Chap 193. Sở gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời còn chưa nói xong, điện thoai đã bị cắt ngang.

"Bác làm gì vậy"

Vũ Cự Giải biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia trước mặt. Không hiểu rõ lão quản gia luôn làm việc thận trọng làm sao lại làm ra chuyện không có quy cũ thế này:

"Bác lại dám tự tiện ngắt điện thọai của tôi!"

Lão quản gia mọi ngày đều chải tóc húi cua, những sợi tóc bạc được chải chuốt cẩn thận, giống như người trí thức cao quý ở thời thập niên 80. Lúc này, trên mặt ông ta lộ ra chút lo lắng, ông ta nhếch miệng nói:

"Vũ lão gia đang ở dưới lầu"

"Cái gì?"

Vũ Cự Giải nhíu mày, nghĩ thầm ba chưa bao giờ đến chỗ ở của mình. Lần này, ông ta lại đích thân đến đây, hơn nữa còn đến đột xuất. Vũ Cự Giải vội vã đi xuống dưới. Lão quản gia lấy khăn tay lau mồ hôi chảy trên trán, vừa mới thấy ông chủ tới đây, ông ta đã chạy một hơi lên lầu. Ông ta đã lớn tuổi rồi, lại chạy một mạch nhiều thang lầu như vậy, nên có chút chịu không nổi. 

Trong nháy mắt, Vũ Cự Giải đã đến phòng khách. Tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đang đứng hai bên phòng khách, từng người đều đứng yên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Người đàn ông kia mặc một bộ đồ vest, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu đen, tóc mai trên trán đã bạc trắng, tất cả làm nổi bật dáng vẻ khí phách của ông. Vũ Cự Giải đang bình tĩnh đi đến

" Ba đến chỗ con làm cái gì?"

Nói xong, trong lòng Vũ Cự Giải cũng nghĩ tới, hẳn là do mấy tháng trước, anh ta đuổi hai mẹ con quỷ quái kia đi. Vũ lão gia nhìn con mình, lông mày rậm hơi nhíu lại, không vui.

"Mấy ngày trước gia tộc tụ hội, con nói với ba là con tìm được người có hôn ước với con là ai. Con nên biết hôn ước của con tượng trưng cho cái gì, còn ở đây thái độ với ba?"

Giọng ông ta vừa trầm vừa khàn, truyền vào tai khiến trong lòng người ta cảm thấy trầm xuống.

"Ba nghĩ nhiều rồi, mấy chuyện này tự con giải quyết được, ba yên tâm"

Cho tới bây giờ Vũ Cự Giải cũng không phải là người chịu sự khống chế của Vũ lão gia, từ nhỏ anh ta đã là người có chủ trương, ý kiến của riêng mình.

"Lúc trước còn tưởng Cố Song Tử đã sớm chết rồi, nên con có chơi gái cả đời, có cưới vợ hay không, ba cũng không quản nhiều như vậy. Nhưng bây giờ ba sẽ không để con muốn làm gì thì làm nữa đâu!"

Vũ lão gia bước về phía trước một bước, cùng Vũ Cự Giải mặt đối mặt với nhau. Vũ Cự Giải có thể thấy rõ ràng đôi mắt đầy lửa giận của ba mình, với ánh mắt đầy tính xâm lược này, Vũ Cự Giải đã quá quen thuộc. Anh ta cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là khinh thường:

"Ba cho rằng ba còn có thể uy hiếp con sao? Chuyện Vũ Cự Giải con muốn làm, không ai có thể ngăn cản được."

"Bốp!" 

Tiếng tát vang lên giữa căn biệt thự yên tĩnh. Khóe miệng Vũ lão gia nhếch lên một cách cứng ngắc, lòng bàn tay đã đỏ bừng chậm rãi rủ xuống. Vũ Cự Giải giơ tay xoa mặt, gương mặt nóng rát đau nhức, nhưng nét mặt anh lại không có chút chấn động nào:

"Con không phải ba, con biết mình muốn gì, cần phải làm gì để đạt được mục đích, cũng sẽ không khiến bản thân lâm vào tình cảnh chỉ biết trốn chạy, không dám ngốc đầu lên!"

"Con!"

Vũ lão gia tức đến trừng mắt, ông ta giơ tay muốn tát Vũ Cự Giải thêm một cái nữa. Vũ Cự Giải nhanh chóng tránh về phía sau một bước, khó khăn lắm mới né tránh được cái tát mạnh mẽ kia của Vũ lão gia:

"Cho ông đánh một cái bởi vì niệm tình ông là ba tôi. Nhưng sẽ không có lần sau nữa, về sau, sau này, vĩnh viễn không có!"

Trán Vũ lão gia tràn đầy nếp nhăn, nhiều sợi gân xanh nổi lên. Mặc dù ông ta hận con mình tuổi trẻ ngông cuồng, làm việc độc tài ngang ngược, mà lại cực đoan. Nhưng cũng lại muốn con mình có dã tâm bừng bừng, không để người khác vào mắt. Thật lâu sau đó, Vũ lão gia mới thở dài một hơi, coi như là chịu thỏa hiệp ngồi lên ghế:

"Được rồi, con đã nói đến đây, vậy ta chỉ muốn nói với con, con dự định làm sao để Cố Song Tử kết hôn với con đây?"

"Con tự có cách."

Bầu không khí giữa Vũ Cự Giải và ba anh ta dần hòa hoãn lại. Ít nhất mục đích của hai ba con đã thống nhất với nhau:

"Chỉ cần lấy được giấy chứng nhận hôn nhân với cô ấy, để cô ấy nhập tên vào hộ khẩu nhà ta, như vậy sẽ dễ lấy được món đồ đó."

" Ưm, Um, nhưng việc lúc trước để cô ấy kết hôn, cùng vói chuyện về ba ruột cô ấy, vẫn không thể để người khác phát hiện."

Vũ lão gia tiện tay bưng lên một ly trà lạnh, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm. Trà lạnh vào bụng, lông mày ông ta hơi nhíu lại, phẩm chất của đứa con trai này, ông ta thật không dám khen tặng.

"Nhiều năm như vậy không có ai phát hiện, sau này cũng sẽ không có ai phát hiện, vấn đề bây giờ là làm sao mới có thể khien Cố Song Tử kết hôn với con."

Vũ Cự Giải cũng bưng tách trà lên uống một ngụm, động tác uống trà của hai bố con giống nhau như đúc. Vũ lão gia nghe thế, nhíu mày cười. Ông ta quay đầu nhìn chăm chú vào Vũ Cự Giải, gương mặt kia cũng không biết giống ai mà lớn lên trông rất điển trai. So với những minh tinh trẻ nổi tiếng hiện nay, chỉ có hơn chứ không hề kém.

"Với thủ đoạn và dung mạo của con, theo đuổi một cô gái còn không được nữa sao?"

Vũ lão gia rất tự tin vào con trai mình:

"Hơn nữa Cố thị đã không còn, Vũ gia chúng ta nói sao đi nữa cũng là một gia tộc lâu đời, chỉ cần cô ấy không ngốc sẽ tiếp nhận con thôi."

Lông mày Vũ Cự Giải nhíu lại, nhìn không hề hợp với gương mặt của anh ta chút nào:

"Vấn đề là vệ tinh xung quanhcô ấy còn có gia thế tốt hơn nhiều."

"Hả?"

Sở lão gia không để ý lắm đến những tin tức bát quái tại thành phố Z, ngay cả ảnh của Cố Song Tử cũng chỉ mới thấy được mấy ngày trước từ trong tài liệu mà Vũ Cự Giải cầm trong tay:

"Hiện tại ai theo đuổi con bé?"

Một đứa con gái mồ côi được nhặt về của một gia tộc đã phá sản, là vợ trước Hoắc Thiên Yết, còn có ai sẽ theo đuổi cô ấy chứ?

"Một người là con trai độc nhất của Mục gia - Mục Bảo Bình, một người là con trai trưởng của Hoắc gia – Hoắc Thiên Yết, còn có thêm Hoắc Thiên Bình. Đến cả người đứng đầu gia tộc hắc bang Dã gia ở Pháp - Dã Xà Phu cũng xem trọng cô ấy. Lúc trước thì không biết nhưng bây giờ Cố Song Tử quả thật không phải người đơn giản"

Vũ Cự Giải nói xong lại thở dài một hơi, ai trong bốn người bọn họ cũng khiến cho Vũ Cự Giải cảm thấy áp lực rất lớn. Dù sao Vũ gia ở thành phố Z này cũng không có nghề nghiệp chính nào, trong giới kinh doanh ở thành phố Z cũng không có danh tiếng.

"Cố Song Tử này có bản lĩnh thật lớn."

Vũ lão gia nhịn không được nhướng mày, không ngờ đối thủ cạnh tranh của con trai mình lại mạnh như vậy:

"Xem ra muốn Cố Song Tử thành thật làm theo hôn ước, có chút khó khăn cho con rồi."

Vũ Cự Giải gật đầu, mấy bữa nay anh ta vẫn luôn đang nghĩ cách:

"Nhưng mà nếu con không theo đuổi được cô ấy, không thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện kết hôn với con, vậy chỉ còn cách dùng biện pháp khác thôi."

"Biện pháp gì?"

Vũ lão gia đi về phía trước dò xét, rất hiếu kỳ về biện pháp của Vũ Cự Giải. Anh ta đứng yên cụp mắt xuống, khiến tất cả người giúp việc đứng đó đều không dám mở miệng nói chuyện. Vũ lão gia hiểu ý, chỉnh lại áo khoác trên người:

"Vậy được, thỉnh thoảng nhớ về nhà trò chuyện với ba, không còn việc gì nữa thì ba về trước đây."

"Không tiễn."

Vũ Cự Giải đứng dậy, nhìn ba mình đi xa. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Vũ lão gia ở biệt thự nữa, Vũ Cự Giải mới nhất tay cho tất cả người giúp việc lui ra. Lão quản gia vừa lúc đi từ trên lầu xuống, đứng cạnh Vũ Cự Giải:

"Đã đến giờ ăn cơm trưa, cậu xuống dưới lầu ăn hay kêu người mang lên phòng."

"Đưa lên phòng cho tôi đi."

Vũ Cự Giải nhẹ giọng nói, sau đó xoay người nhìn về hướng hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro