Chap 177. Bắt cóc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Song Tử bừng tỉnh mạnh mẽ như đã trải qua mấy kiếp. Mấy giọt nước lạnh băng trên người thấm vào vết thương, đau đến mức khiến cô hít thở không thông.

" Chậc..."

Cố Song Tử đau tới mức phát ra tiếng, ánh mắt cô tìm kiếm bóng dáng Hạ Xử Nữ. Còn Hạ Xử Nữ thì đưa nhánh cây mà mình đang cầm cho gã đàn ông kia, cất tiếng thản nhiên xen lẫn mệt mỏi:

"Anh làm đi, tôi thật sự không còn sức đánh cô ta. Anh cứ đánh, dùng hết sức mà đánh. Nếu cô ta đau đến độ ngất đi, anh hãy xách thùng nước tạt cho cô ta tỉnh."

Nói xong, Hạ Xử Nữ cười với Cố Song Tử, đáy mắt đầy vẻ oán độc như đang nói rằng:

"Mượn lời của cô, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Cố Song Tử thật sự sống không bằng chết, mỗi một tế bào trên da thịt như đang liều mạng kêu vang trong đầu cô:

"Đau quá!"

Gã đàn ông nhận lấy nhánh cây, nhìn thoáng qua cơ thể gầy yếu, đầy vết thương của Cố Song Tử. Vốn dĩ gã chẳng nhìn ra màu sắc nào trên quần áo cô nữa rồi, chỉ trông thấy từng vết máu đỏ thẫm. Trong mắt gã đàn ông không hề có vẻ thương tiếc, gã cầm lấy nhánh cây rồi ra sức quất mạnh vào ngực Cố Song Tử.

"Phụt."

Ngay khi động tác của gã đàn ông vụt vào người cô, Cố Song Tử phun ra một ngụm nước. Gã lùi lại phía sau, hơi nhướng mày, giống như đang ghét bỏ cô vậy. Gã lại cúi đầu nhìn thoáng qua nhánh cây trong tay, nó đã bị gãy thành hai khúc. Đúng lúc gã định mở miệng nói với Hạ Xử Nữ thì không biết cô ta tìm được mấy nhánh cây ở đâu rồi đưa cho gã, mỉm cười:

"Có lẽ do sức đàn ông đấy, cứ dùng sức ấy mà đánh, dù sao nhánh cây vẫn còn nhiều lắm."

Cô ta vừa nói vừa nhìn Cố Song Tử với vẻ khiêu khích:

"Nếu cô mở miệng cầu xin, nói không chừng tôi sẽ bảo anh ta ra tay nhẹ chút."

Cố Song Tử hoàn toàn không nghe thấy Hạ Xử Nữ nói gì, ánh mắt cô rời rạc, không có tiêu cự. Đau quá, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết mất!

Gã đàn ông vung nhánh cây lên, quất mạnh vào người Cố Song Tử, tiếng bốp bốp không ngừng vang lên trong nhà xưởng trống trải. Nhánh cây này còn dài hơn cả rễ, thỉnh thoảng có mấy nhánh vô tình đâm vào da thịt mềm mại trên mặt Cố Song Tử, khiến người sớm đã không còn ý thức như cô phải nhíu chặt mày. Khuôn mặt sưng vù của cô vừa bớt đỏ, mấy vết do nhánh cây gây ra lại xuất hiện, khiến mặt cô thoạt nhìn rất thảm hại.

Trái lại Hạ Xử Nữ rất vừa lòng, đường cong nơi khóe miệng của cô ta càng lúc càng lớn. Đối với Hạ Xử Nữ mà nói, bây giờ cô ta chỉ còn thiếu băng ghế ngồi, bỏng ngô và coca thôi. Đây hoàn toàn là cảnh tượng mà cô ta thích nhìn thấy nhất, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh mới mà cô ta mong chờ từ lâu.

Gã đàn ông vẫn không ngừng dùng nhánh cây quất Cố Song Tử. Thấy cô ngất đi lần nữa, gã xoay người xách một thùng nước tới và tạt thẳng vào người cô. Lặp đi lặp lại từng lần như vậy, Cố Song Tử cảm thấy mình như đang ở ranh giới của địa ngục. Cô không biết cơn đau này sẽ kéo dài đến bao lâu, cũng không biết họ tra tấn đến đâu mới là tận cùng.

Chẳng biết đây đã là lần thứ mấy mà Cố Song Tử tỉnh lại, cả người cô không còn sức lực. Sự đau đớn khiến cô chết lặng, làm cô trở nên ngây dại.

Hạ Xử Nữ giơ tay ra hiệu ngừng lại. Cô ta đi tới phía trước mấy bước, quan sát kỹ càng khuôn mặt của Cố Song Tử. Khuôn mặt làm Hoắc Thiên Yết mê mệt đến độ không thể kiềm chế ấy, giờ đây gần như đã bị hủy hoại. Từng vết máu đỏ do nhánh cây gây ra lan khắp khuôn mặt Cố Song Tử như những con rắn độc xấu xí, nhìn thêm mấy lần nữa sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng thê thảm.

"Cố Song Tử, cô nên thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc số ảnh chụp quy tắc ngầm đó ở đâu? Bằng không, nếu như đánh tiếp, chỉ e cô sống không nổi đấy."

Cố Song Tử rõ ràng không thể mở miệng nói chuyện nữa, đôi mắt màu hổ phách của cô không còn sáng rỡ, cô đã mất hết hơi sức rồi. Ánh mắt cô vẫn nhìn Hạ Xử Nữ, khí thế thà chết chứ không khuất phục toát ra từ trong đôi mắt giận dữ ấy.

"Cô không nói chứ gì? À, có thể là cô không còn sức để nói nữa. Thế này đi, tôi để cô nghỉ ngơi một lát, nghỉ khỏe rồi nói sau nhé."

Hạ Xử Nữ thấy đôi môi Cố Song Tử trắng nhợt, giống như hoàn toàn không còn sức để há miệng. Cặp mắt Cố Song Tử lại nhắm nghiền, cuối cùng thì bây giờ không còn nước lạnh tạt vào cơ thể cô nữa.

Đợi đến khi Cố Song Tử tỉnh lại, vài gã đàn ông đẹp trai, cao gầy, cường tráng đã đứng trước mặt cô rồi. Ánh mắt cô dịch chuyển, nhận ra rằng không biết từ lúc nào Hạ Xử Nữ đã khiêng ghế sô pha tới và ngả người trên đó, trong đôi mắt hẹp dài của cô ta có ánh sáng lóe lên.

"Tỉnh rồi à?"

Hạ Xử Nữ hỏi cô, kèm theo ý cười. Cố Song Tử trợn tròn mắt nhìn cô ta, chẳng nói gì cả. Tuy nhiên so với trước đó, cô đã lấy lại một ít sức lực.

"Vậy thì mau nói ra tung tích của ảnh chụp."

Hạ Xử Nữ không thèm để ý di động trong tay, trên màn hình hiển thị hơn bảy giờ tối. Tốn gần cả ngày với Cố Song Tử, nhưng Hạ Xử Nữ lại cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, cô ta còn chưa xem đủ cảnh Cố Song Tử thảm hại mà. Cố Song Tử vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Xử Nữ. Cô ta cố tình chép miệng, nhìn Cố Song Tử với vẻ đáng tiếc:

"Nếu cô cứ muốn ngang ngược như vậy, tôi cũng không còn cách nào. Mấy anh chàng chuyên quan hệ xã hội này được tôi gọi từ bên câu lạc bộ cao cấp tới, hơn nữa trên người bọn họ đều có HIV-Aids, cho nên... hẳn là cô biết tôi muốn làm gì nhỉ?"

Hạ Xử Nữ vừa nói, vừa ra hiệu bảo mấy gã đàn ông này cởi dây thừng cho Cố Song Tử. Cặp mắt vô thần của Cố Song Tử bỗng mở lớn. Cô hoảng sợ nhìn đám đàn ông này, dùng toàn bộ sức lực để hét lên:

"Hạ Xử Nữ! Cô mau bảo bọn họ cách xa tôi ra! Nếu cô để họ làm điều xằng bậy, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"

"Đợi cô có cơ hội đó rồi hãy nói nhé."

Hạ Xử Nữ vừa thản nhiên đáp, vừa xoay người đi tới ngưỡng cửa, giống như chuyện của cô ta đã xong rồi, những gì còn lại cứ để đám đàn ông kia giải quyết.

Cố Song Tử thấy Hạ Xử Nữ muốn đi, cô biết mình đã rơi vào vực sâu vô tận nên kêu lên như muốn xé họng, thậm chí định mở miệng cầu xin cô ta:

"Hạ Xử Nữ! Cô không thể làm vậy!"

Trong lúc Cố Song Tử nhìn chằm chằm vào Hạ Xử Nữ thì bóng dáng lả lướt của cô ta đã dần dần biến mất. Cố Song Tử cảm thấy trời đất bỗng chốc tối sầm, cô tuyệt vọng đến độ trong đầu chỉ có một ý nghĩ muốn chết.

Vài gã từ từ từ tụ tập xung quanh Cố Song Tử, một gã với vóc người cao lớn đứng lên ghế, cởi dây thừng đang treo cô ra. Một gã trong số đó dang tay ôm lấy cô, cô muốn giãy giụa, bảo cả đám cút đi nhưng cơ thể đầy thương tích khiến cô không còn sức nữa, chỉ biết giãy giụa trên đất như một con kiến

" Tránh ra! Tôi sẽ giết chết mấy người! Đừng đụng vào tôi! "

""Hừ, ông mày chịu mọi sự xem thường ở trong câu lạc bộ, đã lâu không chạm vào phụ nữ rồi. Bây giờ có sẵn một người ngay tại đây, để cả đám bọn tao chơi vài lượt, mày nghĩ bọn tao sẽ bỏ qua à?"

Một gã đàn ông nhuộm đầu xanh bước tới túm cổ Cố Song Tử rồi ném cô vào chiếc ghế sô pha mà ban nãy Hạ Xử Nữ mới ngồi. Mấy gã đàn ông này từng lăn lộn ngoài xã hội, làm rất nhiều chuyện gian dâm. Bây giờ xã hội phát triển ngày càng hoàn thiện, bọn họ không thể dựa vào mấy mánh khóe đó để sống hết quãng đời còn lại, đành phải vào làm trai bao trong câu lạc bộ.

Nhưng ai có thể ngờ được mấy người bọn họ đều nhiễm bệnh Aids. Bọn họ chịu hết mọi sự xem thường trong câu lạc bộ, ngay cả ông chủ cũng muốn tống cổ bọn họ đi mấy lần, nhưng cả bọn vẫn cứ mặt dày mày dạn ở lại để bưng trà rót nước. Đương nhiên họ cũng có nhu cầu sinh lý, vài gã trong bọn đã phải giải quyết với nhau.

Bị buộc phải sa vào giới đồng tính nam, cho nên bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ mà mình có thể chạm vào, đối với cả bọn mà nói, điều đó chẳng khác nào sói đói thấy được đồ ăn. Trong mắt họ phát ra ánh sáng xanh biếc. Nương theo tiếng trầm đục ấy, Cố Song Tử cảm thấy cơ thể mình rơi xuống ghế sô pha mềm mại, cô cũng biết kế tiếp sẽ nảy sinh chuyện này.

Vừa rồi suýt chút nữa bị tra tấn đến chết, cô không dám chảy một giọt nước mắt. Nhưng lúc này đây, cô thật sự không chịu nổi nữa. Cô không muốn nhiễm Aids chút nào, lại càng không muốn bị mấy tên cầm thú này chà đạp. Cặp mắt cô đầy vẻ tuyệt vọng lẫn cảnh giác như con thú đang bị dồn vào đường cùng, mấy giọt lệ lăn xuống theo đường nét gương mặt, cô dùng hết sức lực kêu to:

"Mẹ nó! Các người cút xa ra!"

Tay cô vẫn bị trói ở sau lưng, phần eo còn bị trói bởi mấy vòng dây thừng. Mấy gã đàn ông kia hoàn toàn không để ý tới cô đang nói gì, bọn họ luống cuống tay chân, tháo dây thừng khỏi người cô.

"Một cô gái yếu đuối như vậy mà buộc chắc làm gì không biết? Đúng là đáng chết mà!"

Một gã trong số đó không kiềm được mà oán giận. Hạ Xử Nữ vẫn chưa đi xa. Cô ta đứng trước cửa sổ căn phòng khác, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cố Song Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro