử. Nhận được hợp đồng mà cằm Cố Song Tử tưởng như đã sắp rơi xuống, cuối cùng cô cũng không cần nghe mấy lão đổng sự trong công ty lãi nhãi bên tai nữa rồi..

"Anh nói xem người kinh doanh các anh lúc nào cũng phải tỏ ra thần thần bí bí cho ai xem vậy chứ?"

Cố Song Tử vừa mừng vừa nhướng mày, vội vàng mở hợp đồng ra nhìn thử. Hoắc thị thật sự ký kết hợp đồng với công ty cô lần nữa, nét chữ rồng bay phượng múa ở cuối trang chính là chữ ký của Hoắc Thiên Yết, không thể sai được. Khoé miệng Hoắc Thiên Yết nở nụ cười vui vẻ, dịu dàng trêu ghẹo,

"Được rồi, lẽ ra muốn cho em ăn sáng xong rồi đưa em đi làm. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của em chỉ sợ là hận không thể vọt đến công ty báo cáo kết quả thôi."

Cố Song Tử cầm hợp đồng như cầm vàng bạc châu báu, cẩn thận để vào trong túi xách.

" Em thấy hình như là chữ ký trên hợp đồng này đã sớm ký xong rồi, cho nên ngay từ đầu anh đã chuẩn bị ký hợp đồng rồi đúng không? Còn kéo em đến văn phòng làm gì? Phiền phức "

Cố Song Tử vừa hớn hở nói, vừa híp mắt quan sát Hoắc Thiên Yết. Anh đành ho khan một tiếng, giơ tay lên sờ mũi.

"Còn không phải sợ em suốt ngày còn phải ngồi ở công ty nhìn sắc mặt bọn họ hay sao? Về phần là ai hãm hại em, nếu chuyện này xảy ra ở trong công ty của anh, thì anh nhất định sẽ điều tra tới cùng. Em có rảnh thì kể rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện lại lần nữa cho anh nghe, bao gồm nghe người nào nói, đã gặp những ai."

"Anh đừng mong chuyển đề tài với em, về phần là ai hãm hại em, chuyện này dĩ nhiên phải tra. Nhưng bây giờ không vội, anh giải thích rõ trước, rốt cuộc anh kêu em đến văn phòng ngồi không mấy ngày làm gì?"

Cố Song Tử không chịu để Hoắc Thiên Yết chuyển đề tài này. Ban đầu cô còn tính tự mình đi tra nhưng cảm thấy hiện tại nếu để chuyện truyền tới tai Dã Thanh thì chắc chắn anh ta sẽ kéo cô về Pháp lại nói bây giờ có Hoắc Thiên Yết bên cạnh rồi chuyện này tạm thời cứ tin tưởng giao anh xử lý vậy.

"Làm gì? Không phải anh vừa nói rồi à? Vả lại dù chuyện anh không nghĩ em sẽ làm thì em cũng làm rồi không phải sao? Bình thường hiếm khi có cơ hội ở bên cạnh em, chỉ muốn tìm một cơ hội để có thể nâng cao quan hệ giữa chúng ta hơn một chút, nhân tiện cũng từ từ để cho mọi người biết. "

Hoắc Thiên Yết thản nhiên nhắm mắt, hàng lông mi dài che đi ánh mắt của anh, khiến cô không biết anh đang suy nghĩ gì. Cố Song Tử hơi ngẩn ra, cô vốn chỉ hỏi chơi thôi, không ngờ Hoắc Thiên Yết đột nhiên lại nghiêm túc như thế. Khóe môi cong lên lại nhón mũi chân hôn lên cằm anh. Hoắc Thiên Yết cũng thuận tay ôm lấy chiếc eo mảnh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro