Chap 143. Muốn ăn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận trưa ngày hôm sau, Cố Song Tử mới thức dậy, sờ bên cạnh giường không có ai cô dụi mắt mang dép lê ra ngoài. Thấy Hoắc Thiên Yết đang ngồi trên ghế sô pha, vừa định mở miệng nói chuyện thì phát hiện cổ họng bị tắc, khô khan khó chịu. Do đó, đôi mày nhỏ của Cố Song Tử cau chặt mang đầy nén oán trách đi tới chỗ tủ lạnh trước, lấy ra một bình nước.

Nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, Hoắc Thiên Yết quay đầu lại nhìn cô:

" Đau họng còn uống nước lạnh?"

Thật ra anh biết rõ mà còn cố hỏi. Cố Song Tử uống nước lạnh xong, cả người cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Cô vừa đi tới chỗ Hoắc Thiên Yết ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói:

" Trách em sao? Phải rồi, sao tối hôm qua không thấy Mục Bảo Bình tới nhỉ?"

“Cậu ta sớm đã tới rồi, lúc em chưa ngủ thì cậu ấy đã tới.”

Hoắc Thiên nói rất bình tĩnh, hơn nữa còn vươn tay lấy điều khiển từ xa, nhưng trong mắt anh vẫn có một chút không vui.

“Cái gì? Sao em không biết??”

Cố Song Tử ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiên Yết rồi dùng sức vỗ mạnh vào đầu mình. Hoắc Thiên Yết nhíu mày, đưa mắt nhìn cô:

“Đừng vỗ nữa, có vỗ mạnh hơn em cũng chả thông minh được thêm đâu hửm?”

“Anh đi chết đi!”

Cố Song Tử giật lấy điều khiển từ xa trong tay Hoắc Thiên Yết rồi ấn nút nguồn:

“Mau thành thật nói cho em biết là Mục Bảo Bình tới lúc nào.”

Màn hình tivi theo đó mà trở nên tối đen, Hoắc Thiên Yết thản nhiên mở miệng nói:

“Trước khi em ngủ, cậu ấy đã tới, nhưng khi em liếc mắt đưa tình với anh, hẳn là đã đả kích tới Mục Bảo Bình nên cậu ấy đi luôn rồi.”

“Ai thèm liếc mắt đưa tình với anh, rõ ràng anh mặt dày không chịu đi, em đã đuổi anh về rồi cơ mà.”

Cố Song Tử phản bác theo bản năng, cô thật sự không chịu nổi dáng vẻ lưu manh này của Hoắc Thiên Yết. Anh nhún vai, bày ra vẻ cho dù em nói thế nào, anh vẫn cảm thấy đó là kiểu liếc mắt đưa tình:

“Nhưng Mục Bảo Bình nhìn thấy lại không nghĩ như vậy. Như vậy cũng tốt, đỡ phải mất công đi nói chuyện với cậu ta lần nữa.”

Cố Song Tử thầm thở dài một hơi, cô biết Mục Bảo Bình ý với mình, lo lắng cô gặp chuyện không may. Anh ta vội vàng chạy đến thăm, kết quả nhìn thấy cô và Hoắc Thiên Yết đang đùa giỡn với nhau. Xem ra trong lòng Mục Bảo Bình rất khổ sở.

Song, Cố Song Tử thật sự không thích Mục Bảo Bình. Cô cũng nói Hoắc Thiên Yết tìm cơ hội nói rõ với anh ta rồi nhưng nếu làm như thế này mà có thể khiến anh ta sớm từ bỏ mình hơn là nói chuyện thì đó cũng là một việc tốt. Cố Song Tử gác hai chân lên ghế sô pha. Cô tiện tay cầm lấy một cái gối rồi ôm vào bụng, quay đầu lại, tò mò nhìn Hoắc Thiên Yết:

“Sao hôm nay anh thành thật thế? Nói hết với em như vậy, không sợ em yếu lòng đi an ủi Mục Bảo Bình nói rằng quan hệ giữa chúng ta chẳng như anh ấy nghĩ, không sợ em sẽ thích anh ấy sao?”

Hoắc Thiên Yết thản nhiên nở nụ cười, rũ mí mắt xuống. Vẻ mặt anh kiêu ngạo như vua sư tử:

“Từ trước tới nay anh chưa từng sợ, cho dù là Mục Bảo Bình, Hoắc Thiên Bình hay Vũ Cự Giải. Anh tin mắt em sẽ không bị mù. Hoắc Thiên Yết anh đây ưu tú biết bao, xa nhau một năm em còn không quên được anh thì làm sao có thể chọn người khác?"

Cố Song Tử làm động tác buồn nôn, mắt cô trợn ngược lên:

“Trời ạ, sao trên đời lại có người như anh vậy nhỉ? Đối xử với bạn bè cũng tính toán như vậy?”

“Thế nào, anh nói không đúng à? Em thấy đấy, Mục Bảo Bình mới đó mà đã từ bỏ em, chứng tỏ cậu ấy không thích em như anh đâu!”

Hoắc Thiên Yết cực kỳ bất mãn trước phản ứng của Cố Song Tử. Anh nói với vẻ nghiêm túc. Nghe thấy anh nghiêm túc nói thích mình như thế, Cố Song Tử cảm thấy lồng ngực mình lại rạo rực. 

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Hoắc Thiên Yết đứng dậy đi ra mở cửa, Cố Song Tử mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh kéo cửa ra, thấy hai tay Lý Nhân Mã xách đầy đồ ăn, Lý Nhân Mã gật đầu với anh:

“Tôi dựa theo lời anh dặn, đặc biệt bảo đầu bếp làm xong rồi ạ.”

“Ừ, mau dọn lên bàn đi.”

Hoắc Thiên Yết chỉ tay vào phòng bếp trong nhà Cố Song Tử. Mùi thức ăn thơm nồng tỏa ra từ mấy gói thức ăn to trên tay Lý Nhân Mã, bụng của Cố Song Tử khẽ kêu mấy tiếng không ổn. Lý Nhân Mã và Hoắc Thiên Yết đều nghe thấy, họ không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua, trong mắt cả hai rõ ràng mang theo ý cười. Cố Song Tử xấu hổ đến mức đỏ mặt, cô cầm gối trong tay ném vào người Hoắc Thiên Yết:

“Cười cái gì mà cười! Không cho cười!”

Hoắc Thiên Yết nhún vai:

“Anh có cười sao?”

“Chưa cười, nhưng khóe miệng anh đã toét đến tận mang tai rồi!”

Cố Song Tử bất mãn, trợn mắt nhìn Hoắc Thiên Yết  Cô đói bụng nên cũng chẳng còn cách nào. Lý Nhân Mã bày hết đồ ăn ra xong thì gọi Hoắc Thiên Yết một tiếng rồi đi trước một bước. Hoắc Thiên Yết gật đầu:

“Ừm, đi đường cẩn thận chút.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Mãi đến khi Lý Nhân Mã ra ngoài, đóng cửa lại, Hoắc Thiên Yết mới đi tới bên cạnh Cố Song Tử, dang tay ra làm từ thế ôm:

“Lại đây, anh bế em vào ăn cơm.”

“Em có chân tự đi được!”

Cố Song Tử đẩy tay anh ra, đứng phắt dậy. Song, bởi vì cả người cô đau nhức, eo cũng rã rời, vừa rồi hai chân lại gác quá lâu nên khi đột ngột đứng dậy, phần chân cô bị chuột rút. Kèm theo tiếng hét kinh hãi của Cố Song Tử:

“Á!”

Là cánh tay vững vàng của Hoắc Thiên Yết vươn ra đón lấy cơ thể cô.

“Ngoài miệng thì nói không cần, cơ thể vẫn rất thành thật.”

Hoắc Thiên Yết nhếch môi mỏng, bế Cố Song Tử tới bàn ăn. Khuôn mặt Cố Song Tửcăng ra đỏ bừng, nóng đến độ khiến cô chột dạ:

“Không phải, rõ ràng chân bị chuột rút.”

Khóe miệng Hoắc Thiên Yết nở nụ cười, giống như anh biết cả mà. Cố Song Tử xấu hổ đến mức oán hận cắn chặt răng, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Cô đành để mặc Hoắc Thiên Yết bể mình đến ghế dựa bên cạnh bàn ăn. Vừa ngồi xuống, Cố Song Tử bỗng chốc bị thu hút bởi các món ăn trên bàn cơm.

Các món ăn vừa có màu sắc tươi ngon vừa thoang thoảng hương thơm, hơn nữa khi liếc nhìn qua thì bảy tám món ăn ấy đều là món mà Cố Song Tử thích ăn. Cô cầm đũa lên, ăn ngấu ăn nghiến.

Hoắc Thiên Yết ngồi bên cạnh thì dùng đũa gắp thức ăn cho cô, bản thân anh chưa ăn một miếng nào. Cố Song Tử ăn bảy tám phần cơm. Cô ăn chậm lại, quay đầu sang nhìn Hoắc Thiên Yết:

“Sao anh không ăn? Không đói bụng à?”

Hoắc Thiên Yết nở nụ cười cà lơ phất phơ, anh đột nhiên kề sát tại cô:

“Đói, nhưng anh lại muốn ăn em cơ.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô bỗng chốc đỏ hết cả mặt, cau mày trợn mắt nhìn Hoắc Thiên Yết:

“Anh đừng có suốt ngày suy nghĩ bằng thân dưới có được không hả?!”

“Cái gì mà suy nghĩ bằng thân dưới chứ? Nếu không phải em dễ dàng đầu hàng thì anh cũng đâu có tận lực thỏa mãn em, nhưng anh sợ vài người - cho dù em có đầu hàng hay không, họ cũng làm vài chuyện quá đáng với em đấy.”

Hoắc Thiên Yết đột nhiên nghiêm mặt, đôi mắt đen nhánh của anh lóe lên tia lo lắng. Nghe vậy Cố Song Tử cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Cô đặt đũa xuống. Vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú Hoắc Thiên Yết một hồi lâu, phát hiện trong mắt anh đầy sự chân thành. Cõi lòng Cố Song Tử cảm động, song cô vẫn nhỏ giọng nói :

" Được rồi, em biết rồi. Sau này sẽ cẩn thận một chút."

Vốn định bảo cô dọn về nhà ở chung với anh nhưng thấy sắc mặt Cố Song Tử kiên định, chắc sẽ không dễ dàng đồng ý, dẫu sao bọn họ vẫn chưa chính thức công khai với người ngoài, bây giờ cô mà dọn vào ở chung với anh chỉ sợ truyền thông lại không để yên nên anh chỉ đành thỏa hiệp. Những chuyện như vậy quả thật không thể nóng vội. Hoắc Thiên Yết bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, phải các nếp nhăn trên quần áo:

“Được rồi, vậy em ăn thêm một chút đi, anh thấy em ăn chưa no. Anh đi trước đây, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho anh trước đấy.”

Cố Song Tử là người nhạy bén nên mơ hồ cũng biết được ý định của Hoắc Thiên Yết. Còn chưa mở miệng đề cập đến nghe thấy Hoắc Thiên Yết nói vậy cộng thêm thái độ thỏa hiệp, trên mặt Cố Song Tử nhẹ nở nụ cười:

“Ừm, gặp anh sau.”

Hoắc Thiên Yết nhếch khóe môi rồi cúi người hôn lên khóe môi Cố Song Tử. Sau khi ra khỏi cao ốc, chuyện đầu tiên anh làm khi đã lên xe chính là gọi điện cho Lý Nhân Mã.

“Nhân Mã, anh sắp xếp thêm mấy người đi âm thầm bảo vệ Cố Song Tử, tôi sợ vẫn còn kẻ nào đó muốn tiếp tục hại cô ấy.”

Hoắc Thiên Yết có vẻ hơi đau đầu, anh đưa tay xoa góc trán.

“Biết rồi ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro