Chap 132. Nhốt mình trong phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Song Ngư ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới tỉnh lại, cô ta đi chân trần trên cầu thang mà cũng không phát ra chút tiếng động nào. Phòng khách dưới tầng truyền đến giọng nói lo lắng của dì Trần,

"Hôm nay mấy người đừng nhắc đến chuyện trên báo với cô chủ, biết chưa? Lúc có mặt cô chủ, không ai được phép nghịch di động!"

"Biết rồi, biết rồi."

Mấy người làm người trước người sau đều đồng ý. Dì Trần trông rầu rĩ, rút hết ổ cắm điện cho tivi trong nhà ra.

"Báo viết gì?"

Phó Song Ngư lạnh lùng hỏi, bất thình lình lên tiếng sau lưng dì Trần. Di Trần sợ đến mức toát mồ hôi hột, nghiêng đầu qua nhìn Phó Song Ngư. Một mái tóc dài xõa rối sau lưng, một khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đến cả đôi môi đỏ cũng nhợt nhạt không có chút sắc màu nào khiến người ta phải hết hồn. Dì Trần hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa đau xót,

"Cô chủ xuống đây lúc nào thế? Đã đói chưa, tôi vào bếp mang canh nấm tuyết lên cho cô chủ nhé."

Dứt lời, dì lại hỏi người làm nữ đang lau bàn ở bên cạnh,

"Hôm nay phòng bếp có nấu canh nấm tuyết không?"

Người làm nữ dừng động tác lại rồi ngẫm nghĩ,

"Hình như có nấu canh nấm tuyết..."

"Ờ, vậy tôi đi vào bếp bưng một bát cho cô chủ."

Dì Trần vừa nói vừa vội vã đi vào nhà bếp. Phó Song Ngư vươn tay kéo áo dì Trần, nói với giọng bình thản mà trầm thấp,

"Dì lấy di động trong phòng cháu đi rồi đúng không?"

"Tôi không, tôi không vào phòng cô chủ."

Dì Trần nói xong thì hoang mang nuốt nước bọt, thực sự dì không lấy di động của Phó Song Ngư đi. Người lấy di động của Phó Song Ngư là Phó phu nhân.

"Đường dây mạng trong nhà cũng là dì cắt đúng không?"

Phó Song Ngư nhìn dì Trần trân trân tựa như con búp bê sứ không có tình cảm. Dì Trần thấy vậy thì lòng vô cùng khó tả, nghĩ đến nội dung trên báo thì lại càng thương Phó Song Ngư,

"Ngoan, cô chủ đợi tôi một lúc, tôi đi bưng đồ ăn cho cô, chúng ta ăn trước đã, ăn rồi hãy nói tiếp được không."

"Đưa di động cho cháu."

Dì Trần trông rất khó xử, nhưng vẫn cười khan,

"Ăn xong tôi sẽ đưa cho cô chủ, ngoan nào..."

"Cháu cần di động, ngay bây giờ! Ngay lập tức! Đưa cho cháu!"

Phó Song Ngư đột nhiên quát lên, cắt ngang lời dì Trần, đôi mắt cô ta thoáng chốc đã đỏ au. Cảnh tượng ấy đáng sợ đến nỗi người làm vẫn đang lau bàn, bưng chậu lên phải lui xuống ngay, không dám nán lại phòng khách thêm nữa. Dì Trần lí nha lí nhí hồi lâu, rồi vẫn không muốn đưa di động cho Phó Song Ngư, hai tay ấn chặt túi mình.

Phó Song Ngư thấy vậy bèn đoạt luôn chiếc di động trong túi dì Trần. Móng tay nhọn hoắt của cô ta xẹt qua mu bàn tay dì Trần, dì Trần đau đớn nhíu mày nhưng vẫn một mực bảo vệ chiếc túi,

"Tiểu thư, cô đừng như vậy, chúng ta ăn cơm trước đã được không..."

"Dì đưa cho cháu, đưa cho cháu!"

Phó Song Ngư hét lớn, nét mặt càng trở nên dữ tợn, thậm chí có hơi cực đoan. Trong ấn tượng của dì Trần, Phó Song Ngư vẫn luôn ngoan ngoãn ngọt ngào, lương thiện, biết cách làm người, lịch sự trong cách đối đãi với người khác. Bởi vì từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt nên những đặc điểm đó đã khắc sâu vào trong xương cốt Phó Song Ngư.

Trước giờ Phó Song Ngư chưa từng mất kiểm soát, thậm chí giống một người điên như lúc này. Trong lúc dì Trần đang thoáng thất thần, Phó Song Ngư trợn trừng hai mắt, cắn vào mu bàn tay dì Trần. Dì Trần đau đớn hét lên một câu rồi lập tức buông tay. Phó Song Ngư mau chóng lục ra được di động từ trong túi dì, mở tiêu đề phía trên trình duyệt ra, dòng chữ thiên kim nhà giàu bị năm tên đàn ông cưỡng hiếp đập thẳng vào khiến mắt cô ta đau nhức nhối.

Tuy cả người đều đã được làm mờ nhưng từ bối cảnh Phó Song Ngư vẫn có thể nhìn ra được người trong ảnh chính là cô ta. Dì Trần lập tức tiến lên ôm Phó Song Ngư vào lòng, dịu dàng an ủi,

"Tôi biết, những thứ này đều là giả. Chúng ta đừng nghĩ đến những thứ này nữa, sau mấy hôm chuyện sẽ qua cả thôi."

Phó Song Ngư dần bình tĩnh lại trong lòng dì Trần, nhưng ánh mắt càng lúc càng vô hồn. Dì Trần thấy nước mắt Chu Kỳ đã ngưng chảy, cố cười nói,

"Chúng ta đi ăn cơm trước được không? Cô chủ muốn ăn gì, tôi đi nấu cho cô."

Khuôn mặt trắng bệch của Phó Song Ngư vẫn còn vương nước mắt, lúc này đã không có bất cứ biểu cảm gì nữa. Dường như trời có sập xuống lúc này cũng không liên quan gì đến cô ta vậy. Cô ta lạnh lùng đẩy dì Trần ra, bước chân trần lên tầng.

"Cô chủ không đói sao?"

Dì Trần đứng ở dưới chân cầu thang, lo lắng nhìn Phó Song Ngư. Cô ta phớt lờ dì, cả người giống như cương thi, bước đi bần thần mà chậm chạp. Buổi chiều, Phó Cương Sơn về nhà. Câu đầu tiên ông ta nói sau khi thấy dì Trần chính là

"Ngư Nhi sao rồi?".

Dì Trần rầu rĩ lắc đầu,

"Cô chủ vẫn một mực trốn trong phòng, nhìn chằm chằm vào tin tức trên máy tính, không nói một câu nào."

"Bọn truyền thông chết tiệt, tôi đã bảo Hoắc Thiên Yết xuất hiện giúp tôi cùng đè chuyện này xuống rồi. Nhưng mấy đơn vị truyền thông tép riu kia vẫn lén lút viết bài. Bây giờ đi trên đường lớn, có ai không bàn tán về chuyện của Ngư Nhi đâu."

Phó Cương Sơn cởi áo khoác ngoài ra đưa cho dì Trần,

"Tôi và Hoắc Thiên Yết đi thăm Ngư Nhi."

Dì Trần kinh ngạc nói,

"Cậu Hoắc cũng về cùng ạ?"

Vừa dứt lời, Hoắc Thiên Yết mặc bộ vest thuần đen đi từ cửa vào, khách khi gật đầu với dì Trần. Dì Trần lập tức hớn hở ra mặt,

"Cậu đến thì tốt rồi, cậu khuyên cô chủ ăn cơm hộ tôi nhé."

Dì biết Phó Song Ngư thích Hoắc Thiên Yết đến mức nào, còn biết rõ hơn cả cha mẹ Phó Song Ngư.

"Chúng ta đi thôi."

Phó Cương Sơn nhìn Hoắc Thiên Yết, đi phía trước. Hoắc Thiên Yết không nhanh không chậm bước theo sau. Đến phòng của Phó Song Ngư, Phó Cương Sơn giơ tay gõ cửa, phát ra tiếng "cốc cốc". Âm thanh này vang lên lanh lảnh trong hành lang yên tĩnh. Nhưng trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.

Phó Cương Sơn nghiêng người áp sát tại vào cửa thì mới nghe thấy tiếng truyền tới từ máy tính trong phòng. Hẳn là Phó Song Ngư đang xem video. Phó Cương Sơn vặn tay nắm mở cửa ra. Ông ta chỉ thấy cả người Phó Song Ngư ngồi hẳn lên ghế, hai chân co trước ngực, hai tay ôm chặt đầu gối, người co rúm lại. Dường như chỉ trong một ngày, Phó Song Ngư đã gầy đi tận mấy cân.

Phó Cương Sơn chỉ nhìn một cái rồi lập tức đóng cửa lại. Bàn tay đặt trên cửa đã bắt đầu run rẩy, ông ta quay đầu dựa vào cánh cửa. Hoắc Thiên Yết đứng sau lưng ông ta, chỉ thấy thoáng qua bóng dáng của Phó Song Ngư chứ không nhìn được kĩ. Anh nhìn Phó Cương Sơn với vẻ khó hiểu,

"Sao vậy ạ? Không tiện vào ư?"

Trong ấn tượng của Hoắc Thiên Yết, Phó Cương Sơn một thương nhân có sự nghiệp điển hình, làm người hay làm việc đều chu toàn thận trọng, khiến người ta không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì. Nhưng đôi mắt kia luôn đầy tràn hai chữ "lợi ích".

Song lúc này, Hoắc Thiên Yết thấy rõ vẻ áy náy và đau xót trong mắt Phó Cương Sơn. Một Phó Cương Sơn năm mươi tuổi chỉ nhìn bóng dáng con gái mình một cái mà hai mắt đã hoe đỏ. Lát sau, ông ta chầm chậm lắc đầu,

"Tôi... bây giờ tôi không đi gặp con bé, cậu... cậu... cậu đi thăm con bé, khuyên nó ăn chút cơm..."

Một câu nói mà ngập ngừng tận mấy lần, ông ta đang cố ép mình đè nén cảm xúc xuống. Hoắc Thiên Yết gật đầu,

"Vâng, cháu sẽ cố hết sức."

Nghe thấy câu trả lời của Hoắc Thiên Yết, Phó Cương Sơn mới mở cửa phòng ra một lần nữa, bảo Hoắc Thiên Yết đi vào, còn mình thì xoay người rời đi. Hoắc Thiên Yết vào phòng của Phó Song Ngư, khẽ đóng cửa lại, chủ động ngồi lên giường.

Anh khom mình quan sát Phó Song Ngư tỉ mỉ, Phó Song Ngư ngồi trên ghế tựa như một cái vỏ rỗng vậy. Đôi mắt trống rỗng phản chiếu ánh huỳnh quang từ máy tính, hình ảnh thu hẹp trong con ngươi của cô ta, từng cảnh được chiếu...

"Phó Song Ngư."

Hoắc Thiên Yết cất tiếng. Người ngồi trên ghế không có bất cứ phản ứng gì, chỉ đờ đẫn nhìn máy tính, đến tốc độ chớp mắt cũng chậm hơn người bình thường mấy lần. Hoắc Thiên Yết nghiêng đầu nhìn máy tính, cảnh tượng trên đó là thứ hôm nay anh đã xem rất nhiều lần rồi.

Anh xem một lần trong máy tính của mình, xem một lần trong di động của Lý Nhân Mã, xem một lần ở phòng làm việc của Phó Cương Sơn. Anh vươn tay tắt video trong máy tính, tiếng động trong phòng bỗng ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của Hoắc Thiên Yết.

"Phó Song Ngư, cô nhìn tôi này."

Hoắc Thiên Yết xoay ghế của Phó Song Ngư lại, để cô ta đối mặt với mình. Vẫn không có bất kì phản ứng gì. Hoắc Thiên Yết liếm môi dưới, hơi khó xử,

"Phó Song Ngư, cô... cô có thể nói một câu gì với tôi không? Tôi là Hoắc Thiên Yết đây."

Nghe đến mấy chữ "Hoắc Thiên Yết ", cuối cùng trong mắt Phó Song Ngư lóe lên tia sáng. Nhưng sau đó cô ta vùi mặt vào hai đầu gối, bả vai run lên bần bật, tựa như cực kì không muốn gặp Hoắc Thiên Yết.

"Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô đâu. Phó Song Ngư, cô đừng sợ tôi, cô nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp cô."

Hoắc Thiên Yết nói khẽ. Có điều Hoắc Thiên Yết không tốt bụng đến thế, dù rằng anh hơi thương xót cho cảnh ngộ của Phó Song Ngư nhưng sự thật là, anh vẫn muốn biết Cố Song Tử đã xảy ra chuyện gì ở câu lạc bộ nhiều hơn, có liên quan gì đến cô ta không. Lại nói không thể trùng hợp khi cả Cố Song Tử và Phó Song Ngư đều gặp chuyện ở câu lạc bộ đó như thế. Cho nên Phó Song Ngư nhất định sẽ biết điều gì đó, ít nhất thì biết nhiều hơn Cố Song Tử.

Thế nên hôm nay anh mới đến đây một chuyến để thăm Phó Song Ngư, song anh chẳng thể ngờ rằng Phó Song Ngư lại yếu đuối đến vậy. Phó Song Ngư vẫn yên lặng, mỗi một tế bào khắp cả người đều đang nói

"Anh mau đi, anh mau đi đi".

Hoắc Thiên Yết thầm thở dài, trong lòng nghĩ cô ta đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ nên mới mong manh yếu đuối như vậy. Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa,

"Cô đừng nghĩ quá nhiều, truyền thông là vậy, họ thường thích hóng hớt chuyện người khác. Hơn nữa họ dùng từ cũng hơi cực đoan, cô đừng bận tâm."

Dứt lời, anh nhìn xoáy sâu vào Phó Song Ngư, rồi sau đó rời khỏi nhà họ Phó. Anh thật sự không ngờ Phó Song Ngư lại biến thành như vậy. Tội nghiệp, mà cũng hơi phiền phức. Anh nghĩ, người ra tay với Phó Song Ngư cũng chính là người muốn hại Cố Song Tử. Hoắc Thiên Yết lo lắng lần sau kẻ đó sẽ có thủ đoạn quá quắt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro