Chap 186. Tắm biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, tiếng xe cộ, tiếng quảng cáo ồn ào giảm bớt, không gian rộn ràng tiếng chim hót. Có lẽ là vì ngại Cung Bạch Dương và Mục Bảo Bình nên Cố Song Tử và Hoắc Thiên Yết ai ở phòng người nấy. Hoắc Thiên Yết thấy cô mệt mỏi nên cũng không muốn làm phiền hay đòi hỏi nhiều. 

Cố Song Tử giơ tay dụi mắt, qua cửa sổ nhìn thấy xe cộ, hàng cây dày đặc, lá cây theo gió nhẹ không ngừng lay động. Cô tiện tay vén tóc ra sau tai, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt. Gương mặt phản chiếu qua gương sắc sảo, rõ ràng, đầy sức sống, chứng tỏ tối qua cô ngủ rất ngon giấc. Vệt đỏ trên khóe miệng và sống mũi có chút nổi bật, nhưng so với lúc mới xuất hiện mấy ngày trước thì đā nhạt đi rất nhiều.

Sau khi Cố Song Tử rửa mặt xong, đi ra sân, liền thấy Cung Bạch Dương và Mục Bảo Bình mỗi người đang bưng một tô mì, trên bàn đá để một đĩa trứng gà được chiên sẵn. Hoắc Thiên Yết ngồi một bên bàn đá giơ tay che miệng ngáp, giống như đêm qua anh không ngủ được ngon giấc. Cố Song Tử thầm nghĩ chắc là sau ngày hôm qua Cung Bạch Dương học được kỹ năng đốt củi rồi nên mới nấu được bữa ăn đơn giản như thế. Nhưng thực tế cô không biết là do Hoắc Thiên Yết đã cử người mang thức ăn đến.

" Ồ, các anh có thể tự nấu bữa sáng rồi à?"

Ba người đàn ông bọn họ nhìn về hướng Cố Song Tử đang đứng từ đằng xa, nở nụ cười bình thản. Giống như hương thơm trong gió, giống như mặt trời trong mùa đông, khiến đáy lòng Cố Song Tử dâng lên cảm giác ấm áp. Ánh mắt Cố Song Tử sáng ngời, đôi mắt như hổ phách nhìn cảnh này khẽ khắc ghi trong lòng.

"Mau tới đây."

Hoắc Thiên Yết vẫy tay với Cố Song Tử, kêu cô đến ngồi cạnh mình. Vừa ngồi xuống, Cung Bạch Dương đã dùng đũa chọc vào bát mì phía trước, vẻ mặt tủi thân nhìn đĩa trứng chiên trên bàn nói:

"Mấy người không thể đối xử với tôi như vậy được, tôi muốn ăn trứng gà..."

"Ăn cái gì mà ăn, ăn mì của cậu đi, đến đây, tôi cho cậu thêm một ít rau trong bát tôi."

Mục Bảo Bình vừa nói vừa gắp rau trong bát qua cho Cung Bạch Dương. Trong lúc Cố Song Tử còn đang nhìn Cung Bạch Dương mè nheo, Hoắc Thiên Yết đã cầm đũa gắp một miếng trứng trong đĩa bỏ vào bát của cô. Sau đó Mục Bảo Bình cũng cùng lúc nhanh chóng mỗi người gắp đi một miếng. 

Cung Bạch Dương cũng cầm đũa đưa qua muốn gắp miếng trứng cuối cùng, nhưng còn chưa đặt đũa xuống, Hoắc Thiên Yết đã gắp trước, sau đó hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cung Bạch Dương. Ánh mắt này rõ ràng đang nói cậu muốn đoạt đồ ăn của ông đây à? Cậu không muốn sống nữa sao?

Vẻ mặt của bóng đèn ba mươi năm tuổi Cung Bạch Dương buồn rười rượi như đứa trẻ năm tuổi bị cướp miếng ăn, trơ mắt nhìn bát mì của mình, không hiểu như thế nào mà lúc đầu bếp mang đồ đến lại mang thiếu một phần trứng chiên. Đang lúc Cung Bạch Dương muốn ném đôi đũa nói không ăn, Cố Song Tử đã đưa miếng trứng trong bát mình bỏ vào bát anh ta. Hai mắt Cung Bạch Dương thoáng cái liền phát sáng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn xem là ai. Liếc nhìn thấy là Cố Song Tử, khóe miệng Cung Bạch Dương liền nở nụ cười dịu dàng:

"Tôi cũng không phải rất thích ăn trứng chiên, cho anh ăn đó."

Độ thiện cảm của Cung Bạch Dương với Cố Song Tử lập tức tăng lên thêm nhiều bậc, anh ta nhìn Cố Song Tử cười hì hì nói:

"Người tốt cả đời bình an."

"Cậu dung tục quá đó, cảm ơn mà cũng không nói được vài câu dễ nghe à."

Mục Bảo Bình giơ tay chọc vào cánh tay Cung Bạch Dương. Anh ta bưng mì trước mặt chuyển sang ngồi cạnh Cố Song Tử, bất mãn nhìn Mục Bảo Bình:

"Tôi không ngồi cùng cậu nữa, anh em giả!"

Sau đó anh ta hướng về phía Cố Song Tử nịnh nọt cười nói:

"Tôi ngồi chung với em."

Cố Song Tử thấy bọn họ trêu ghẹo nhau như vậy thì cảm thấy rất buồn cười, đặc biệt là nhìn Cung Bạch Dương thế nào cô cũng không nhìn ra được dáng vẻ một Cục trưởng cục cảnh sát nghiêm túc trang nghiêm từ trên người anh ta. Hơn nữa nhớ tới Mục Ma Kết, cô chỉ lắc đầu không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu ăn mì.

Ăn sáng xong, mấy người tản ra đi dạo. Cố Song Tử vốn dĩ muốn tìm Cung Bạch Dương cùng đi dạo ra phía sau cánh rừng tiện thể hoi chuyện giữa anh ta và Mục Ma Kết nhưng không biết là lại chui vào xó xỉnh nào, vừa chớp mắt đã phát hiện không thấy anh ta đâu. Trong sân chỉ còn Mục Bảo Bình và Hoắc Thiên Yết, hai người hình như đang tranh cãi cái gì đó, Cố Song Tử cũng lười qua giải hòa cho bọn họ. Cô chỉ đành leo lên mái nhà, phơi nắng một mình.

Một lúc sau, cả bọn quyết định đi ra biển chơi. Đến bờ biển, bọn họ đi chân trần đạp lên cát vàng rất thoải mái. Cố Song Tử mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng quần short vải jean, cô không muốn xuống nước, nhưng cũng không muốn ăn mặc dày cộp đứng ở bờ biển, như vậy thì thật quá không hòa đồng rồi. Cô đứng yên lặng ở đó, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không khuyết điểm. Giống như mối tình đầu trong mắt của các nam sinh, ở cô có một sức hấp dẫn khiến người ta không thể chống lại được.

Mà Mục Bảo Bình, Hoắc Thiên Yết và Cung Bạch Dương, ba người họ đều muốn xuống tắm biển. Ba người đàn ông mặc quần bơi, cởi trần, có thể nhìn thấy loáng thoáng cơ bụng cường tráng của bọn họ. Đặc biệt là "đứa trẻ" ba mươi tuổi Cung Bạch Dương, anh ta cởi áo xong, liền dang rộng tay chạy về phía bờ biển rộng lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng hô:

"Biển ơi, ta tới rồi đây!"

Hoắc Thiên Yết cùng Mục Bảo Bình liếc nhìn nhau, hai người đàn ông có gương mặt điển trai hơn người cùng nhau phơi nắng. Dáng người cao gầy của bọn họ, cùng với đường nét trên gương mặt hoàn mỹ kia, quả thật rất giống như những thần tiên trên trời hạ phàm. Trong đầu Hoắc Thiên Yết và Mục Bảo Bình lúc này, cũng không còn nghĩ bọn họ là tình địch nữa. Hai người nhếch khóe môi, Mục Bảo Bình khiêu khích nhìn Hoắc Thiên Yết:

"Có muốn thi đấu một trận không?"

Hoắc Thiên Yết lạnh nhạt liếc nhìn Mục Bảo Bình, ánh mắt khinh thường

"Tôi cũng có ý đó đấy."

Nói xong, đôi chân dài của hai người bọn họ nhanh chóng chạy ra biển. Chỉ một chốc sau, bọt biển văng khắp nơi, hai người bọn họ cũng sóng vai bơi về phía trước. Cung Bạch Dương ở phía sau cũng bắt đầu bởi theo, vừa bơi vừa kêu to:

"Đừng bơi xa quá, có cá mập đó!"

"Ngậm cái miệng chó của cậu lại đi!"

Hoắc Thiên Yết cùng với Mục Bảo Bình đồng thanh nói. Cố Song Tử ở trên bờ liền theo làn sóng bên cạnh đi tới đi lui, nhìn Hoắc Thiên Yết và Mục Bảo Bình đang bơi trở về. Cung Bạch Dương cũng bơi lên, tò mò hỏi:

"Hai người ai thắng?"

Hoắc Thiên Yết giơ tay xoa cái trán ẩm ướt, khẽ nhướng mày, biểu cảm đắc ý kia đã cho bọn họ biết đáp án. Mục Bảo Bình tát nước lên khiến bọt nước văng tung tóe, văng tráng miệng và mắt Hoắc Thiên Yết:

"Cậu làm như cậu giỏi lắm ấy, là tôi nhường cậu thôi!"

"Đừng đùa nữa, hồi học đại học cậu vẫn chưa thắng cậu ta lần nào thì có!"

Cung Bạch Dương không hề để ý đến thể diện của Mục Bảo Bình, lập tức giúp Hoắc Thiên Yết vạch trần lời nói dối của anh ta. Hoắc Thiên Yết trừng mắt nhìn Cung Bạch Dương:

"Cậu ngậm miệng lại cho tôi!"

Nói xong liền nhân đầu Cung Bạch Dương xuống nước. Hoắc Thiên Yết híp mắt nhìn Cố Song Tử, thấy cô không tắm biển, thì nói:

"Song Tử, sao em không tắm biển?"

" Em sợ lạnh."

Gió biển thổi lên tay áo Cố Song Tử, cảm giác lạnh lẽo khiến Cố Song Tử không nhịn được mà run rẩy. Anh thấy thế cũng không ép cô, quay trở lại biển bơi thêm một lúc. Mục Bảo Bình và Cung Bạch Dương thì chuyển sang chơi bóng.

Trái bóng "bốc" một tiếng đụng vào đầu Mục Bảo Bình, sau đó rớt trên mặt nước, Mục Bảo Bình giơ tay muốn bắt lấy trái cầu. Lại bị Hoắc Thiên Yết bắt được, anh nhướng mày, khiêu khích nhìn Mục Bảo Bình, khóe môi nhếch lên đầy vui vẻ:

"Cậu muốn lấy trái bóng này à?"

"Đưa bóng cho tôi, đây là ân oán giữa tôi và Cung Bạch Dương, cậu đừng có nhúng tay vào."

Mục Bảo Bình bơi qua hướng Hoắc Thiên Yết, giơ tay muốn giữ lấy trái bóng từ tay anh. Đầu ngón tay Mục Bảo Bình vừa đụng được trái bóng, Hoắc Thiên Yết đã mạnh mẽ dùng sức ném bóng về hướng Cung Bạch Dương.

Cung Bạch Dương hiểu ý liền chụp bóng ném Mục Bảo Bình thêm cái nữa, khiến Mục Bảo Bình ngã lại vào trong nước, tạo ra từng bọt sóng vỗ như đóa hoa sóng. Hai người bọn họ cứ đánh bóng trêu chọc anh ta, Mục Bảo Bình dứt khoát lặn xuống nước không chơi với bọn họ nữa. Hoắc Thiên Yết dùng sức vào cú ném cuối cùng, cũng không biết có phải cố ý hay không, khiến bóng bay đến bến bờ. Cung Bạch Dương hướng về phía Cố Song Tử la to:

"Cố Song Tử, làm phiền em mang bóng đến giúp chúng tôi với."

Cố Song Tử cởi giày chạy trên cát, liên tục gật đầu:

"Được."

Chỉ lát sau, cô giơ trái bóng trong tay lên hỏi:

"Cái này muốn ném cho ai?"

Mục Bảo Bình luôn nấp trong nước đột nhiên bơi tới, sau đó chạy lên bờ:

"Đưa anh, đưa anh! Anh muốn đập chết hai người bọn họ."

"Hoắc Thiên Yết, cậu nhìn Mục Bảo Bình kia, mau giành lại!"

Cung Bạch Dương nhìn thấy Mục Bảo Bình chạy trốn rất nhanh, có thể thấy anh ta mong lấy được bóng thế nào. Cố Song Tử đang cầm bóng, trơ mắt nhìn hai người Hoắc Thiên Yết và Mục Bảo Bình hướng về phía mình mà chạy tới. Tóc của bọn họ ướt sũng, giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, rơi trên bờ vai cường tráng của bọn họ.

Cố Song Tử ngẩn người, không biết lát nữa nên đưa bóng cho ai. Hai người họ gần như đồng thời chạy tới gần Cố Song Tử, Mục Bảo Bình nhanh hơn chút đoạt được bóng, sau đó trực tiếp ném xuống biển. Hoắc Thiên Yết nắm tay Cố Song Tử, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai người bọn họ kéo vào trong nước.

"A! Này!"

Cố Song Tử tức giận, hai người đàn ông lại lôi cô, thật đáng thương mà. Cô bất đắc dĩ kháng cự, không biết làm sao lại bị bọn họ lôi xuống nước. Nước biển lạnh băng khiến cả người cô ướt nhẹp, nhưng theo bọn họ bơi một lát, cô lại phát hiện nước cũng không đến nỗi lạnh. Mà lúc này mặt trời đang lên, trong nước còn ấm hơn cả trên bờ.

"Được rồi, dù sao giờ em cũng dưới nước rồi, chơi với bọn anh luôn đi."

Mục Bảo Bình giơ tay lau mặt, trên mặt anh đầy nước biển. Cố Song Tử bất đắc dĩ bơi theo bọn họ, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên:

"Bây giờ em đã xuống nước rồi, chẳng lẽ còn chạy lên bờ lại sao?"

"Anh không cho đâu đấy!"

Hoắc Thiên Yết nghiêng đầu qua, giơ tay về hướng Cố Song Tử, khóe mắt, đuôi lông mày đều toát lên vẻ cưng chiều. Cô đỏ mặt đẩy anh sang một bên rồi bơi hướng về phía tảng đá. Thật ra kỹ thuật bơi lội của Cố Song Tử cũng rất tốt, trước kia đều đúng giờ đi tập thể dục hay bơi lội, trong nước có giống như một mỹ nhân ngư, tao nhã mà tự tại. Mục Bảo Bình nhìn theo bóng dáng hai người, lông mày anh ta nhẹ nhíu lại:

"Vết thương trên người Song Tử đã ổn chưa?"

Hoắc Thiên Yết đang cùng Cung Bạch Dương chơi đùa nghe được lời Mục Bảo Bình nói lập tức dừng động tác trên tay lại. Anh cũng không biết vết thương trên người Cố Song Tử đã khỏi chưa nữa, bởi vì mỗi lần anh muốn xem vết thương trên người cô, Cố Song Tử đều sẽ từ chối.

"Có lẽ không có gì đâu, cậu xem cô ấy bơi nhanh như vậy."

Cung Bạch Dương híp mắt nhìn theo bóng dáng của Cố Song Tử. Hoắc Thiên Yết cũng không an tâm, nên bơi theo. Cố Song Tử vẫn còn đang lặn, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt nước hít thở. Cô không khỏi cảm thấy vui vẻ, lại mạnh mẽ bơi nhanh hơn, mới bơi được một lúc, cô cảm thấy hình như chân mình bị chuột rút, trong lòng thầm nhủ không hay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro