Chap 181. Tại sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta chậm rãi đẩy ra một cái, vừa khéo Diệp Kim Ngưu đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Bên trong ánh đèn rất sáng, vừa vặn để Mục Bảo Bình thấy Cố Song Tử nằm trên giường, khuôn mặt sưng đỏ của cô cuối cùng đã đỡ, nhưng vẫn còn vết hằn do đường roi để lại thoạt nhìn khá chói mắt.

Lúc này đây cô đang nhắm nghiền hai mắt, dường như là ngủ thiếp đi, lại giống như được hiệu không đủ, cô không còn cả tri giác. Cố Song Tử đắp kín chăn, Mục Bảo Bình không thấy vết thương trên người cô, từ trong chăn luồn ra ống truyền dịch, phía trên có chiếc bình đang treo ngược.

Nhưng động tác trên tay Mục Bảo Bình ngừng lại, anh ta không mở cửa ra nữa. Ánh mắt anh ta chậm rãi chuyển từ Cố Song Tử sang Hoắc Thiên Yết đang ngồi ở mép giường. Hoắc Thiên Yết xắn ống tay áo lên, trong tay anh cầm khăn lông ướt, liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán giúp Cố Song Tử.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng động tác tay lại vô cùng tỉ mỉ, chỉ sợ có một chút không cẩn thận, sẽ chạm phải vết thương trên mặt Cố Song Tử. Vẻ mặt chăm chú của anh lúc đó giống như dáng vẻ anh làm bài thi khi còn ở trường học. Ánh mắt Mục Bảo Bình ngày càng phức tạp, anh ta kinh ngạc nhìn mặt Hoắc Thiên Yết.

Anh ta và Hoắc Thiên Yết làm bạn bè bao nhiêu năm rồi?

Không nhớ rõ lắm, dường như sự tồn tại của Hoắc Thiên Yết trong cuộc sống của mình quá lâu rồi. Anh ta chứng kiến đủ loại dáng vẻ của Hoắc Thiên Yết từ tức giận, bùng nổ, vui vẻ, khổ sở... Cũng chứng kiến quá nhiều dáng vẻ bình thường mà Hoắc Thiên Yết không thể hiện ra. Mục Bảo Bình tự cho là mình rất hiểu Hoắc Thiên Yết.

Cho đến xế chiều hôm nay, Cung Bạch Dương gọi điện đến, nói có tin tức của Cố Song Tử. Mục Bảo Bình không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy tới đồn cảnh sát hội họp với Cung Bạch Dương bọn họ. Lúc ấy anh ta phát điên rồi, không ngừng hỏi Cung Bạch Dương:

"Rốt cuộc Cố Song Tử đã xảy ra chuyện gì? Gặp nguy hiểm gì?"

Mục Bảo Bình tự cho rằng, trên thế giới, lúc này người lo lắng nhất cho Cố Song Tử là mình. Khi anh ta tới đồn cảnh sát, Cung Bạch Dương đã chờ sẵn ở cửa đón anh ta:

"Tới rồi, cậu đi tìm với đội cảnh sát này, tôi và Hoắc Thiên Yết ở một đội khác, tách ra tìm. Nghe nói ở trong một nhà xưởng bỏ hoang, chúng ta phải đi bây giờ."

Mục Bảo Bình gật đầu một cái, không có thời gian suy nghĩ nhiều, trực tiếp chui vào trong một chiếc cảnh sát. Anh ta mới vừa vào đã nghe nồng nặc mùi thuốc lá, liếc mắt thấy trên tấm thảm trong xe đều là tàn thuốc. Mục Bảo Bình cảm thấy rất kỳ lạ, đây là tiêu chuẩn của một đội cảnh sát sao? Hay phải nói là chủ nào thì chó nấy đây? 

Trước khi ra trận còn đốt nhiều thuốc như vậy. Vừa ngẩng đầu, anh ta thấy mặt Hoắc Thiên Yết, hai mắt anh vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trắng chiếu vào cửa xe, phối hợp với vẻ mặt của anh, khoa trương và vô cùng lãnh đạm. Ngay cả khi Mục Bảo Bình chui vào xe, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Thậm chí Mục Bảo Bình cũng thấy nơi khóe miệng của Hoắc Thiên Yết đã có một chút râu.

Từ khi Mục Bảo Bình biết Hoắc Thiên Yết, anh là người rất sang trọng. Khóe miệng chưa bao giờ có râu hay râu ria không cạo sạch sẽ, người khác một ngày cạo một lần, anh thì một ngày cạo hai lần. Vì thế, mỗi lần anh đều làm người ta có một loại cảm giác trang nghiêm, rất sạch sẽ. Lúc ấy Mục Bảo Bình chưa kịp mở miệng nói chuyện, Cung Bạch Dương đã kéo anh ta ra ngoài:

"Cậu qua xe kia đi!"

Cung Bạch Dương vừa nói, vừa chỉ vào một chiếc xe khác, đẩy Mục Bảo Bình tới. Mà Mục Bảo Bình một mực khăng khăng nhìn Hoắc Thiên Yết, một câu cũng không nói. Cung Bạch Dương thấy Mục Bảo Bình kinh ngạc, bất đắc dĩ thở dài một cái:

"Có phải cậu muốn hỏi Thiên Yết là chuyện gì đã xảy ra không?"

Mục Bảo Bình không lên tiếng, bước đi rất nặng nề, mỗi khi bước từng bước đều quay đầu lại liếc mắt nhìn xe Hoắc Thiên Yết.

"Tôi đã nói với cậu, tôi chưa từng thấy bộ dạng này của Thiên Yết, hôm nay cậu ta tự mình đến cục tìm tôi, đối với tôi cực kỳ tốt. Tôi điều tra tung tích của Cố Song Tử, tôi bảo cậu ta bưng trà cho tôi, cậu ta nghe một tiếng liền chạy tới!"

Cung Bạch Dương vừa nói vừa kích động đưa tay lên vuốt vuốt, nghĩ tới cũng không tin nổi.

"Hoắc Thiên Yết! Cậu ta đột nhiên giúp tôi bưng trà! Cậu có thể tin nổi sao? Ôi Hoắc Thiên Yết!"

Cung Bạch Dương còn đang tán gẫu nói một tràng, Mục Bảo Bình nghe chưa lọt đã bị Cung Bạch Dương nhét vào trong một chiếc xe khác. Mục Bảo Bình chỉ biết rằng, bóng lưng đó của Hoắc Thiên Yết, thoạt nhìn rất cô đơn và bị thương. Anh thoạt nhìn còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng ngày thường. Hoắc Thiên Yết, đơn giản là có một điểm yếu như những người đàn ông tầm thường khác mà thôi.

Tay Mục Bảo Bình đặt trên tay cầm cánh cửa, trước sau vẫn không mở cửa phòng ra. Gương mặt ngày thường lúc nào cũng tràn đầy sức sống và tươi cười, giờ đây đang dần dần trở nên ảm đạm . Anh ta nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, bàn tay đặt trên tay cầm cánh cửa vô lực buông xuống. Anh ta xoay người tựa vào tường, theo bản năng đưa tay sờ vào túi áo trên người. Ngoài điện thoại di động và ví tiền ra thì không có gì cả. Vừa đúng lúc này, Cung Bạch Dương đã trở lại, Mục Bảo Bình khẽ hỏi:

" Trên người có thuốc lá không?"

" Chẳng phải cậu cai từ lâu rồi sao?"

Cung Bạch Dương kinh ngạc hỏi. Vốn dĩ lúc lên đại học ba người bọn họ đều có thói quen hút thuốc lá, nhưng kể từ sau khi Mục Bảo Bình chuyển sang học y thì không hút nữa.

" Nói nhiều. Mau đưa tôi một điếu!"

Giữa hai hàng lông mày của Mục Bảo Bình phảng phất sự bực bội lại vừa có nét ưu sầu. Cung Bạch Dương nhún vai, lấy một điếu thuốc từ trong túi tiền ra đưa cho Mục Bảo Bình, còn tự mình châm lửa cho anh ta. Vừa châm thuốc cho Mục Bảo Bình, Cung Bạch Dương vừa nhìn thử phòng bệnh của Diệp Kim Ngưu, phát hiện cửa phòng đã khép lại,

"Cậu đã vào thăm Cố Song Tử chưa?"

Mục Bảo Bình cầm điếu thuốc đặt lên môi, hít một hơi sâu. Anh ta đã lâu không hút thuốc, giờ bị mùi thuốc lá nồng nặc làm sặc, ho khan liên tục vài cái.

"Cậu nhìn cậu xem, đã lâu không hút thuốc lá như vậy, từ từ thôi."

Cung Bạch Dương giơ tay lên vỗ lưng Mục Bảo Bình. Anh ta nghiêng vai khó khăn lắm mới tránh thoát tay của Cung Bạch Dương, vẻ bướng bỉnh ấy làm cho Cung Bạch Dương thầm thở dài một hơi. Mục Bảo Bình rủ mắt nhìn điếu thuốc vẫn còn đang toả khói trắng trong tay, ngửi mùi thôi cũng hơi gay mũi. Nhưng Mục Bảo Bình vẫn đặt điếu thuốc lên môi, vừa định hít một hơi nữa thì có một bàn tay đột nhiên đưa qua, rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh ta.

"Muốn hút thuốc thì đi ra ngoài mà hút, bệnh viện không cho hút thuốc lá."

Diệp Kim Ngưu vừa lạnh lùng nói, vừa dùng chân di di đầu thuốc lá.

"Các người thật là phiền!"

Mục Bảo Bình bực mình liếc mắt nhìn Diệp Kim Ngưu và Cung Bạch Dương, nói xong thì đi về phía cuối hành lang. Diệp Kim Ngưu không hiểu tình hình, khó chịu muốn tranh luận với Mục Bảo Bình,

"Sao thế, thằng nhóc cậu hút thuốc lá ở bệnh viện còn có lý hả?"

Cung Bạch Dương bước một bước dài tiến lên lôi kéo bả vai Diệp Kim Ngưu,

"Được rồi, Diệp thần y đại nhân đại lượng, đừng so đo với Mục Bảo Bình, bây giờ tâm trạng cậu ta không tốt."

Lúc này Diệp Kim Ngưu mới quan sát Cung Bạch Dương từ trên xuống dưới, trông hơi quen mắt,

"Cục trưởng như cậu có thể làm gương cho dân không? Cậu là bạn thời đại học của Mục Bảo Bình?"

"Ừ, nhưng tại sao một bác sĩ như anh lại biết nhiều như vậy?"

Cung Bạch Dương không quen biết Diệp Kim Ngưu, cho rằng Diệp Kim Ngưu chỉ là một bác sĩ bình thường. Diệp Kim Ngưu nhếch môi cười, nhướng mày liếc mắt nhìn bóng lưng cô độc và kiêu ngạo của Mục Bảo Bình,

"Được rồi, cậu đi xem thằng nhóc kia đi, đừng để cậu ta nghĩ không thông mà nhảy xuống, đây chính là lầu năm đấy."

"Cũng đúng!"

Cung Bạch Dương gật đầu, ngay sau đó giơ tay lên vẫy vẫy với Diệp Kim Ngưu,

"Vậy tôi đi trước."

Hai tay Mục Bảo Bình chống lên lan can, ánh mắt không có tiêu cự trông về phía xa. Cung Bạch Dương từ từ đi tới, cố gắng ra vẻ rất tùy ý,

"Mục Bảo Bình, bắt đầu từ khi nào cậu lại thích Cố Song Tử?"

Môi Mục Bảo Bình mấp máy, nhưng lại không nói ra một câu. Anh thích Cố Song Tử ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng đó gọi là thích sao? Mười năm trôi qua khiến anh cũng không nhớ rõ mình không nhớ rõ cảm giác lúc đó là như thế nào, anh chỉ biết là anh thích Cố Song Tử từ rất lâu rồi. Cung Bạch Dương giơ tay lên vỗ bả vai Mục Bảo Bình,

"Cậu cần gì phải như vậy, thích người không nên thích?"

"Cậu có thể câm miệng được hay không?"

Đôi mắt Mục Bảo Bình thản nhiên nhìn lướt qua Cung Bạch Dương, cũng không có ác ý gì, chỉ là cảm thấy Cung Bạch Dương nói hơi nhiều, có hơi phiền.

"Hoắc Thiên Yết đó, hôm nay cậu cũng thấy cậu ta thành dáng vẻ gì."

Cung Bạch Dương bắt chước dáng vẻ của Mục Bảo Bình, gác tay lên trên lan can. Cung Bạch Dương nheo mắt lại nhìn bầu trời đêm, vài vì sao trên trời toả ra thứ ánh sáng mong manh, tối nay vốn dĩ có một vầng trăng sáng, chẳng biết đã bị che đi từ lúc nào. Cung Bạch Dương tiếp tục nói lời thấm thía,

"Không phải tôi bênh vực Thiên Yết, cậu và Thiên Yết đều là anh em tốt của tôi, tôi chưa từng nghĩ tới các cậu cùng lúc thích một người. Nhưng với tính cách của Thiên Yết, chỉ cần là thứ cậu ấy muốn, cậu ấy nhất định sẽ đoạt cho bằng được, vậy mà cậu lại thích đâm vào ngõ cụt. Hơn nữa vốn dĩ Cố Song Tử lại là vợ trước của cậu ấy, hai người bọn họ thật sự có duyên phận, tôi nghĩ cậu cũng đã biết bọn họ âm thầm tái hợp, cậu cũng đừng mù quáng xen vào nữa. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy hai anh em các cậu vì một cô gái mà biến thành dáng vẻ này."

Cung Bạch Dương biết mình nói như vậy đối với Mục Bảo Bình mà nói có hơi quá mức tàn nhẫn, nhưng Cung Bạch Dương cũng muốn giúp Mục Bảo Bình nhận rõ sự thật. Yết hầu của Mục Bảo Bình khẽ động, trong mắt anh ta vẫn tìm thấy tiêu cự,

"Chỉ là Hoắc Thiên Yết cậu ta nhanh hơn một bước mà thôi, hơn nữa hai người bọn họ còn chưa chính thức công khai ở chung một chỗ. Nếu như hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ, Mục Bảo Bình tôi còn có thể chấp nhất với Cố Song Tử như vậy sao? Tôi cũng không phải là loại người đào góc tường, nhưng bây giờ trong mắt mọi người Cố Song Tử vẫn đang độc thân, tôi và Thiên Yết như nhau! Tại sao cậu ta có thể tranh thủ, còn tôi không thể: Tại sao các cậu lần lượt muốn ép tôi buông tay?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro