Chap 149. Đàn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, một người đàn ông có tướng mạo đường hoàng đang đến công ty Cố Song Tử. Anh ta mặc chiếc sơ mi trắng rất hợp với vóc dáng, chiếc vest đen thì khoác hờ bên ngoài. Mùi vị sang trọng thanh lịch tỏa ra từ người anh ta, thu hút tầm mắt của không ít nhân viên.

“Wow, anh chàng đẹp trai đó là ai vậy? Trước đây có bao giờ thấy anh ấy trong công ty đâu nhỉ.”

“Đúng đó, tôi còn tưởng trong công ty mình ngoài Tổng giám đốc có dung mạo như thế thì không còn ai khác nữa cơ.”

“Có khi đây không phải nhân viên công ty mình đâu.”

Một nhân viên đi làm ở đây từ ngày công ty thành lập quan sát người đàn ông kia từ trên xuống dưới. Ba người vừa bàn luận, vừa bước chậm bước chân để xem người đàn ông kia muốn làm gì. Người đàn ông đó đến quầy nói mấy câu với lễ tân.

“Làm phiền chút, cho tôi hỏi, trợ lý đặc biệt của công ty các cô tên là Cố Song Tử đúng không?”

Vũ Cự Giải nở nụ cười mê người, khi nói chuyện toát ra vẻ phong độ lịch sự. Cô gái ở quầy lễ tân rõ ràng phải trầm trồ vì diện mạo của người đàn ông trước mặt, mê mẩn một lúc rồi mới hồ hởi đáp:

“Đúng vậy, xin hỏi anh tìm trợ lý Cố của chúng tôi có chuyện gì không? Nếu là chuyện công, tôi có thể hẹn trước giúp anh.”

Vũ Cự Giải  cong khóe môi:

“Không phải, tôi là đàn anh của Cố Song Tử. Vì vừa về nước, chưa có số điện thoại của cô ấy nên tôi muốn tới công ty tìm cô ấy.”

“Anh là đàn anh của cô ấy à?”

Hoa đào càng lúc càng nhiều trong mắt lễ tân.

“Ừm, cho nên có thể phiền người đẹp nói cho tôi biết bây giờ Cố Song Tử đã đi làm chưa được không?”

Cô gái đột nhiên giơ tay vỗ vào đầu mình, nhíu mày nói:

“Thật ngại quá, vì hôm qua trong người trợ lý Cố cảm thấy khó chịu nên cô ấy xin nghỉ rồi.”

Vũ Cự Giải  nghiêng đầu cười, lẩm bẩm như tự nói một mình:

“Cơ thể khó chịu ư?”

Dứt lời, anh ta ngước mắt nhìn cô gái quầy lễ tân: “Ừm, được, đã làm phiền cô rồi.”

“Không cần khách khí đâu ạ.”

Cô lễ tân nở nụ cười ngọt ngào. Vũ Cự Giải vừa cúi đầu sửa lại quần áo của mình vừa đi ra ngoài. Anh ta còn chưa ngẩng đầu nhìn rõ người đến là ai thì đã thấy một bóng dáng cao gầy trước mặt mình. Một giọng nói lành lạnh và mang theo chút thái độ thù địch vang lên

" Ôi chà, ai đây nhỉ?"

Vũ Cự Giải nhướng mày cười, giơ tay lên xoa cằm, đáy mắt đầy vẻ xem thường:

" Đã lâu không gặp, Mục Bảo Bình. "

Dứt lời anh ta giơ tay về phía Mục Bảo Bình tỏ ý muốn bắt tay. Mục Bảo Bình nhìn động tác đó, cười khinh, không hề giơ tay đáp lại anh ta.

" Cậu sống cùng cô bạn gái kia ở nước ngoài không tốt ư? Sao lại chạy về, là chia tay rồi hay là chê trước đây đấu với Hoắc Thiên Yết thua chưa đủ thảm còn muốn về đối đầu lần nữa à?"

Rõ ràng Vũ Cự Giải thu tay về với vẻ hơi bất đắc dĩ rồi thuận thế đút tay vào túi quần :

" Sao cậu luôn bảo vệ Hoắc Thiên Yết thế? Không phải cậu quản quá rộng rồi sao?"

Mục Bảo Bình cười đắc ý:

“Nói đến nỗi đau trong lòng cậu khiến cậu không vui rồi hả? Cậu dám làm ra chuyện ti tiện như thế thì còn sợ bị người ta nói nữa? Đồ cướp của người ta thì sao có thể bền lâu tôi nói đúng không?"

Vũ Cự Giải liếm khóe môi, tựa như đang đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, trên gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc:

“Thôi vậy, đừng nói đến chuyện trước đây nữa. Đã qua lâu vậy rồi, nói về chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Mục Bảo Bình gật đầu:

“Cũng phải, vậy hôm nay cậu đến công ty tôi là vì chuyện gì?”

“Tôi tới tìm trợ ký kiêm người đại diện Phó tổng giám đốc của công ty cậu. Nghe cô gái quầy lễ tân nói hôm qua Song Tử xin nghỉ vì vấn đề sức khỏe, cậu có biết nguyên nhân cụ thể không?”

Vũ Cự Giải khẽ nhíu mày hỏi. Mà trong cả câu này, Mục Bảo Bình chỉ nghe thấy hai chữ - Song Tử. Mục Bảo Bình cáu kỉnh nói:

“Khoan đã, vừa rồi cậu gọi trợ lý đặc biệt của chúng tôi là Song Tử?”

Vũ Cự Giải  gật đầu, hỏi ngược lại với vẻ khó hiểu:

“Sao vậy? Trợ lý đặc biệt của các cậu không phải Song Tử à?”

Mục Bảo Bình cười lạnh một tiếng, rốt cuộc Vũ Cự Giải  này là ai hả? Tên khốn nạn như anh ta có tư cách gì gọi Song Tử mà không kèm theo họ của cô?

“Cậu và Song Tử có quan hệ gì? Cậu cứ gọi cô ấy như thế ư? Đừng tự làm như quen thân lắm, ok? Chuyện này sẽ khiến người khác rất phản cảm đấy!”

Mục Bảo Bình hếch cắm tỏ vẻ không vui, lạnh lùng nhìn Vũ Cự Giải. Vừa nghe Mục Bảo Bình cũng gọi Cố Song Tử như thế, hơn nữa cả người đối phương bất giác tỏa ra thái độ thù địch, Vũ Cự Giải liền biết tình cảm của Mục Bảo Bình với Cố Song Tử.

Ồ, thật thú vị!

Sức hút của cô đàn em này thật đáng kinh ngạc, không chỉ khiến Hoắc Thiên Yết mê mẩn đến thất điên bát đảo mà còn nhận tiền thu phục được Mục Bảo Bình. Vũ Cự Giải cất cao giọng cười, nói mấy câu:

““Tự làm như quen thân? Ha ha. Lúc tôi quen Song Tử, đừng nói là cậu, đến Hoắc Thiên Yết còn chưa quen cô ấy. Hơn nữa với thân phận đàn anh của cô ấy, quan hệ giữa hai bọn tôi... Ừm, nói sao đây nhỉ... chính là rất thân thiết. Dẫu sao bạn chung của bọn tôi còn tưởng bọn tôi là một đôi đấy.”

“Ừm, đúng vậy, mà thực ra cũng chẳng khác mấy đâu, chỉ là chưa phá bỏ lớp giấy ngăn cách thôi.”

Vũ Cự Giải vừa nói vừa nhún vai.

“Vậy ý của cậu là hồi còn học đại học cậu đã rất khốn nạn rồi hả? Theo tôi biết, hồi cấp ba cậu đã thích Kỳ Vy cho đến sau khi tốt nghiệp đại học cậu vẫn còn đang theo đuổi cô ấy. Vậy thì xin hỏi, hồi học đại học, sao cậu lại có quan hệ mờ ám với Song Tử?”

Mục Bảo Bình suy nghĩ rõ ràng, càng lúc càng khinh thường Vũ Cự Giải. Vũ Cự Giải nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản bác Mục Bảo Bình ra sao, tựa như mình tự bế hòn đá đập vào chân mình vậy. Thực ra hồi đại học, người Vũ Cự Giải thích quả thực là Kỳ Vy. Dẫu sao cũng là mối tình đầu, hơn nữa còn bị kẻ thù của mình đoạt đi, cho nên lúc đó anh ta đương nhiên không buông bỏ được Kỳ Vy.

Còn với Cố Song Tử anh ta chỉ có chút tán thưởng và chút thiện cảm. Giữa hai người đều có thiện cảm dành cho nhau, nhưng vẫn chưa đến mức thích. Cho nên hai người họ chưa từng đến với nhau. Vũ Cự Giải cười lắc đầu, không cần thiết phải giải thích mấy thứ phức tạp này với Mục Bảo Bình. Anh ta nghiêng đầu, lướt qua Mục Bảo Bình mà đi ra ngoài.

“Sau này có cơ hội thì nói chuyện tiếp nhé, tôi còn có việc phải đi trước đây.”

Mục Bảo Bình nghiêng đầu lạnh lùng nhìn bóng lưng Vũ Cự Giải trợn mắt với vẻ khó chịu:

“Ai muốn nói chuyện với cậu hả, đúng là khiến người ta buồn nôn.”

Sau khi rời khỏi công ty, Vũ Cự Giải  lái xe một mạch đến nhà Cố Song Tử. Sau một hồi chuông vang lên, trong nhà truyền đến tiếng bước chân. Vũ Cự Giải đứng ngoài cửa chỉnh lại quần áo, đứng thẳng tắp đợi Cố Song Tử ra mở cửa. Nụ cười trên mặt anh ta cũng đã hé, kết quả của vừa mở, anh ta liền nhìn thấy Hoắc Thiên Yết mặc cả cây vest đen. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nụ cười trên mặt Vũ Cự Giải thoáng chốc thu lại, anh ta khẽ chất vấn:

“Sao cậu ở đây?”

Hoắc Thiên Yết cũng rất sốc, anh không biết sao Vũ Cự Giải  lại tìm đến nhà Cố Song Tử. Nhưng thấy có vẻ Vũ Cự Giải đã hiểu lầm điều gì, Hoắc Thiên Yết cười thầm, nhướn mày cười nói:

“Mấy năm không gặp, sao IQ của cậu vẫn thấy vậy hả? Một người đàn ông xuất hiện ở nhà một người phụ nữ vào sáng sớm tinh mơ, còn cần hỏi là quan hệ gì nữa à?”

“Cậu ít lừa tôi thôi, cậu và Song Tử đã ly hôn, hai người không thể đến với nhau!”

Vũ Cự Giải trừng mắt, nhìn Hoắc Thiên Yết chằm chằm. Thứ cảm giác này thực sự quá đỗi quen thuộc, tựa như hồi cấp ba vậy. Vũ Cự Giải thích Kỳ Vy, lúc tỏ tình với cô ấy thì nghe Kỳ Vy nói người cô ấy thích là Hoắc Thiên Yết. Cảm giác thất bại rất nhiều lần trước Hoắc Thiên Yết khiến Vũ Cự Giải siết tay thành nắm đấm!

Cố Song Tử vốn đang rửa bát trong bếp thấy Hoắc Thiên Yết đi mở cửa mãi vẫn chưa quay lại, cô bèn vừa lau khô tay vừa đi ra cửa.

“Hoắc Thiên Yết, ai đến đây? Sao anh đi mở cửa lâu vậy?”

Cố Song Tử lên tiếng hỏi, lòng thầm nghĩ có lẽ là Mục Bảo Bình. Hoắc Thiên Yết nhíu mày, bĩu môi không muốn trả lời Cố Song Tử. Vẫn là Vũ Cự Giải trả lời trước:

“Song Tử, là anh đây.”

Vừa nghe thấy giọng Vũ Cự Giải, Cố Song Tử đã bước mau hơn rồi mừng rỡ dừng lại trước mặt anh ta:

“Đàn anh, sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay anh đến công ty tìm em, nhưng nghe thư kí công ty em nói em bị ốm, anh liền qua thăm.”

Vũ Cự Giải cười nhẹ, đồng thời giơ giỏ hoa quả trong tay lên:

“Sao rồi, không mắc bệnh gì nặng chứ?”

“Bây giờ cũng nhìn thấy người rồi, hoạt bát vui vẻ chẳng có chuyện lớn gì cả, cậu có thể cút rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro