Chap 179. Cấp cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến khi nhìn thấy qua hệ thống giám sát, Cố Song Tử bị người ta mạnh bạo kéo lên một chiếc xe màu đen rồi biến mất hẳn, Cung Bạch Dương mới ra lệnh cho cấp dưới đi cứu người.

Hai đội cảnh sát được điều động, cuối cùng Cung Bạch Dương, Hoắc Thiên Yết và đội đầu tìm được Cố Song Tử, còn Mục Bảo Bình thì đi theo đội sau, đứng ở một chỗ không xa. Sau khi tìm được Cố Song Tử, cảnh sát lập tức gọi điện thoại bảo một đội khác tới, cùng nhau thu thập chứng cứ.

Cố Song Tử vẫn đang liều mạng phản kháng đến cùng, dù cô chẳng còn bao nhiêu sức lực. Mục Bảo Bình đi theo một đội cảnh sát khác chạy tới, vừa tới anh ta đã trông thấy Cố Song Tử trong lòng Hoắc Thiên Yết. Anh ta không hề nghĩ nhiều, trực tiếp chạy băng băng tới chỗ Hoắc Thiên Yết. Cung Bạch Dương lập tức kéo tay anh ta lại để anh ta đừng qua đó. Cung Bạch Dương không biết Mục Bảo Bình cũng thích Cố Song Tử, còn tưởng rằng Mục Bảo Bình lo lắng cho cô vì cô từng là người phụ nữ của Hoắc Thiên Yết.

Mục Bảo Bình mạnh mẽ rút tay lại, trong mắt chỉ có hình ảnh Cố Song Tử ở trong lòng Hoắc Thiên Yết. Anh ta bước nhanh tới bên cạnh mình. Cung Bạch Dương nhìn mà chẳng hiểu, cứ luôn cảm thấy Mục Bảo Bình này sao lại không có chừng mực đến vậy. Giọng nói của Cố Song Tử trở nên khàn khàn yếu ớt.

" Tránh ra! Đừng đụng vào tôi!"

Hai tay cô cử động chậm chạp hơn trước nhưng vẫn một mực đánh vào người Hoắc Thiên Yết. Lông mày Mục Bảo Bình nhăn lại, khuôn mặt kia chẳng còn là là của Cố Song Tử nữa, điều đó khiến đầu anh ta bỗng chốc hiện lên khuôn mặt của một nữ bệnh nhân đã mất do bị bạo hành của mình rất lâu về trước.

Anh ta đột nhiên cảm thấy lòng mình thắt lại, không kịp nghĩ nhiều, Mục Bảo Bình lấy một cây kim bạc trong túi áo ra rồi châm vào huyệt trên cổ của Cố Song Tử.

"Cậu làm cái gì vậy?"

Hoắc Thiên Yết quát to, anh không biết cây kim kia là gì:

"Cố Song Tử đã thành thế này rồi, cậu còn đâm lung tung cái gì cho cô ấy?"

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Mục Bảo Bình chưa từng di chuyển khỏi khuôn mặt Cố Song Tử:

"Tôi chỉ muốn giúp cô ấy bình tĩnh lại, thần kinh cô ấy đang căng thẳng, nếu ngủ một lát sẽ tốt hơn."

Hoắc Thiên Yết nghe vậy mới nhớ ra Mục Bảo Bình vốn học y. Thấy Cố Song Tử trong lòng mình dần mất đi ý thức, sau đó ngủ yên, Hoắc Thiên Yết mới giao cô cho Mục Bảo Bình:

"Cậu đưa cô ấy tới bệnh viện trước, tôi còn có việc phải xử lý."

Mục Bảo Bình cũng chẳng hề nói gì với Hoắc Thiên Yết, anh ta chỉ lo vết thương của Cố Song Tử nên ôm lấy cổ rồi đi ra ngoài. Cung Bạch Dương đi theo Mục Bảo Bình mấy bước:

"Này, cậu bị gì thế? Đây là người phụ nữ của Hoắc Thiên Yết mà?"

"Bây giờ tôi không rảnh đập cậu, cậu câm miệng cho tôi!"

Mục Bảo Bình quay đầu, hung hăng trợn mắt với Cung Bạch Dương. Trong ba người bọn họ, Mục Bảo Bình là người có tính khí tốt nhất. Thời đại học, ngày thường tranh cãi với nhau, họ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta.

Cung Bạch Dương giật mình, bỗng chốc hiểu ra chuyện của Mục Bảo Bình là thế nào. Cho nên Cung Bạch Dương không đi theo nữa, chỉ nhìn anh ta bế Cố Song Tử lên xe và đi mất.

"Trời ạ, đây là tam giác tình yêu, drama cẩu huyết đó sao?"

Cung Bạch Dương khiếp sợ, lẩm bẩm, không biết kế tiếp sẽ nảy sinh chuyện gì. Mấy gã đàn ông kia bị cảnh sát xếp vào ngồi một góc. Nhóm cảnh sát bận bịu thu thập vân tay, chứng cứ linh tinh, hoàn toàn không có ai để ý đến bọn chúng.

Lúc này đã sắp tới tám giờ tối, trong nhà xưởng chỉ có một chút ánh đèn pin. Gió từ bên ngoài thổi vào nhà xưởng trống trải, phát ra những tiếng rợn người. Bóng dáng cao gầy của Hoắc Thiên Yết chập chờn dưới ánh đèn pin, có chút hơi quỷ quái. Khuôn mặt anh như được đẽo gọt, sát khí tỏa ra khiến nhiệt độ nhà xưởng vô duyên vô cớ hạ thấp mấy độ. Mấy gã đàn ông nhìn thấy Hoắc Thiên Yết từ từ bước tới chỗ mình, bất giác cảm thấy nguy hiểm lại gần.

"Này, anh muốn làm gì?"

Một gã trong số đó tròn mắt hỏi, ở đây còn có cảnh sát đấy, Hoắc Thiên Yết sẽ không nổi giận rồi đánh người trước mặt cảnh sát chứ?

Cả người Hoắc Thiên Yết như mang theo ánh sáng hung tàn từ địa ngục. Anh bước nhanh tới gần bọn họ, vẻ nghiệm cần chết người nơi đáy mắt khiến người ta sợ. Mấy gã đàn ông chen lách nhau trong góc tường, theo bản năng né ra sau. Hoắc Thiên Yết sải bước đến, không nói hai lời, giơ chân đá thẳng vào nửa thân dưới của tên dẫn đầu cả bọn.

"Á! Anh muốn làm gì?"

Gã đàn ông chịu đau nên kêu to lên, hai tay che chở nửa thân dưới. Một cước tiếp theo của Hoắc Thiên Yết đá vào bộ phận khác, rõ ràng có thể nghe thấy xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc. Mấy gã đàn ông ngồi bên cạnh đứng vụt dậy. Hoắc Thiên Yết đã mặc kệ cảnh sát đang ở đây thì bọn chúng cũng không quan tâm nữa, không thể để anh đánh từng người một như vậy được!

Cả bọn vây quanh Hoắc Thiên Yết, muốn ra tay đánh anh. Lúc này đây, Hoắc Thiên Yết giống như sấm sét dữ dội ngày hè, gân xanh trên trán anh nổi lên rõ ràng, nỗi căm giận ngút trời tận đáy lòng đã hóa thành động lực cho từng cú đá; dường như anh muốn đá liên tiếp làm đám người ấy tàn phế dưới chân mình, vốn không sợ nhiều người bao vây.

"Lên hết đi."

Hoắc Thiên Yết lạnh lùng nói, thuận tiện xắn cổ tay áo. Đám đàn ông hung dữ vây lấy Hoắc Thiên Yết. Cả bọn đều là kẻ nhiễm HIV-Aids liều chết xông lên, quả thực giống như ác quỷ. Vài phút trôi qua, chỉ nghe thấy tiếng cầu xin từ mấy gã đàn ông chịu đau:

"Đừng đánh, đừng đánh nữa đại ca, chúng tôi chưa từng chạm vào một cọng lông của cô gái đó, đừng đánh nữa."

"Chú cảnh sát ơi, mấy chú cứu với, anh ta sắp đánh chết chúng tôi rồi!"

"Cứu mạng..."

Mấy gã bị đánh thảm hại đến mức hấp hối, chỉ có thể kêu lên hai chữ cứu mạng. Còn Hoắc Thiên Yết thì đứng giữa bọn chúng, hai chân không ngừng đá vào cơ thể chúng. Nhìn chung ôm đầu kêu rên, nghĩ đến tình cảnh Cố Song Tử sống chết phản kháng đến độ sát ý cũng tràn ngập trong ánh mắt lẫn lời nói, thậm chí ánh mắt anh đã bắt đầu ứa máu, anh tìm gã đàn ông kia lại rồi cho gã một đấm. Gã lập tức phun ra ngụm máu lớn.

Tiếng kêu của mấy gã đó thu hút sự chú ý của Cung Bạch Dương. Anh ta thấy Hoắc Thiên Yết giống như vị đại hiệp thời cổ đại đánh ngã mấy tên côn đồ. Cung Bạch Dương chưa kịp chụp lại khoảnh khắc Hoắc Thiên Yết anh dũng thì đã nhìn thấy gã đàn ông kia bị đánh đến mức phun ra một ngụm máu. Cung Bạch Dương chạy tới bên cạnh Hoắc Thiên Yết, trước cấp dưới một bước. Từ phía sau, anh ta giữ chặt lấy người bạn vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu:

"Hoắc Thiên Yết, đừng đánh nữa. Bọn chúng bị HIV-Aids, đừng để chúng lây qua cậu!"

Nói xong, anh ta kéo cơ thể bạn mình lại. Cảnh sát chạy tới đúng lúc, thấy mấy gã đàn ông kia nằm rên rỉ trên đất thì có chút mừng thầm. Vốn dĩ chỉ là vài tên cặn bã, cảnh sát sớm đã muốn cho chúng mấy đấm rồi. Nhưng vì trở ngại thân phận, họ vẫn phải làm bộ làm tịch, khẽ gật đầu với Cục trưởng Cung chả bọn họ rồi vỗ vai Hoắc Thiên Yết:

"Anh Hoắc, bình tĩnh chút, cứ giao những tên này cho tòa án xử lý. Anh không được ra tay với họ nữa."

Hoắc Thiên Yết lạnh lùng liếc mấy gã đàn ông kia rồi lấy khăn giấy ra lau tay. Sau đó anh quay đầu đi ra ngoài nhà xưởng, Cung Bạch Dương theo sát anh. Hoắc Thiên Yết nhìn thoáng qua Cung Bạch Dương, hơi thở rét lạnh quanh người anh vẫn chưa giảm bớt:

"Lái xe tới bệnh viện."

"Bệnh viện nào?"

Cung Bạch Dương lên xe, nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Yết và hỏi. Nhớ tới chuyện vừa rồi Cung Bạch Dương đưa Cố Song Tử tới bệnh viện, anh ta đang nghĩ có nên gọi điện cho Cố Mục Bảo Bình hay không thì Hoắc Thiên Yết đã mở miệng trước:

"Chính là bệnh viện tư nhân của Diệp Kim Ngưu, hễ có chuyện là Mục Bảo Bình tới đó."

Mục Bảo Bình vừa lái xe vừa nhìn Cố Song Tử ở ghế lái phụ. Anh ta luôn luôn đề phòng việc cô có thể ngã khỏi ghế lái, đồng thời lo lắng cho vết thương của cô

" Rốt cuộc là ai đã ra tay với em. Nếu biết được anh nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!"

Mục Bảo Bình vừa căm hận vừa lo lắng, âm thầm tự nhủ. Ban đêm, trong bệnh viện ít người xếp hàng đi khám hơn ban ngày.

"Ơ, đã trễ thế này mà cảnh sát còn đến bệnh viện làm gì nhỉ? Thành phố Z xảy ra chuyện lớn sao?"

Mấy người trẻ tuổi đứng ở cửa bệnh viện, trông thấy chiếc xe cảnh sát ở đó, họ không khỏi bắt đầu xì xào.

"Ôi chao, có điều nếu như cảnh sát bị thương, tại sao không đến bệnh viện công lập nhỉ?"

Phó Song Ngư vừa lấy thuốc trị trầm cảm của mình xong nghe tiếng bọn họ xì xào nên cũng vươn cổ nhìn ra bên ngoài. Cô ta chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đang bể một cô gái bị thương chạy vào trong. Phó Song Ngư liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đó chính là Mục Bảo Bình. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta vội vã đến thế, cô ta có thể đoán tám chín phần mười người con gái kia chính là Cố Song Tử.

Mục Bảo Bình hoàn toàn không nhìn thấy Phó Song Ngư ngồi trong đại sảnh, anh ta bế Cố Song Tử chạy thẳng đến văn phòng của Diệp Kim Ngưu. Phó Song Ngư túm lấy túi xách rồi đuổi theo Mục Bảo Bình. Giày da chạy trong bệnh viện phát ra tiếng bộp bộp. Cô ta nhanh chóng đuổi kịp Mục Bảo Bình, từ xa rướn cổ lén lút muốn nhìn người trong lòng anh ta.

Quả nhiên là Cố Song Tử. Cô ta thấy cả người Cố Song Tử đầy vết thương, dù chỉ nhìn mấy lần cũng khiến cõi lòng thắt lại, tựa như đồng cảm vậy nhưng lại như nhớ ra gì đó khóe môi cong lên, xoay người rời khỏi đó. Mục Bảo Bình vừa đến phòng Diệp Kim Ngưu, đúng lúc Diệp Kim Ngưu thay quần áo chuẩn bị tan tầm. Nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng rầm, anh ta bất mãn nhãn mày:

"Thằng nhóc này, cậu có chừng mực một tí được không, vào phòng tôi còn không biết gõ cửa..."

"Mau, mau giúp tôi xem bệnh cho cô ấy."

Mục Bảo Bình vội vàng mở miệng, cắt ngang lời của Diệp Kim Ngưu. Nghe nói vậy, Diệp Kim Ngưu quay người lại nhìn, ánh mắt lập tức bị bệnh nhân trong lòng Mục Bảo Bình dọa sợ.

"Đây là sao?"

Mắt Diệp Kim Ngưu trợn to:

"Mau, mau đặt cô ấy lên giường tôi, tôi xem thử vết thương nào."

Mục Bảo Bình bế Cố Song Tử, đặt cô lên giường Diệp Kim Ngưu.

"Trước tiên phiền anh xem mấy vết thương này, ban nãy trên xe em có xem qua, cũng may không có vết thương nào gây tàn phế, nhưng trên người cô ấy nhiều vết quá, phiền đàn anh giúp em với."

Mục Bảo Bình buông Cố Song Tử ra, đưa tay thăm dò sau gáy cô:

"May quá, không phát sốt."

"Được rồi, đừng vướng chân vướng tay, để tự anh xem!"

Diệp Kim Ngưu đẩy tay Mục Bảo Bình ra mới nhìn rõ khuôn mặt sưng phù kia. Nếu anh nhớ không lầm đây chẳng phải là vợ cũ của Hoắc Thiên Yết - Cố Song Tử sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro